Chiến Và Hòa

Chương 52

<img alt="Draco 5" src="https://static.truyenfull.net/chapter-image/chien-va-hoa/2014-07-draco-51.jpg" data-pagespeed-url-hash=1061058345 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/> Khi Lucius Malfoy định thần lại, hai người phía trước đã sắp ra khỏi làng. Chỉ cần vài phút nữa thôi, người kia sẽ trở về Hogwarts rồi. Nhìn xuống Draco đi bên cạnh, vì dòng họ Malfoy, lão phải thử một lần. Mà lúc này, hai con người đi trước cũng đã bàn đến chuyện cuối cùng. “… Nếu đã nắm được tung tích của hắn, vậy không cần đánh rắn động cỏ đâu.” Giáo sư Rold thản nhiên nói: “Người của Dumbledore khẳng định cũng đang đi tìm hắn, chú ý làm việc cho sạch sẽ một chút.” “Ngài nhất định sẽ vừa lòng, thưa Chủ nhân. Mọi dấu vết hắn ta từng tồn tại sẽ biến mất khỏi thế giới này nhanh thôi ạ.” Borges Chester cung kính nói. Nếu không phải còn đang ở nơi công cộng, hắn nhất định sẽ quỳ rạp xuống mà hôn lên gấu áo chùng của chủ nhân. “Vị trí của ngươi đang rất tốt.” Giáo sư Rold tiếp tục nói chuyện một cách bình tĩnh, nếu chỉ nhìn vào biểu tình trên mặt của hắn, người ta khó mà đoán ra hắn đang bàn về đề tài gì. “Mặc dù vậy,” hắn khẽ hừ một tiếng: “mục đích đầu tiên sử dụng ngươi lại là để thanh lí môn hộ, thật là khiến cho người ta cảm thấy khó chịu!” “Thuộc hạ xin thề trung thành suốt đời với Chủ nhân. Bỏ lại quá khứ, chính Chủ nhân đã cho thuộc hạ một cuộc đời mới, thuộc hạ nguyện nghe theo hết thảy phân phó của Chủ nhân.” Nếu lúc ấy có người nhìn thấy gương mặt gã Borges Chester, sẽ thấy vẻ cuồng nhiệt chớp động trong đôi mắt xám băng lãnh khác hẳn ngày thường. Giáo sư Rold gật gật đầu: “Ngươi trở về đi. Mặc dù ta không sợ có người nhìn thấy, nhưng công việc hiện tại của ngươi còn chưa làm xong…” “Thưa vâng, thuộc hạ nhất định sẽ không làm Chủ nhân thất vọng.” Vẻ mặt gã Thần Sáng cực kì nghiêm túc, thật khó có ai có thể nghĩ đến việc bên dưới lớp vỏ Thần Sáng ấy lại là một tên Tử Thần Thực Tử chính cống. “Chủ nhân, vậy lão Malfoy kia…” Trước khi rời đi hắn còn tà tà liếc về phía sau, nơi quả thật có một lão quý tộc với mái tóc bạch kim đang rảo bước lại gần. “Ta đang muốn xem thử lão định làm cái gì.” Khóe môi mỏng hơi hơi cong, khiến Borges Chester nhìn thấy mà rùng mình, tâm trạng Chủ nhân hình như không được tốt cho lắm. Hừ, nhưng đối với cái tên Malfoy hai mặt này mà nói, không bị tóm vào Azkaban, cũng không bị thanh trừ đã là may mắn lắm rồi… Lúc trước lão làm thế nào mà dối trá với thẩm phán được nhỉ? Là vì thân bất do kỉ bị ếm bùa Độc Đoán nên không làm chủ được bản thân ư? Hứ, dám làm mà không dám nhận, muốn đi lau giày cho Chủ nhân cũng không xứng! Ta tình nguyện vào Azkaban ngồi, cũng chưa bao giờ dám oán thán Chủ nhân một câu nào… Nghĩ như vậy, Borges Chester gật đầu chào Giáo sư Rold, rồi trước khi Độn thổ còn hung hăng trừng mắt liếc lão Malfoy một cái thật nham hiểm. Lão Malfoy bị ánh mắt ấy liếc đến phát lạnh trong lòng, nhưng mục tiêu của lão còn đang sải bước vế phía ngôi trường Hogwarts, cho nên việc này bị lão tạm thời quăng ra sau đầu cái đã. “Giáo sư!” Giáo sư Rold dừng bước, trên mặt mang theo biểu tình ngạc nhiên vừa phải, tựa như hắn chỉ vừa mới phát hiện ra lão Malfoy mà thôi. “Ngài Malfoy?” Ánh mắt hắn lại quét xuống thân hình đang run rầy của Draco Malfoy, vì sợ hãi hay vì lạnh giá thì hắn không biết. “Đến thăm con trai à?” Lucius Malfoy đương nhiên biết đứa con của mình là đang sợ hãi, nhưng hiện tại lão không thể làm gì hơn được, nên đành hàn huyên nói chuyện một vài câu, rồi để cho Draco trở về trường trước. Giáo sư Rold bình tĩnh nhìn theo cái dáng đi có chút lảo đảo của cậu học trò, trong lòng nhẩm tính: bọn họ đã biết? Cho nên Lucius Malfoy mượn cớ đến thăm con trai thực chất là để tìm cách tiếp cận hắn sao? Hai người ăn ý tách xa khỏi ngôi làng, đến một chỗ không thấy người qua lại Lucius Malfoy mới dừng lại. Lão chỉnh lại biểu tình trên mặt thật nghiêm túc, sau đó kính cẩn quỳ sụp xuống: “Chủ nhân.” Lão ta bị ngốc hả? Tuy rằng xung quanh không có ai, nhưng đây là phụ cận Hogwarts, bất kì lúc nào cũng có thể có pháp sư xuất hiện… Giáo sư Rold tức guận mà nghĩ, mặc dù không biểu hiện gì ra ngoài nhưng hắn không khỏi có chút chướng mắt. Mở đầu đã như thế, đương nhiên là lời ra khỏi miệng cũng có chút lạnh lùng. “Lucius, ta cứ nghĩ là ngươi phải thông minh hơn thế này chứ!” Người đang quỳ nhận thấy được một lượng rất nhỏ dao động pháp thuật, đầu lại càng cúi thấp hơn nữa. “Là thuộc hạ… suy xét không chu toàn…” Quả thật là Chủ nhân! Lão ta hiện giờ cũng đã run rẩy hệt như đứa con của mình. “Đừng có nói với ta rằng ngươi cố ý đến đây, tìm cơ hội tiếp cận ta chỉ để nói rằng ngươi suy xét không chu toàn?” Giáo sư Rold châm chọc hỏi, chuyện hắn ta bỏ qua cho lão Lucius đâu phải chỉ lần một lần hai, vậy sao lão một chút tiến bộ cũng chẳng thấy đâu vậy? Cân não không tệ lắm, có thể đoán được giáo sư Rold chính là Voldemort, chỉ là đến lúc làm việc lại sơ hở chồng chất. Lucius Malfoy hơi ngập ngừng, nhưng lão cũng hiểu được nếu bây giờ mà nói ra mấy lời ngớ ngẩn vậy chuyện tương lai lão không cần lo nghĩ nữa. “Chủ nhân bớt giận, gia tộc Malfoy vĩnh viễn vẫn luôn ủng hộ Ngài, chỉ cần Ngài giao phó một câu, thuộc hạ luôn sẵn sàng làm bất cứ chuyện gì.” Giáo sư Rold lạnh lùng hừ một tiếng. Y như dự liệu của hắn, Lucius Malfoy quả nhiên đã chịu không nổi nữa rồi mới dám đến tìm hắn, nhưng không biết lão chuẩn bị giác ngộ bản thân đến đâu rồi. “Trong bất cứ chuyện gì mà ngươi nói, có bao gồm tính mạng ngươi ở trong đó hay không?” Người được hỏi bỗng giật nảy người, tất cả phản ứng đều thu gọn vào ánh mắt của hắn. Hắn bình thản nói: “Xem ra, lòng trung thành của ngươi có một điểm mấu chốt.” Xa xa, mặt trời đang lặn nhuộm đỏ đường chân trời một màu như máu. “Ngươi biết không, trung thành hữu hạn cuối cùng sẽ biến thành phản bội đấy.” Từng lời từng chữ chậm rãi mà rõ ràng. Đã có lúc hắn nghĩ rằng lực lượng càng lớn càng tốt, nhưng đến phút cuối cũng chính cái đám hỗn tạp ấy khiến kế hoạch của hắn thất bại. Từng người trong số đó ai cũng tính toán nhỏ nhặt, đều từ cái kế hoạch vĩ đại của hắn mà kiếm chác lợi ích cho bản thân… Một khi hắn thất thế, những kẻ đó liền ruồng bỏ hắn không chút do dự. Những kẻ như thế, hắn sẽ ruồng bỏ bọn họ trước! Chỉ có những Tử Thần Thực Tử trung thành tuyệt đối mới có được tín nhiệm của Chúa Tể Hắc Ám… mà Chúa Tể Hắc Ám chưa bao giờ quên những người đối tốt với Ngài, ngược lại cũng vậy. Giọng nói nhẹ nhàng, ngữ khí bình thản, nhưng rơi vào tai Lucius Malfoy lại chẳng khác nào sóng cuộn biển gầm. Có ai mà không biết Chúa Tể Hắc Ám hận nhất là bị giấu diếm và lừa gạt? Nếu bị thêm một tội phản bội nữa thì lão ta thật sự không muốn biết kiểu chết nào thảm khốc nhất đâu! Lão vốn nghĩ rằng mình đã chuẩn bị hoàn toàn thỏa đáng, có thể đối phó được chất vấn của Chúa Tể Hắc Ám, nhưng lão không thể ngờ rằng chỉ với một vấn đề Ngài ấy đã đánh cho lão tơi bời. Tâm tư của hắn đã bị phơi bày: muốn đi theo Chúa Tể Hắc Ám diễu võ giương oai nhưng lại sợ chết, trong lòng lão lợi ích của gia tộc Malfoy vẫn là thứ chiếm địa vị cao nhất. “Đấy không phải là sự thật, thưa Chủ nhân!” Lucius Malfoy đã gần như run lẩy bẩy, nhưng lão vẫn dùng hết sức của mình để không sụp đổ trước cái áp lực khổng lồ này. “Cả gia tộc Malfoy đều lấy việc gia nhập hàng ngũ Tử Thần Thực Tử làm vinh hạnh… Nếu như Ngài nguyện ý, thưa Chủ nhân, Draco cũng có thể trở thành thuộc hạ của Ngài…” “Đủ rồi!” Giáo sư Rold cắt lời. “Ta hiện tại nói cho ngươi rõ ràng. Trong mắt của ngươi, Draco có lẽ là một người thừa kế rất được xem trọng, thậm chí có thể nói là tự hào…” Hắn cười lạnh một tiếng: “Nhưng đối với ta thì hắn lại không chút giá trị.” Nghe đến đấy, sắc mặt lão Lucius Malfoy nhất thời trắng bệch. “… Bọn thuộc hạ của ta không phải ai cũng trung thành như thế, ta biết, nhưng đó là do lúc trước ta không quan trọng lắm chuyện này, còn bây giờ thì khác rồi.” Giáo sư Rold đi đi lại lại vài bước, làm cho Lucius Malfoy sợ hãi mà dõi theo gắt gao bóng áo chùng ấy. “Lần chọn lựa mới nhất đã bắt đầu rồi đấy.” Người đang quỳ kinh ngạc ngẩng đầu, khiến giáo sư Rold lộ ra thần sắc không kiên nhẫn. “Không cần phải ra vẻ ngạc nhiên, ngươi chẳng phải đã đoán được rồi sao? Những kẻ không hợp cách sẽ bị loại bỏ, ta không cần những kẻ như vậy. Không còn bọn họ, kế hoạch của ta mới càng dễ dàng thành công.” Lucius Malfoy lại không khống chế được bản thân mà thử tưởng tượng một chút, cái gọi là “loại bỏ” trên thực tế sẽ là những cảnh tượng thảm khốc đến nhường nào. Nếu cả nhà Malfoy mà bị quy vào “mấy kẻ như vậy” thì… Từng giọt mồ hôi lăn dài trên trán lão, rơi xuống rồi chìm sâu vào lớp đất cứng rắn bị mấy cơn gió đầu đông hun cho rét lạnh. “Ta đâu phải là không cho ngươi cơ hội.” Cuối cùng, Giáo sư Rold buông ra một câu như vậy. Mắt nhìn về phía tòa lâu đài xa xa, hôm nay hình như hắn nói hơi nhiều rồi thì phải… “Ta biết có không ít đám quý tộc máu trong đều suy nghĩ như ngươi đâu  Lucius, chi bằng ngươi  đem mấy ý này của ta nhắn lại bọn họ một lần, rồi ta sẽ biết quyết định cuối cùng của bọn họ.” Hắn phải trở về, bằng không cậu bé của hắn sẽ lại lén lút mọi người chạy ra ngoài. Như vậy không được, mấy kĩ năng phép thuật cậu ta còn chưa học tốt mà… Lucius Malfoy cứ thế quỳ gối trong gió lạnh mất một lúc, đến khi định thần lại thì trời đã chập choạng tối, từng tầng mây nặng nề che khuất một góc bầu trời. Trong suy nghĩ của mình, lão nhớ lại ánh mắt ngoan độc của vị Thần Sáng lúc trước phóng thẳng vào người mình, tựa như muốn cắn nuốt lấy lão. Và lão đột nhiên hiểu được, Chủ nhân lão có thể lợi dụng sức mạnh của Thần Sáng để thanh trừ những kẻ phản bội. Nếu vị Thần Sáng kia cũng là Tử Thần Thực Tử, vậy công việc lại càng thêm dễ dàng… Đây quả thật là nước bài cao minh kín kẽ, có thể danh chính ngôn thuận tống người vào Azkaban, có thể đường đường chính chính dùng lời nguyền giết chóc, hoặc ban nụ hôn Giám Ngục… Rốt cuộc cũng hạ quyết tâm, không để ý đến đôi chân đã tê rần lạnh lẽo, Lucius lảo đảo đứng lên, sau đó độn thổ biến mất. Bữa tiệc đêm Halloween bao giờ cũng nhộn nhịp. Đến làng Hogsmeade chơi cả một ngày, còn được chú Sirius chạy đến thăm nó, khi trở lại kí túc xá trong trường thì dạ dày nó cũng đã nhồi nhét đủ thứ bánh kẹo, Harry cảm thấy chưa có Halloween nào tuyệt vời như Halloween lần này. Sau khi rửa mặt đánh răng, Harry lười biếng thả người lên chiếc giường tứ trụ của mình. “Vậy mà nói em không phải con nít!” Tom cũng đã làm xong vệ sinh cá nhân, liền ngồi xuống chiếc giường đối diện, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bịch kẹo đang giãy dụa không ngừng. “Mua nhiều bánh kẹo như vậy để làm gì?” Hắn đánh giá Harry một lúc: “Ta không nghĩ là em lại thích đồ ngọt đến thế đâu!” Bên trong bịch kẹo đặt ở đầu giường là đủ loại bánh kẹo: có loại biết cắn người, có loại biết xịt nước, có loại sẽ đổi màu, có loại lại tàng hình… đầy đủ cả. Harry ban ngày nhìn đến mấy lọ kẹo rực rỡ sắc màu trong tiệm Công Tước Mật thì đột nhiên nhớ lại cái kí ức hồi năm thứ nhất, lúc nó đưa cho Tom mấy miếng chocolate ếch, cho nên dứt khoát loại nào cũng phải mua một ít về. Hermione nhìn một màn càn quét của nó mà trợn mắt há hốc mồm. Cũng may Tom biết bùa mở rộng vô hạn, cho nên ba đứa không đến nỗi vì cầm mấy gói kẹo quá to mà bị người ta chỉ chỏ trên phố. Bây giờ nghĩ lại, tâm tình của nó lúc đó quả thật rất khó nói, vừa cao hứng nhưng cũng lại đau lòng. Harry xoay người ngồi dậy, túm lấy cái bịch kẹo quăng qua giường đối diện: nào là đậu đủ vị, chocolate ếch, kẹo cao su thổi mãi… Một cơn mưa kẹo rơi xuống lòng Tom, tràn cả ra khắp giường. Hắn cúi đầu nhìn nhìn, sau đó kinh ngạc: “Đây chẳng lẽ là…” Harry không phải cố ý mua cho hắn nếm thử tất cả đó chứ? Cái suy nghĩ này vừa hiện ra trong đầu đã khiến hắn có chút bực mình, cũng có chút buồn cười. Nhìn thần sắc trên mặt người kia, xem ra khả năng hắn đoán đúng lớn cực kì. “Không được nói!” Harry thở phì phì quay đầu qua chỗ khác. Nó biết Tom đã đoán ra rồi, mà cái loại hành vi này cũng thật là ngốc. Người kia chính là một Chúa Tể Hắc Ám đã trưởng thành rồi nha, không còn là đứa trẻ trong cô nhi viện nữa, nhưng vì sao nó vẫn không khống chế được bản thân mình nhỉ? Harry trách thầm trong lòng một phen. Hôm nay nó còn gặp lão Lucius Malfoy nữa, còn có những lời chú Sirius đã nói: một tên Tử Thần Thực Tử hàng thật giá thật. Tâm trạng tốt bỗng dưng biến đi đâu mất, sự xuất hiện của lão Malfoy đã phá vỡ hết thảy bình tĩnh giả tưởng. Lão ta tìm đến Voldemort để báo cáo nhiệm vụ sao? Harry vẫn còn nhớ rõ: Lucius Malfoy chỉ phản bội Voldemort trong trận chiến cuối cùng mà thôi, còn trước đó, lão ta vẫn trung thành ủng hộ hắn. Trong cái kế hoạch gây rối ở Cúp Quidditch Quốc Tế nhằm lấy việc tra tấn dân Muggle làm niềm vui, truyền lại tin tức trong Bộ Pháp Thuật cho Voldemort, hoặc đột nhập Bộ Tối Mật hòng cướp đoạt trái cầu tiên tri… đều có bàn tay lão nhúng vào. Trước đây, Harry vẫn luôn tự nhủ rằng nó phải nhẫn, phải thử, phải cho Voldemort một cơ hội, thế nhưng hiện thực vô tình lại đập nát đi niềm tin của nó. Nếu Voldemort vẫn không từ bỏ được thì sao? Nếu hắn ta vẫn ra lệnh cho đám thuộc hạ đi làm điều ác thì sao? Ở những nơi nó nhìn không thấu, hắn rốt cuộc đã làm những gì rồi? Có khi nào ở đâu đó cũng có ngươi giống như mẹ nó, ngã xuống sau một tia sáng màu xanh lục hay không? Dựa vào tờ Nhật Báo Tiên Tri, Harry có thể nhận ra sự điều động thay vị trí của một vài Tử Thần Thực Tử ở trong Bộ Pháp Thuật, còn có tin tức về việc một người nhà Lestrange tiếp nhận chức hiệu trưởng trường Durmstrang, lý do là vì Karkaroff mất tích. Mặc dù vậy, dưới con mắt của Harry mà nói thì lão Karkaroff chắc chắn là chạy trốn. Như vậy, có phải là đã xảy ra chuyện gì mà nó không biết được hay không? Tình hình hiện tại có vẻ như Voldemort đã khôi phục lại cái dã tâm bừng bừng của hắn… Nếu như hắn vẫn muốn tiêu diệt hết dân Muggle, xây dựng một thế giới pháp thuật thống nhất thì phải làm sao bây giờ? Mẹ đã hai lần dùng tính mạng mình bảo đảm an toàn cho nó, mà lần trước là nó dùng tính mạng và máu tươi của mọi người đổi lấy cái chết của Voldemort, nhưng còn lần này thì sao đây? Mong muốn của nó chỉ là mọi thứ giết chóc kết thúc cùng với cái chết của cha mẹ nó, nhưng liệu nó có thực hiện được việc đó hay không? Hay đó chẳng qua cũng chỉ là một hồi mơ mộng hão huyền của nó? Dù sao lúc giết chết cha mẹ, Voldemort cũng chẳng hề nương tay… Harry chìm đắm torng những suy nghĩ miên man của mình. Nó ngồi trên giường, tay còn cầm một vài bịch kẹo nhưng lòng lại nặng trịch. Hi vọng càng nhiều, vết thương lại càng sâu. Nếu biết trước sẽ là như vậy, chỉ có thù hận liệu có tốt hơn chút nào không?