Chiến Và Hòa
Chương 151
Ban đêm, Voldemort lại một lần nữa tiến vào văn phòng hiệu trưởng. Tính ra, tuy rằng hắn đã dạy học ở Hogwarts nhiều năm nay, nhưng đây là lần thứ ba hắn bước chân vào nơi này. Hai lần trước đều là đến để xin làm giáo sư, còn lần này là Dumbledore chủ động đề nghị.
“Có chuyện gì mà phải nói ở trong này?” Voldemort không khách khí tự biến ra cho mình một chiếc ghế tay vịn thoải mái. Hắn vẫn không có thiện cảm với lão Dumbledore như trước, nhưng chuyện này không hề làm ảnh hưởng đến suy đoán của hắn – có thể khiến lão Dumbledore trịnh trọng như vậy, phỏng chừng chuyện hắn sắp được nghe không phải là chuyện tốt đẹp gì. “Tốt nhất là ông nên đưa ra được một lý do hợp lý, nếu không…” Hắn híp mắt. Hắn vừa ở trong Phòng Chứa Bí Mật quan sát Harry điều chế Chân Dược, chỉ còn đúng một bước cuối cùng.
“Hà, tin tưởng ta, Tom, lần này tuyệt đối sẽ không khiến anh thất vọng.” Dumbledore đứng ở phía sau bàn, quay lưng lại với hắn, quyển sách trong tay lộ ra biểu tượng hình tam giác.
Voldemort luôn rất căm ghét giọng điệu này của lão – luôn làm ra vẻ bí hiểm. Hắn bỏ qua cách xưng hô của Dumbledore, “Ta thật không hiểu, đến lúc này rồi mà ông vẫn còn có thể giả vờ giả vịt được.”
“Ta sẽ coi như đây là lời khích lệ.” Dumbledore không nhanh không chậm trả lời. Ông quay người lại, giọng điệu vẫn bình tĩnh như thường: “Ta nghĩ đã đến lúc ta nên nghỉ hưu, Tom.”
“Thật đáng ngạc nhiên.” Voldemort giả cười. “Sau đó?” Hắn thật không thể tin được chuyện này. Lão hồ ly muốn về hưu? Hừ! Không nói đến chuyện thật giả, đằng sau nhất định còn điều kiện.
“Thay vì để Minerva làm một hiệu trưởng hữu danh vô thực, ta nghĩ anh đảm nhiệm chức vị này sẽ tốt hơn.” Dumbledore nhìn chằm chằm người đàn ông tóc đen qua cặp kính nửa vầng trăng. “Ta đã đệ đơn từ chức lên Ban Giám đốc, quyết định bổ nhiệm người mới hẳn sẽ có trong mùa hè này.”
“Ta có nghe nhầm không? Ông tin tưởng ta?” Voldemort nhướn mày. Kỳ thật hắn không hề kinh ngạc, bởi vì Lucius Malfoy chính là Chủ tịch Ban Giám đốc Hogwarts, y đã báo tin tức này cho hắn từ lâu. Vấn đề là, tại sao Dumbledore lại đột nhiên quyết định như vậy? Khiến lão hồ ly hạ quyết tâm từ chức, lý do chắc chắn sẽ rất thú vị!
Dumbledore nhìn hắn, không lên tiếng, chỉ lấy ra một vật đặt lên bàn. Đó là một lọ thủy tinh trong suốt, bên trong có một chất lỏng màu trắng bạc đang nhẹ di động.
Ký ức? Voldemort vừa thấy liền hiểu ra, không nhịn mà thầm nghiến răng. Đây chắc chắn là ký ức của Harry, cậu bé đã dùng cách này để nói cho Dumbledore những chuyện đã xảy ra trước kia. Cậu bé không thể bớt thành thật một chút được sao? Hắn còn tưởng mình đã thành công đồng hóa cậu bé, mọi chuyện đều phải giữ lại lá bài chưa lật. Mà giờ xem ra, cậu bé không học được dù chỉ một chút! “Ông khẳng định tôi sẽ nhận?” Giọng hắn nghiêm túc lại. Không một ai có thể bắt hắn làm gì, Dumbledore càng không thể!
“Anh sẽ nhận!” Dumbledore nói ngắn gọn, không đợi Voldemort phản bác liền bổ sung một câu: “Vì Harry!”
Voldemort trừng mắt nhìn ông. Căn phòng rơi vào yên lặng, ngay cả những bức họa trên tường cũng như ngừng thở. Sau đó hắn đột nhiên cười, giọng điệu đầy châm chọc: “Lần đầu tiên ta tới đây, một chức giáo sư nhỏ nhoi ông cũng không chịu cho; Bây giờ ta không có hứng thú, ông lại muốn ta làm Hiệu trưởng sao?”
“Lần này ta tin tưởng anh nói thật. Hứng thú lớn nhất của anh phỏng chừng không hơn chức vị Chủ nhiệm nhà Slytherin.” Dumbledore chậm rãi nói, “Có điều thiên vị là không được.”
“Nếu ông đã biết…” Voldemort gần như bị chọc tức đến bật cười, “Cho dù có Harry và Hermione là ngoại lệ, ta cũng không thể cam đoan sẽ đối xử công bằng với đám nhóc Gryffindor!”
“Nhưng ít nhất ta cũng có thể tin tưởng, học trò nhà Slytherin cũng không dễ dàng lấy lòng anh.” Dumbledore sắc sảo chỉ ra điểm này. Voldemort giải tán Tử Thần Thực Tử, đại đa số phụ huynh học sinh nhà Slytherin đều lo lắng thấp thỏm – không biết có bao nhiêu người có thể gia nhập vào Đoàn Kỵ sĩ mới thành lập.
Lần này Voldemort không lập tức phản bác lời ông. Hắn hơi nheo mắt lại, chăm chú quan sát vẻ mặt của Dumbledore. “Cứ cho những lời ông nói là sự thật…” Hắn chậm rãi nhả từng từ, “Sau khi ném lại đống rác rưởi kia cho ta, ông sẽ làm gì?”
Dumbledore nở nụ cười đầu tiên kể từ khi Voldemort bước vào cửa. “Ta muốn hưởng thụ cuộc sống an nhàn sau khi nghỉ hưu.” Giọng điệu của ông thoải mái, “Có lẽ ta cũng sống không được bao nhiêu năm nữa, ta cũng nên có một cuộc sống an ổn, trồng hoa, nuôi chim chứ, có đúng không?”
“Ta nghĩ,” Voldemort ngả lưng ra sau ghế, “Hẳn là ông đã có Chiếc Nhẫn Phục Sinh?” Hắn biết Dumbledore vẫn luôn tự dằn vặt mình, nếu như không có được sự tha thứ của Ariana, ông ta nào có thể trút bỏ gánh nặng được như vậy? Nghỉ ngơi, hay là đi hoàn thành tiếc nuối cuối cùng?
“Đúng là ta mượn của Severus vài ngày.” Dumbledore sảng khoái thừa nhận. “Đây cũng là một trong những nguyên nhân. Anh lại có thể đưa Chiếc Nhẫn Phục Sinh cho Harry.”
“Thực tế chứng minh đó là một hành động vô cùng sai lầm.” Voldemort cay độc nói, trong lòng thầm nhủ nhất định phải dạy dỗ lại cậu bé của hắn – cậu bé cần phải biết chuyện gì nên làm, chuyện gì không thể làm, nếu không lần nào cũng sẽ là hắn đi thu dọn hậu quả.
Dumbledore nở nụ cười. “Về chuyện này thì ta và anh hoàn toàn trái ngược.” Ông nói, “Ta từng nghi ngờ đầu óc Harry có vấn đề, nhưng sự thật chứng minh, thằng bé mới là người đúng. Trên thực tế, thằng bé có năng lực ngăn cơn sóng dữ, còn ta lại chỉ có thể trơ mắt nhìn tình hình ngày một xấu đi.”
“Hừ, thôi đi, ông đang muốn ôn lại chuyện cũ với ta hay sao?” Voldemort không kiên nhẫn nói. Người khác có lẽ sẽ không hiểu, nhưng với người rõ chân tướng như lòng bàn tay như hắn, hắn đương nhiên biết Dumbledore đang nói đến chiến tranh thế giới Pháp thuật lần thứ hai và thứ ba. “Đi tìm Grindelwald ấy, ta tin lão ta sẽ rất vui lòng ôn chuyện với ông.” Hắn đứng lên, lại bồi thêm một câu: “Hy vọng ông sẽ không hối hận.”
“Ta từng hối hận rất nhiều, nhưng chắc chắn sẽ không hối hận chuyện này.” Dumbledore cũng đứng lên, nhìn bóng dáng Voldemort biến mất tại chỗ. Ông đã biết lý do mà Harry giấu ông trước kia, nhưng thực tế chứng minh thằng bé đã đạt được mục tiêu của mình. Đây chính là điểm khác biệt giữa ông và Harry – Harry lựa chọn đối mặt với hiện thực, dù hiện thực đó có tàn khốc đến thế nào; Mà ông lại lựa chọn trốn tránh, trơ mắt nhìn em gái của mình chết, Grindelwald quật khởi, đến khi không còn cách nào khác mới chấp nhận đối đầu. Cho nên Harry làm được chuyện ông không làm được. Mà từ khi xem ký ức của Harry, ông mới nhận ra một điều, Grindelwald dũng cảm hơn ông rất nhiều, dù là khi đối mặt với thất bại hay tử vong. Tuổi trẻ ông đã phạm sai lầm, chỉ hy vọng bây giờ còn kịp cứu vãn, dù chỉ là một chút.
*
Voldemort vừa Độn Thổ đến Phòng Chứa Bí Mật, Harry liền chạy tới, như khoe vật báu cho hắn xem: “Em làm xong rồi!” Trong tay nó là một chai thủy tinh trong suốt, chất lỏng bên trong cũng trong suốt, “Anh xem, Chân Dược!”
“Rất tốt.” Voldemort trả lời, “Giờ em có muốn thử nghiệm luôn không?” Hắn bị cuộc trò chuyện với Dumbledore làm cho không thể nào vui vẻ nổi, nhưng vừa nhìn thấy Harry, tâm trạng liền chuyển sang ‘muốn trêu chọc cậu bé’.
“Hả?” Harry há hốc miệng, nhạy cảm nhận ra hắn có gì đó khác thường. “Giáo sư Dumbledore đã nói chuyện gì vậy?”
“Em cũng biết!” Voldemort hừ một tiếng, “Ký ức cũng có thể tùy tiện đem tặng cho người khác được sao?”
Harry dùng bàn tay còn lại không cầm cái chai gãi gãi đầu. “Em không nghĩ ra được cách nào khác để thuyết phục thầy ấy. Em không muốn Hội Phượng Hoàng lúc nào cũng cảnh giác, đề phòng anh, cho nên em chỉ có thể lấy ký ức để chứng minh những chuyện đã xảy ra trước kia.”
“Đứa trẻ ngốc!” Voldemort bắt lấy tay nó, giọng điệu không tự chủ mà nhẹ lại: “Chuyện đó có đáng là gì? Ta không cần, em chỉ cần lo cho chính mình là được.”
“Nhưng em để ý!” Harry bĩu môi, “Em không muốn nhìn thấy mọi người lại đánh nhau.”
Voldemort cười cười, không nói gì nữa. Dù có đánh nhau cũng là phe hắn thắng, nhưng hắn không muốn nói ra khiến Harry không vui, hơn nữa hắn cũng không có hứng. Với lại, Dumbledore đã tỏ thái độ mặc kệ, còn có thể xảy ra chuyện gì được nữa? “Không cần lo lắng.” Hắn nói sang chuyện khác, “Dumbledore đã từ chức, lão nhất định muốn ta tiếp nhận chức vị của lão.”
“Cái gì? Từ chức?” Harry trượt tay, thiếu chút nữa đánh rơi lọ độc dược nó mất gần một năm để hoàn thành. “Thầy ấy gọi anh đến để nói chuyện đó sao?”
“Đúng vậy. Ký ức của em là bằng chứng quá xác đáng, lão không còn chút nghi ngờ nào nữa, quyết định nghỉ hưu, không ai ngăn được.” Voldemort trào phúng, nghĩ đến chuyện này hắn liền cảm thấy không vui.
“Thầy ấy muốn đi tìm Grindelwald sao?” Harry hỏi. Có điều chuyện này rất dễ xác định, bởi vì quan hệ của thầy Dumbledore và em trai thầy ấy không được tốt, bạn bè có, nhưng giờ khắc này điều thầy ấy nghĩ đến chắc chắn là những tiếc nuối mà thầy ấy chưa thực hiện được.
“Ta nghĩ chắc là như vậy.” Voldemort vẫn không vui, “Còn nói cái gì mà ‘sống không được bao nhiêu năm nữa’, chuyện đó không phải nhờ Hòn Đá Phù Thủy là giải quyết được rồi sao?” Hòn Đá Phù Thủy có thể dùng để điều chế Thuốc Trường sinh, mà hòn đá duy nhất trên đời lại đang trong tay người bạn bè tốt của Dumbledore.
Sau một thoáng ngạc nhiên, Harry liền cảm thấy vui mừng thay cho thầy Hiệu trưởng của nó. Nó vẫn còn nhớ rõ biểu hiện của thầy Dumbledore khi uống thứ thuốc độc màu xanh trong hang động năm đó. So với kết cục ấy, nó đương nhiên muốn nhìn thấy thầy Dumbledore còn sống, hơn nữa còn là sống vui vẻ, giống như lời chính nó từng nói.
“Sao ta lại cảm thấy em dường như đang rất vui vẻ?” Voldemort liếc mắt nhìn vẻ mặt của Harry.
Harry đặt chai thủy tinh lên cái giá bên cạnh, rồi thuận tay kéo khuôn mặt đối phương xuống, hôn mạnh một cái. “Chuyện tốt như vậy, vì sao em không thể vui vẻ?”
“Người bị tăng lượng công việc đâu phải là em.” Voldemort hừ lạnh. Có điều bàn tay ôm ngang eo Harry đã thuần thục trượt xuống.
*
Suốt hai ngày cuối tuần, không một người nào nhìn thấy Harry đâu cả. Lúc nó xuất hiện chính là bài thi Độc dược vào thứ hai. Hai người – không sai, hai Harry – đồng thời thành thạo điều chế hai độc dược được yêu cầu. Từ giám khảo đến giáo sư đều trợn tròn hai mắt, há hốc mồm nhìn. Phép biến hình này còn vượt xa cả phép Hóa thú thành hươu đực lần trước. Trong bài thi Thiên văn học kế tiếp, rồi cả bài thi Lịch sử Pháp thuật, Muggle học, Harry cảm thấy dù nó không làm bài xuất sắc thì cũng chắc chắn đạt được điểm Tốt trở lên.
Người duy nhất xảy ra vấn đề chỉ có bác Hagrid. Trong lúc diễn ra bài thi Chăm Sóc Sinh Vật Huyền Bí, người em trai được bác ấy giấu trong Rừng Cấm đột nhiên chạy ra ngoài, khiến đám học trò đang cho mấy con vật ăn sợ tới mức chạy tán loạn. Một người Khổng lồ lai tác động lên thị giác rất lớn, cả giám khảo lẫn giáo sư đều giật mình [nhưng bọn họ thà rằng mình giật mình vì Harry nhiều hơn], vội vàng rút đũa phép ra định chế ngự Grawp.
Khi đó Harry đang trên Tháp Thiên văn, từ xa nhìn thấy việc xảy ra trong Rừng Cấm liền thuận tay ếm một thấn chú Đóng băng. Nó thấy bên kia không ngừng nhá lên tia sáng đỏ, mà Bùa Choáng đối với người Khổng lồ gần như không có hiệu quả.
Vì thế đám học trò vừa chạy được một nửa liền nghe thấy tiếng vang ầm ầm sau lưng, rồi có cảm giác mặt đất rung chuyển. Quay đầu nhìn lại, tất cả đều ngây người: hình dạng ngọn núi kia rất giống người bị đóng băng!
“Thần chú Đóng băng vừa rồi rất xứng đáng được cộng thêm điểm vào bài thi Bùa chú!” Giáo sư Tofty run rẩy nói.
Dumbledore cũng bị tiếng động lớn như vậy thu hút sự chú ý. Lúc nhìn thấy khối băng kia, ông đã cảm thấy rất quen, nhưng mãi đến khi xử lý xong chuyện của Grawp, đi về tòa lâu đài, ông mới chợt nhớ ra. Lúc Harry học năm nhất, không phải Voldemort đã dùng thần chú Đóng băng để xử lý con Na Uy răng nọc? Quả nhiên ông không cần bận tâm đến chuyện của Harry…
Truyện khác cùng thể loại
167 chương
3 chương
82 chương
17 chương
136 chương