Chiến Và Hòa
Chương 57
Nóng…
Rất nóng……
Miệng lưỡi quấn quýt, bên trong khoang miệng tràn ngập hơi thở làm say lòng người. Thần trí dần trở nên mơ hồ, tiếng củi cháy lách tách trong lò sưởi âm tường dần biến mất bên tai, không biết là do hương rượu hay chính nụ hôn này đã rất tuyệt vời này. Hô hấp hai người quấn quanh, tham luyến hơi ấm cùng sự rung cảm của nhau, những lời vừa rồi cùng khoảng cách nháy mắt tiêu tan như sương khói.
Hình như rất lâu rồi bọn họ không thân mật thế này, lần trước đã là lúc nào nhỉ? Lúc nghỉ hè bọn họ chỉ ôm một lần… So với những lần trước, đây là lần đầu tiên nó cảm nhận được cả thân thể lẫn tâm trí đều đắm chìm vào tình yêu cuồng nhiệt… Không có trách nhiệm nặng nề, không có những nỗi băn khoăn về tương lai… Lửa tình này, nó chưa từng được thể nghiệm. Vì đối phương là Chúa Tể Hắc Ám sao? Mạnh mẽ, không thể nghi ngờ…
Harry chìm đắm trong sự khoái cảm men rượu mang lại, trong phòng lại rất ấm áp, cho nên áo chùng của nó bị ném lên bàn lúc nào không hay. Cảm giác chưa từng có trên thân thể gọi lý trí của nó trở về, một bàn tay trượt từ dưới làn áo sơ mi của nó đi vào, nhẹ nhàng vuốt ve eo gầy. Harry cảm nhận được một luồng điện chạy dọc từ sống lưng lên đại não, thân thể nhất thời cứng lại, không khỏi từ kẽ hở giữa hai môi thốt lên âm thanh kèm tiếng thở dốc: “Đừng…”
Voldemort đương nhiên không nghe theo lời nó, cười khẽ một tiếng, ngón tay chậm rãi trượt ra phía sau lưng, lướt dọc vùng lõm đường xương sống không nhẹ không nặng ấn lên. Dưới đầu ngón tay là làn da ấm áp trơn mượt của thiếu niên, khiến người ta lưu luyến.
Harry cảm thấy những nơi đầu ngón tay lướt qua đều bị co rút, ngay cả ngón chân cũng cứng lại. Nó chưa bao giờ biết chỉ cần một động tác đơn giản như thế thôi đã có thể khiến cơ thể mình có phản ứng mãnh liệt như vậy. Nó muốn nói dừng lại, nhưng miệng lưỡi bị chặn khiến nó nói không lên lời, thậm chí ở một nơi sâu kín nào đó trong cơ thể còn không ngừng gào lên, nữa đi…
Muốn thoát khỏi cảm giác quá mãnh liệt đến không chịu nổi này, thân thể cậu bé tự động dịch tới phía trước. Voldemort cảm giác thấy hơi ấm kia sát lại càng gần, khóe miệng hơi nhếch lên. Hắn nhả môi Harry ra, chuyển xuống phía dưới, liếm yết hầu, cuối cùng dừng lại chỗ xương quai xanh, mút vào. Một bàn tay vẫn ôm chặt eo Harry như trước, bàn tay còn lại đã chuyển từ sau lưng đến phía trước ngực.
“…A!” Cảm nhận được sự kích thích chưa từng trải nghiệm, Harry ngẩng cao đầu lên, mắt ẩm ướt. Hình như nó đã làm chuyện ngu xuẩn rồi, chủ động dâng mình lên miệng Voldemort. Bàn tay kia không ngừng đốt lửa trên người, nó bấu chặt lấy bả vai đối phương, phòng ngừa lỡ như mình không chịu nổi mà ngã xuống.
Cà-vạt thật là vướng… Còn cả áo sơ-mi lẫn chiếc áo len gi-lê bên ngoài nữa… Voldemort, lúc này đã để lại mấy vết đỏ thẫm trên xương quai xanh của người yêu, vô cùng bất mãn nhìn bộ đồng phục Hogwarts ngăn cản động tác đi xuống của hắn. Hắn hơi đứng thẳng dậy, không chút do dự cầm chiếc đũa phép đặt bên cạnh bàn lên.
Harry còn chưa kịp phản ứng, quần áo trên người đã không cánh mà bay, chỉ còn lại mỗi chiếc áo choàng bị ném lên bàn lúc nãy. Ánh nến sáng rực chiếu rọi làn da trắng trẻo căng mịn đàn hồi của thiếu niên, thật giống một tác phẩm điêu khắc hoàn hảo. “Ngươi…!” Harry giật mình, cảm giác bị người khác đánh giá thân thể không che đậy của mình khiến nó vô cùng xấu hổ, vội vàng kéo áo chùng trên bàn che cơ thể.
“Đừng động.” Giọng nói của Voldemort trầm thấp mà khàn khàn. Thân thể trước mắt thật ngây ngô, vừa nhìn liền biết chủ nhân không có kinh nghiệm về phương diện này. Trước kia hắn cũng gặp rất nhiều người đẹp, có điều hắn hoàn toàn nhìn như không thấy. Cũng có rất nhiều cô gái thân thể mềm mại không xương, ánh mắt quyến rũ đưa tình được đưa tới trước mặt hắn, nhưng một chút hứng thú hắn cũng không có, liền thưởng cho đám người Abraxas. Những chuyện thế này lặp lại vài lần, dần dần không còn có Tử Thần Thực Tử nào dâng người đẹp lên cho hắn nữa. Thậm chí, trong đám Tử Thần Thực Tử còn lan truyền tin đồn hắn là người theo chủ nghĩa cá nhân, vô cùng lạnh lùng, hoàn toàn cấm dục. Hắn biết, thế nhưng hắn cũng lười nói rõ chuyện này.
Không một ai hấp dẫn hắn như cậu bé này, cho dù cậu rất gầy, sờ một cái đã đụng đến xương sườn – lũ Muggle đáng chết! “Sau này phải để ý em ăn uống…” Voldemort thì thào, hai tay trượt dọc từ bả vai Harry men theo hình dáng xương đòn lướt xuống dưới, nụ hôn không ngừng đáp xuống phần vai. Eo cũng rất gầy, bởi vì căng thẳng mà vùng bụng không nhiều thịt cũng hóp lại. “Thả lỏng, hít sâu…”
Thả lỏng thế nào chứ? Harry nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm người quần áo chỉnh tề trước mặt, không khỏi to gan lớn mật hơn. Dùng tay cởi hiển nhiên là quá chậm, nó sờ soạng áo chùng của mình, định lấy đũa phép trong túi áo ra. Đáng tiếc mới làm được một nửa đã bị người nào đó phát giác, Voldemort đè bàn tay đang lộn xộn của nó lại: “Không chuyên tâm? Hử?”
Harry trừng mắt, miệng mở ra lại ngậm vào. Tình huống bây giờ nó thật sự không dám nói ra suy nghĩ của mình. Sau khi nói ra… sẽ bị ném thẳng lên giường đi? Nó vừa cảm thấy không thể kiềm chế được khoái cảm do thân thể hai người thân mật tạo ra; mặt khác, nếu chuyện này cứ tiếp tục tiến xa hơn, chắc chắc sẽ… rất đau? Khuôn mặt vừa mới bớt nóng của Harry lại lập tức đỏ lên.
“Muốn nói gì?” Voldemort nhấc Harry từ trên bàn xuống, đặt Harry ngồi vững trên đùi mình. “Em còn quá nhỏ.” Hắn nói, để thân thể của hai người dán chặt nhau, “Dù chuyện ta muốn làm… Hay cái mà em lo lắng kia… đều không quan trọng.” Hắn hôn lên gò má Harry, “Ta không muốn làm em tổn thương.”
Nghe những lời cam đoan này, mặt Harry càng thêm đỏ. Bởi vì nó cảm nhận được rõ ràng có thứ gì đó đang cọ vào đùi nó, vừa cứng vừa nóng, sẵn sàng tấn công. Tuy rằng trước đây nó chưa từng làm chuyện này, nhưng không có nghĩ là nó không hiểu. Một dòng nhiệt nóng lan ra từ chỗ hai người tiếp xúc, truyền qua tay chân, thẳng lên đỉnh đầu. Cảm nhận được thân thể của chính mình cũng có phản ứng, Harry cảm thấy thực mất mặt, không khỏi thẹn quá thành giận. “Lời ngươi nói với chuyện ngươi làm thật quá khác nhau đi!”
“Không thì thế nào? Em muốn ta làm tiếp?” Voldemort dán môi vào lỗ tai Harry khi nói những lời này, chậm rãi nhả từng từ, hơi nhẹ phun, cực kỳ mờ ám.
Harry bị làn hơi ấm nóng làm cho mê muội, lại lập tức bị cọ xát cố ý dưới chân làm cho tỉnh táo lại: “Cái gì mà ta muốn…” Lời còn chưa nói xong, Harry liền cảm thấy bị chọc một cái, miệng liền thốt ra một tiếng rên rỉ. Nó vội cắn chặt răng, sau đó trừng mắt nhìn Voldemort. Cười cái gì mà cười, thật giống như mèo vừa ăn vụng được vậy.
“Em biết rõ ta đợi ngày này bao lâu rồi mà. Từ cái ngày ta đẩy em ra, ta đã biết chuyện này đã hoàn toàn vượt ra khỏi tầm khống chế của ta rồi. Khi đó ta sợ hãi thế nào, sau đó hối hận ra sao… Ta chưa từng do dự, chưa từng băn khoăn, thậm chí ta thấy ghét mình như vậy. Nhưng đó là một sự lựa chọn chính xác. Nếu như lúc ấy ta bức bách em, sợ là chúng ta vĩnh viễn không thể có được ngày hôm nay…” Voldemort gục đầu trên vai Harry, giọng nói tràn ngập xúc động, “Bây giờ ta cũng không thể nói được những lời này. Vì thế những hành động cùng sự nhẫn nại ấy thực sự đáng giá, đúng không?”
Harry giật mình. Voldemort chưa từng nói thẳng cho nó về những chuyện đã xảy ra. Ở những nơi nó không nhìn thấy, Voldemort vì hai người mà làm những gì? Mỗi lần nó nghi hoặc chuyện này, mỗi lần hiểu ra chân tướng nó đều vô cùng cảm động. Nếu như cuộc sống sau này, bọn nó không hoài nghi nhau nữa, cầm tay nhau vượt qua gian nan, trải nghiệm cuộc sống, thật là chuyện tốt đẹp đến nhường nào?
Nghĩ như vậy, Harry thẳng người dậy kéo dài khoảng cách giữa hai người, nhìn vào đôi mắt đen kia, thấy được rõ ràng hình ảnh mình phản chiếu trong đó: “Hứa với ta, sau này không được che giấu ta chuyện gì nữa.” Giọng điệu của nó vô cùng nghiêm túc, “Mặc dù ta là người rất dễ xúc động, nhưng ngươi cũng đừng để mặc ta phát giận như thế chứ! Nói thật, tâm tư của Slytherin thật khó đoán…” Trước Voldemort, nó cảm thấy chỉ số thông minh của mình bị giảm đến mức thảm hại. Harry căm giận nghĩ.
“Em muốn ta đổi thành tính cách thẳng như ruột ngựa của Gryffindor sao? Chuyện này thật khó nha…” Voldemort cười nói. Nhìn Harry lập tức bày ra dáng vẻ ‘Ta muốn nổi giận’, hắn cười càng lớn: “Có điều bây giờ có thể làm chuyện khác thực tế hơn…”
“Cái…” Harry vừa định hỏi, kết quả không thốt ra nổi một từ hoàn chỉnh. Nó hoàn toàn không hay biết, trong lúc hai người đấu khẩu, có một bàn tay thần không biết quỷ không hay đã tiến vào, khiêu khích nó. Từng đợt sóng không ngừng cuộn trào khiến nó phải há miệng thở dốc. Thế nhưng nó không quên chỉ có một mình nó đang hưởng thụ, nó cố gắng vươn bàn tay lúc này đã không còn bao nhiêu sức lực cầm lấy thứ bên dưới của người đối diện.
Một tiếng hít sâu vang lên đỉnh đầu. Harry cảm giác được sự rung động nơi tay tiếp xúc càng nhanh, nảy lên nảy lên, như hòa cùng làm một với nhịp đập trái tim nó. Trong tiếng thở dốc càng lúc càng nặng nề, nó bắt đầu cảm nhận được một cảm xúc kích thích mãnh liệt, tính mạng của mình quấn chặt lấy tính mạng của một người khác, không thể chia lìa. Thời khắc cuối cùng ấy, trong đầu nó giống như có pháo hoa nở rộ, sáng rực đầy trời.
**
Sau Tết không lâu, toàn bộ học sinh đều trở lại trường học, Hogwarts một lần nữa lại trở nên huyên náo. Harry cảm thấy như vậy thật may mắn, bởi vì từ sau khi xảy ra chuyện kia, mỗi lần nhìn Tom, nó lại không tự chủ được mà cảm thấy xấu hổ vô cùng. Nó chưa từng thân mật với ai như vậy, kể cả hôn cũng rất nhẹ nhàng, mà Voldemort lại có thể khiến nó cảm nhận được sự kích tình thiêu đốt cả lý trí. Rất khó nói, nó đối với chuyện kia, là sợ hãi, hay là mong chờ.
Tuần đầu tiên sau khi vào học trôi qua rất nhanh. Bộ môn Muggle học đã chuyển từ nghiên cứu cơ học chuyển sang điện từ học, phức tạp hơn rất nhiều. Lớp học Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám cũng biến thành một cái hồ lớn, giáo sư Roald đứng bên mép hồ hướng dẫn học trò phải đối phó với Kappa như thế nào, riêng Harry thì phải lặn sâu xuống đáy biển bắt Thủy quái hình ngựa hắn đặc biệt thả ở đó. Đương nhiên trước đó nó đã phải học thần chú Đầu Bong Bóng rồi. Theo những lời Voldemort giảng trước đó, tuy rằng cỏ mang cá đối với hắn không phải cái gì quý giá, thừa sức để cho Harry dùng, thế nhưng đối phó với những tình huống phức tạp khó khăn hơn, dựa vào chính cây đũa phép của mình là tốt nhất.
Cuối tuần đầu tiên, đội bóng nhà Hufflepuff và Ravenclaw tái đấu. Hufflepuff thắng sát nút. Nhà Hufflepuff mới đổi đội trưởng đồng thời là chính là Tầm thủ Cedric Diggory, Tầm thủ mới nhà Ravenclaw cũng vẫn như trong trí nhớ của Harry, là Cho Chang.
Trước kia, trong cuộc thi đấu Tam Pháp Thuật, người giả mạo Alastor Moody đã lén ném tờ giấy ghi tên Harry vào Chiếc Cốc Lửa, khiến một thời gian rất dài sau đó Harry bị phần lớn học sinh trong trường hiểu nhầm. Harry cảm nhận được, trong tình huống phức tạp đó, tuy rằng trong lòng Cedric có nghi kỵ với nó, nhưng chỉ riêng việc anh ấy không đeo phù hiệu ‘Potter thúi hoắc’ đã là rất đáng quý rồi. Harry không bao giờ quên được, tại vòng thi đấu cuối cùng của Tam Pháp Thuật, lúc gặp phải nguy hiểm, Cedric không chạy trốn, mà giơ cao đũa phép sẵn sàng nghênh chiến. Mặc dù ở trước Voldemort pháp lực tối cao mà nói, loại cố gắng này thật đáng cười, nhưng anh ấy vẫn là một Quán quân dũng cảm… Cho nên trận thắng này của Huffleppuff, tuy rằng Cho Chang vẫn rất dễ thương, Harry cũng thật lòng vỗ tay chúc mừng Hufflepuff.
“Thằng nhãi đó thật sự đẹp trai sao? Mặt dài như khối đá vậy.” Tom đứng bên cạnh Harry, không sao lý giải nổi thái độ kích động đến điên cuồng của đám nữ sinh.
“Gì mà giống như đang khen vậy?” Harry kỳ quái nhìn hắn. Nó lập tức nghĩ tới một khả năng, không khỏi giật mình: “Lần trước không phải ngươi…? Đừng nói với ta, ngươi không biết anh ấy là ai?”
“Sau khi trở lại mới biết.” Tom chẳng hề để ý nhún vai, “Có điều từ trước đến nay ta đều không hề cố nhớ tên người nào.”
Harry thầm bi ai thay Cedric. Lần trước anh ấy chết thật không đáng, Voldemort căn bản không biết anh ấy là ai đã trực tiếp tung Avada Kedavra. Hơn nữa từ khi trở lại cho tới bây giờ, Voldemort đều không chú ý tới người này! Tốt xấu gì Cedric cũng khá nổi tiếng trong đám học sinh Hogwarts nha…
“Ta không lãng phí sức lực cho những người không quan trọng.” Tom khom lưng, ghé sát lỗ tai Harry, “Không ai có thể so sánh được với em.”
Trên khán đài biển người tấp nập, vô cùng ồn ào. Mà trong tiếng ồn ào đó, Harry lại nghe được rất rõ những lời này.
Tác giả chú thích:
Thủy quái hình ngựa [kelpie]: Cấp bậc phân loại trong Bộ Pháp Thuật: xxxx. Thủy quái này có nước Anh và Ai-len, có thể biến thành đủ loại hình dạng, nhưng nó thường biến thành hình ngựa, khoác áo choàng tết bằng cỏ hương bồ thay cho lông bờm. Nó dụ dỗ những người lơ là cảnh giác cưỡi lên lưng nó, sau đó đi xuống sông hoặc đáy hồ, ăn thịt người, chỉ để lại lục phủ ngũ tạng nổi trên mặt nước. Phương pháp chính để đánh bại được Thủy quái hình ngựa là dùng một câu thần chú tạo một cái lồng bao lấy cái đầu ngựa của nó, nó liền sẽ trở nên ngoan ngoãn nghe lời, không thể uy hiếp người được nữa. Loài thủy quái nổi tiếng nhất thế giới thường lui tới tại hồ Lockness ở Scotland.] (lời bạn editor: bạn nào không rõ cỏ hương bồ cứ gặp chú gúc gồ gõ là ra ngay nhé)
Truyện khác cùng thể loại
167 chương
3 chương
82 chương
17 chương
136 chương