Chiến Và Hòa
Chương 118
“Đã mang đến, thưa Chủ nhân.” Snape tháo cái bọc đeo trên lưng mình xuống, bước lên mấy bước, dùng hai tay dâng lên cho Voldemort. Y đã chuẩn bị sẵn đồ giả để đánh tráo, nhưng y không dám mang thứ đồ giả do Pháp sư chế tạo kia đến, bởi vì chắc chắn sẽ bị Chúa Tể Hắc Ám phát hiện. Nhưng Chúa Tể Hắc Ám cần thanh gươm Gryffindor làm gì? Chắc không phải là để chế tạo thêm một Trường Sinh Linh Giá nữa chứ? Hơn nữa người có thể rút được thanh gươm này ra không nhiều. Hay là Chúa Tể Hắc Ám đã phát hiện ra? Phát hiện Dumbledore định nhân cơ hội nào đó đưa thanh gươm thật cho thằng nhóc Potter để nó tiêu diệt Trường Sinh Linh Giá? Nhưng chuyện này là không thể, sao Chúa Tể Hắc Ám biết được?
Trong đầu Snape lóe lên rất nhiều suy đoán, nhưng y là một bậc thầy tài giỏi về Bế Quan Bí Thuật, cho nên y vẫn giữ vững ánh mắt trống rỗng và vẻ mặt cứng ngắc, không để lộ bất cứ sự khác thường nào.
Có điều Voldemort cũng không tốn công sức đọc suy nghĩ của Snape làm gì. Hắn cởi dây thừng bọc bên ngoài ra, thanh gươm khảm hồng ngọc lập tức hiện ra trước mắt mọi người. Ngoài thanh gươm, còn một vật màu đen rách rưới được cuốn tròn lại, nhưng trong ánh sáng lấp lánh của những viên hồng ngọc, không một ai chú ý đến nó.
Vợ chồng Lestrange chưa từng nhìn thấy thanh gươm của Gryffindor, nhưng chuyện này cũng không ảnh hưởng đến việc hai người đó nhận ra thanh gươm, Yaxley và Nott cũng như vậy. Lucius Malfoy kinh ngạc nhìn thanh gươm chằm chằm, ngay cả Gryffindor cũng chỉ có vài người có thể rút được thanh gươm ra, rốt cuộc Chúa Tể Hắc Ám muốn dùng nó làm gì? Để trang trí sao?
Giây tiếp theo, cả sáu người phát hiện chúng đã nghĩ sai rồi. Một tiếng động sắc bén vang vọng trong không gian hình vòm.
“Quả nhiên rất tốt.” Voldemort nheo mắt đánh giá lưỡi kiếm sáng bóng, một lúc sau mới đút nó lại vào vỏ. Quả nhiên không ngoài dự đoán của hắn…
Sáu Tử Thần Thực Tử sửng sốt. Người này đúng là Chúa Tể Hắc Ám của chúng? Vì sao một người thừa kế chân chính của Slytherin lại có thể rút thanh gươm của Gryffindor ra khỏi vỏ dễ dàng như thế được? Chuyện này không hợp với lẽ thường! Nhưng chúng không dám hỏi Chúa Tể Hắc Ám chuyện này. Nott là người giỏi quan sát nét mặt nhất lập tức đổi chủ đề: “Severus, đây đúng là thanh gươm Gryffindor chứ?”
“Đương nhiên!” Snape lạnh lùng trả lời, giọng nói cứng nhắc, dáng vẻ như vừa bị xúc phạm, vô cùng phù hợp với phản ứng nên có trong trường hợp này. Nhưng trên thực tế, y là người sửng sốt nhất trong đám người.
Chúa Tể Hắc Ám muốn lấy di vật của Gryffindor, lại có thể sử dụng nó một cách dễ dàng! Không hiểu vì sao hắn có một dự cảm chẳng lành, kế hoạch Dumbledore dày công chuẩn bị trước khi chết rất có khả năng trở thành bọt biển. Nếu như vậy, những việc y đang làm còn ý nghĩa gì nữa? Đôi mắt đen của y hơi lóe lên, quyết định sau khi trở về sẽ lập tức kể lại chuyện này cho Dumbledore.
Lúc trước, khi y nói cho Dumbledore biết chuyện Chúa Tể Hắc Ám đã khôi phục hình dáng, lão già ấy còn có vẻ sửng sốt hơn cả y. Mà sau khi nhận được mệnh lệnh mang thanh gươm Gryffindor và Nón Phân Loại đến của Chúa Tể Hắc Ám, từ ‘sửng sốt’ đã không thể biểu đạt cảm xúc của bọn y nữa – lấy thanh gươm thì còn có thể có lý do, còn Nón Phân Loại, Chúa Tể Hắc Ám lấy nó làm gì? Là một Slytherin chân chính, Chúa Tể Hắc Ám chắc chắn không thể nào có hứng thú với việc phá hủy một chiếc nón rách nát, càng không có khả năng phát hiện ra bí mật của Chiếc Nón Phân Loại. Giờ nếu Dumbledore biết Chúa Tể Hắc Ám có thể rút thanh gươm Gryffindor ra…
Snape không dám nghĩ tiếp nữa.
Voldemort dùng đũa phép gõ gõ lên thanh gươm, nó xoay trên không trung mấy vòng rồi đột nhiên biến mất, cả cái vật màu đen được cuốn tròn cũng thế. Lúc này, đám Tử Thần Thực Tử đã lấy lại tinh thần, càng cảm thấy mờ mịt. Thanh gươm Gryffindor thì còn có thể hiểu được, nhưng Chủ nhân lại cần cả cái vật rách rưới kia làm gì? Hơn nữa, vật đó được cuốn tròn lại, bọn chúng không thể nhìn ra được đó rốt cuộc là vật gì. Có điều, thắc mắc thì thắc mắc, đến ngay cả Bellatrix cũng biết điều mà không hỏi. Bởi vì có hỏi cũng vô dụng, trừ phi Chúa Tể Hắc Ám cảm thấy bọn họ cần được biết.
Đột nhiên, Dấu Hiệu Hắc Ám trên cánh tay trái của đám Tử Thần Thực Tử nóng rực lên như bị thiêu đốt. Voldemort hơi nghiêng đầu, chờ cảm giác nóng rực kia qua đi mới mở miệng: “Xem ra có người xông vào Bộ Pháp Thuật.” Giọng điệu vô cùng bình tĩnh.
Sắc mặt sáu người lập tức biến đổi. Một Tử Thần Thực Tử không có mặt ở đây truyền tin cho bọn chúng, có người giả dạng nhân viên đột nhập vào Bộ Pháp Thuật, còn gây náo loạn. Nott và Yaxley vội nói: “Chủ nhân, chúng thuộc hạ…” Trước mặt Chúa Tể Hắc Ám, hai người đương nhiên muốn biểu hiện thật tốt. Nhưng từ trong mắt đối phương, cả hai đều nhận ra người kia đang thầm cảm thấy may mắn: May mà bọn chúng không ở Bộ Pháp Thuật, không thì để cho Kẻ Được Chọn trốn thoát [tám phần là Kẻ Được Chọn], bọn họ không gánh nổi sự phẫn nộ của Chủ nhân đâu.
“Giờ truy bắt đã không kịp rồi.” Voldemort không hề có chút nóng vội nào, hắn đã hoàn toàn thất vọng về đám thuộc hạ ngu ngốc kia rồi. Hơn nữa, hắn là người rõ hơn ai hết những chuyện xảy ra, trên thực tế là hắn đang cố ý thả người.
Ba người Harry hỏi được tung tích mặt dây chuyền từ chỗ lão Mundungus, sau đó lẻn vào Bộ Pháp Thuật, lấy được nó từ trong chỗ của mụ Umbridge. Voldemort chỉ hy vọng bọn nó thông minh một chút, biết lúc này không thể quay trở lại căn nhà số 12 quảng trường Grimmauld được nữa. Thứ nhất, hắn cố ý không cho Kreacher nhìn thấy mình, nhưng lại không hề cấm Kreacher nói ra sự tồn tại của hắn chính là vì chuyện này. Mà Yaxley – người trước kia đã túm được Ron trước khi thằng nhóc đó kịp Độn Thổ khỏi Bộ Pháp Thuật đã bị hắn triệu hồi đến nơi này, nhưng nói không chừng lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn nào đấy.
Voldemort cất đũa phép vào dưới áo choàng. Việc cần chuẩn bị đều đã chuẩn bị cả rồi, thanh gươm Gryffindor cũng đã về tay. Tiếp theo, chính hắn sẽ bước lên sàn diễn.
Nott cẩn thận dò xét vẻ mặt của Voldemort, ngập ngừng hỏi: “Chủ nhân, vậy còn đám Phù thủy lai đang thẩm vấn tại Bộ thì giải quyết thế nào ạ?” Chắc hẳn trong lúc hỗn loạn, đám đó đã chạy mất không ít.
“Còn phải hỏi sao? Bắt về!” Bellatrix nhanh nhảu giành lời.
Voldemort phất tay, làm như không nghe thấy lời ả vừa nói. “Làm tốt việc ta giao là được, những việc khác tạm thời gác hết lại.” Kế hoạch hắn nhọc công sắp đặt tuyệt đối không thể vì hành động tự tung tự tác của đám người này phá hỏng được.
“Vâng, thưa Chủ nhân.” Đám Tử Thần Thực Tử đồng loạt đáp lời. Tuy rằng hình dáng bề ngoài có thay đổi, nhưng Chủ nhân vẫn đúng là Chủ nhân của chúng!
Sau khi cuộc triệu hồi kết thúc, Nott và Yaxley lập tức chạy về Bộ Pháp Thuật thu dọn tàn cuộc. Vợ chồng Lestrange không được giao việc, liền xung phong nhận việc đi bắt đám Phù thủy lai đã chạy trốn về [dường như hai vợ chồng đó sợ Voldemort quên mất mình rồi vậy]. Malfoy luôn giả nhân giả nghĩa trước mặt dân chúng Pháp thuật, nhưng vì có mặt nạ che mặt, nên hắn cũng rất tình nguyện nhận việc này. Snape thì đầy nỗi băn khoăn trong lòng, cho nên sau khi tạm biệt năm người kia, liền vội vàng chạy về Hogwarts.
*
Snape vừa kể xong mọi chuyện vừa diễn ra ở pháo đài Slytherin, phòng hiệu trưởng lập tức rơi vào yên lặng. Tất cả Hiệu trưởng tiền nhiệm trong những khung ảnh lồng kính treo trên tường đều cúi đầu trầm tư – tổ tiên của Sirius nhíu chặt lông mày; Armando Dippet chống cằm thở dài; Mà hai bàn tay của Dumbledore đan vào nhau, cũng chẳng để tâm đến chiếc kính mắt hình nửa vầng trăng đã trượt xuống mũi từ lúc nào. “Thì ra pháo đài trong truyền thuyết thật sự tồn tại.” Cuối cùng Dumbledore nói, “Vấn đề là Voldemort tìm được nó bằng cách nào?”
“Tôi không có hứng thú với chuyện này.” Snape đi đi lại lại trong căn phòng, bước chân rất nhỏ, áo choàng màu đen khẽ lay động theo nhịp bước. “Dumbledore, ông nên xem xét lại kế hoạch trước kia một chút. Hình dáng của Chúa Tể Hắc Ám bây giờ hoàn toàn như một người bình thường, vậy giờ nếu ta có thể tiêu diệt hết Trường Sinh Linh Giá thì có thể tiêu diệt Chúa Tể Hắc Ám được hay không?”
Dumbledore trong khung tranh nhìn Snape. “Theo tôi thấy, vẫn chẳng có vấn đề gì cả. Theo lời kể của anh, chỉ sau vài ngày, dáng vẻ của hắn đột nhiên thay đổi; chuyện hôm nay cũng thế, hắn đi tìm pháo đài tưởng chừng đã biến mất của Slytherin, hai chuyện này chỉ là ngẫu nhiên thôi sao?”
Snape dừng lại. Sau đó lại bắt đầu đi lại, nhưng lần này bước chân có hơi nhanh hơn, điều này chứng tỏ chủ nhân của những bước chân kia đang lo lắng. “Chúa Tể Hắc Ám không nói gì cả – ngài ấy chỉ nói là do pháp thuật được điều tiết lại, nhưng tôi cảm thấy những lời đó chỉ là lấy lệ. Hơn nữa, bây giờ tôi không thể nào đoán ra được ý đồ của Chúa Tể Hắc Ám, những mệnh lệnh ngài ấy đưa ra đều vô cùng khó hiểu!”
“Trong hội nghị của Tử Thần Thực Tử sau cái chết của giáo sư Barty, hắn vẫn mang khuôn mặt rắn kia, đúng không? Ba ngày sau thì thay đổi?” Dumbledore xác định lại. “Trong mấy ngày đó có xảy ra chuyện gì đáng chú ý không?”
Snape đứng lại, nhắm mắt nhớ lại. “Không có, tôi có thể khẳng định…”
“Có chứ.” Một giọng nói bất thình lình vang lên, Snape và Dumbledore cùng quay đầu nhìn, là Phineas Black. “Không phải ta đã nói rồi sao? Mấy hôm trước ta về thăm bức tranh cũ trong căn nhà Black, nhưng không hề nhìn thấy gì cả – không biết kẻ nào đã ném bức tranh của ta vào nơi tối tăm nào đó! Ta gọi con gia tinh nhưng không thấy nó đáp lại! Suốt mấy ngày nay đều như thế… Nếu chuyện này không phải xảy ra một cách ngẫu nhiên, thì có ai đó đã cố ý không để ta biết bọn Harry đang ở đó… Có người đề phòng ta!” Phineas Black vội vã nói.
“Có tin tức tin cậy, bọn nhỏ vừa chạy khỏi Bộ Pháp Thuật, Tử Thần Thực Tử không hề đuổi theo.” Một Pháp sư mũi hồng trong một khung tranh khác bổ sung. “Theo hướng suy đoán trên, có thể xác định thời gian này Harry ở trong căn nhà số 12 quảng trường Grimmauld? Hơn nữa, suốt mấy ngày này, bên ngoài căn nhà đó đều có Tử Thần Thực Tử tuần tra.”
“Vậy thì tôi đã biết con gia tinh kia nghe lệnh ai rồi.” Vẻ mặt Dumbledore nghiêm trọng. “Harry không có lý do gì để làm như vậy, mà dòng họ Black chỉ còn mỗi hai chị em Bellatrix và Narcissa.”
Bellatrix là thuộc hạ trung thành của Voldemort, Narcissa thì không hề ra khỏi nhà. Nếu hai người đó tuân theo mệnh lệnh của Voldemort thì Harry ở đó sẽ vô cùng nguy hiểm, đặc biệt con gia tinh vẫn luôn không thích Sirius và thằng nhỏ. Mọi người nhìn nhau, sau đó những người trong bức tranh vội vã tìm đến những bức ảnh khác của mình để hỏi thăm tin tức.
Sau một lát, có người vội vã chạy về nói: “Ta vừa đi đến bức tranh trong gia đình Tonks, bức tranh của Andromeda nói cho ta biết, mấy ngày trước Lupin và Nymphadora cãi nhau, nhưng giờ đã hòa thuận lại rồi – nghe nói là do Lupin đến căn nhà số 12 quảng trường Grimmauld, được Harry nói cho suy nghĩ thông suốt!” Người này hiển nhiên là tổ tiên nào đấy của gia đình Tonks.
“Remus có nói chỗ đó có gì bất thường không?” Dumbledore lập tức hỏi tiếp.
Người trong bức tranh kia lại đi mất, đến khi quay lại thở hổn hà hổn hển nói: “Sau đó Lupin lại… lại đi đến đó, phát hiện đám nhóc Harry không còn ở đấy nữa! Con gia tinh cũng không thấy đâu! Nhưng cậu ta có nói thêm, nhà cửa ở đó rất sạch sẽ, không có gì bất thường cả, có lẽ bọn nhỏ mới rời đi không lâu…”
“Có vẻ như Harry đã cảm nhận được nguy hiểm.” Dumbledore thở phào, “Sau khi bọn nhỏ đi đến Bộ Pháp Thuật thì không trở về đó nữa…”
Snape từ nãy đến giờ không lên tiếng nói gì, vẻ mặt lúc này cũng không hề thả lỏng. “Đám Potter vẫn chưa bị bắt, nhưng giờ chúng ta đã để mất tung tích của chúng… Hơn nữa, Chúa Tể Hắc Ám lấy thanh gươm Gryffindor, cả Nón Phân Loại nữa, chúng ta dùng cách gì đưa được thanh gươm cho Potter để nó tiêu diệt Trường Sinh Linh Giá đây? Còn nữa, người đưa di vật của ông cho Potter không phải Scrimgeour, không ai biết rốt cuộc người nào đã cải trang thành ông ta, nếu như người kia làm gì đó với những thứ đồ kia thì sao?”
Dumbledore trầm mặc. Những lời Snape nói đều đúng cả. Kế hoạch của ông vốn vô cùng hoàn hảo, nhưng lại bị những sự kiện đột ngột phát sinh làm rối loạn hết cả. Với tình hình trước mắt, có vẻ như Voldemort đã lường trước được hết mọi chuyện, không hề phẫn nộ, cũng không hề kinh ngạc. Hơn nữa hắn lại có thể dễ dàng rút được thanh gươm Gryffindor ra, đồng thời lấy đi Nón Phân Loại, có thể thấy hắn vô cùng hiểu về thanh gươm đó, còn chặn hết con đường mà ông đã dày công tính toán, sắp đặt. Chuyện cứ ngỡ không thể nào xảy ra, nhưng hắn lại làm được dễ dàng… Nếu những phân tích này của ông là đúng, thì người có khả năng cải trang Scrimgeour nhất chính là hắn. Nhưng nếu đúng là hắn, thì không thể nào có chuyện Harry còn sống đến bây giờ được… Rốt cuộc Voldemort muốn làm gì? Còn ông đã bỏ sót chuyện gì?
Truyện khác cùng thể loại
167 chương
3 chương
82 chương
17 chương
136 chương