Chiến thần xuất kích

Chương 59 : Quan mới nhậm chức nóng lòng muốn lập uy

Quân đội được huy động, đóng cửa Vương Triều Thịnh Thế, bắt không ít người. Lúc này ở thành phố Tử Đằng dấy lên sóng to gió lớn. “Tiêu Dao Vương quan mới nhậm chức nóng lòng muốn lập uy, ngọn lửa thứ nhất đã đốt trên người Lâm Hùng rồi.” “Tôi nghe nói, bao nhiêu năm nay Lâm Hùng đã làm vô số việc làm ăn không đứng đắn, mấy năm nay đã cải tà quy chính, bắt đầu làm ăn đứng đẳn rồi, nhưng trên người hẳn gánh không ít mạng người, tin tức xấu cũng không ít” “Ha ha, thật là khiến lòng người vui mừng, gã xấu xa Lâm Hùng cuối cùng cũng sa lưới rồi, lần này cho dù không bị xử bản thì nửa đời sau cũng phải ăn cơm tù rôi.” Người dân thành phố Tử Đằng đều xôn xao nghị luận. Mà các đại gia tộc, đều căn dặn người nhà, bảo bọn họ trong khoảng thời gian này nên an phận một chút, tuyệt đối đừng gây chuyện, chớ chọc giận Tiêu Dao Vương, mang phiền toái đến cho gia tộc. Nhà Đường Sở Vi. Cả gia đình ngôi trên sô pha ở phòng khách. Ai cũng không lên tiếng, bầu không khí có chút khác thường. Đường Sở Vi ngồi ở trên sô pha, trên mặt vẫn còn vệt nước mắt giống như mất tinh thần vậy, dáng vẻ trông rất chật vật. Trông thấy bộ dạng của cô, Hà Diệp Mai cũng có chút không đành lòng. Tuy nói rằng mấy năm nay Đường Sở Vi khiến bà ta phải chịu không ít sỉ nhục. Làm cho bà ta không thể ngẩng đầu trước mặt người ngoài. Nhưng Đường Sở Vi vẫn luôn rất ngoan ngoãn, rất hiểu chuyện. Bà ta không nhịn được mà an ủi: “Sở Vi, mẹ cũng không còn cách nào khác, con không li hôn với Giang Cung Tuấn, Tôn Tuấn Danh sẽ không dùng quan hệ của nhà họ Tôn để cứu em trai con, con không suy nghĩ cho mình, cũng phải suy nghĩ cho em trai con chứ. Hơn nữa ở bên Tôn Tuấn Danh tóm lại là tốt hơn ở bên Giang Cung Tuấn nhiều, mẹ là người từng trải, mẹ không muốn sau này con sẽ giống mẹ, cả đời không ngóc đầu lên được. Hà Diệp Mai chưa nói dứt lời, vừa nói, Đường Sở Ví liên đau lòng mà bật khóc. “Cốc cốc cốc.” Ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa. “Ngô Mịch, ra mở cửa đi” “Vâng ạ. Ngô Mịch đứng dậy, đi ra mở cửa. Ở cửa có một người đàn ông trung niên mặc vest đứng, nhưng cà- vạt lại cởi ra, cúc áo sơ mi cũng cởi ra, bộ dáng rất nhếch nhác. Trên lưng ông ta còn cống một người, “Đường, Đường Tấn?” Nhìn thấy Đường Tấn ở trên lưng của Tôn Thái Vương, Ngô Mịch liên kêu to. Cô ta lập tức mời Tôn Thái Vương vào nhà, “Mau, mau vào nhà đi” Tôn Thái Vương cõng Đường Tấn đi vào. Đã qua lâu như vậy rôi, Đường Tấn cũng đã tỉnh lại. Mặc dù cậu ta bị đánh rất nặng, nhưng Lâm Hùng xuống tay biết chừng mực, không tổn thương đến xương cốt, đều chỉ là một vài vết thương ngoài da. Tôn Thái Vương đặt Đường Tấn nằm xuống sô pha. “Đường Tấn” Ngô Mịch nhìn thấy dáng vẻ của Đường Tấn thì lập tức òa khóc. Còn Đường Bình thì đi rót nước cho Tôn Thái Vương, nói: “Cám ơn ông đã đưa Đường Tấn về” Hà Diệp Mai hỏi: “Ông chắc hẳn là người do cậu Tôn thuê phải không, thế cậu Tôn đâu?” Tôn Thái Vương thở phì phò. Ông ta đã bình tĩnh mà phân tích tỉ mỉ rồi. Giang Cung Tuấn rất có lai lịch, lai lịch lớn đến nồi ngay cả Tiêu Dao Vương cũng phải kiêng dè. Chỉ là người nhà họ Đường dường như không biết thân phận của Giang Cung Tuấn. Nếu đã không biết thì ông ta cũng không vạch trần. Ông ta là một lão yêu tinh, ngay lập tức đã biết nên xử lý chuyện này như thế nào rồi. Một khi xử lý tốt, chẳng những nhà họ Tôn sẽ không có việc gì, mà sẽ còn nịnh bợ được một nhân vật lớn đích thực nữa. Tôn Thái Vương mở miệng nói: “Đứa con trai không ra gì của tôi bị Lâm Hùng đánh, bị thương một chút nên đã được đưa đến bệnh viện rồi, bây giờ tôi mới đưa cậu Đường về” Nghe vậy, toàn bộ người nhà họ Đường đều há hốc mồm. Đứa con trai không ta gì? Đây, đây là Tôn Thái Vương nhà họ Tôn sao? “Ông, ông là…?” Trên mặt Hà Diệp Mai hiện lên vẻ không thể tin được, bà ta hô lên kinh ngạc: “Ông, ông là ngài Tôn Thái Vương – chủ tịch Tôn Thị đó sao?” “Chữ ngài này tôi không dám nhận, tôi quả thật chính là Tôn Thái Vương” “A, ông Tôn, là ông thật hả, mau, mời ông ngồi” Hà Diệp Mai lập tức bảo Tôn Thái Vương ngồi xuống. Bà ta không ngờ răng, Tôn Thái Vương danh tiếng lẫy lừng ở thành phố Tử Đảng lại đích thân đưa Đường Tấn về Hà Diệp Mai thấy Đường Sở Vi vân còn ngồi ở một bên, bèn quát: ‘Sở Vi, con còn ngây ra đó làm gì, còn không mau lại đây gọi ba đi.” Đường Sở Vi đứng dậy, “Chú Tôn” “Haiz, không được đâu.” Tôn Thái Vương lập tức đứng lên, nói: “Cô Sở Vi, gọi tôi một tiếng Lão Tôn là được rồi.” “Ông Tôn, con gái tôi sẽ li hôn với Giang Cung Tuấn ngay, có thể kết hôn với Tôn Tuấn Danh ngay ý mà, Tôn Tuấn Danh nói, sẽ không chê Sở Vị, hơn nữa tuy rằng Sở Vi đã nhận giấy đăng ký kết hôn với Giang Cung Tuấn rồi, nhưng tuyệt đối vân là hoàng hoa khuê nữ, gả vào nhà họ Tôn sẽ không làm mất mặt nhà họ Tôn đâu” “Không thể được, không thể được đâu!” Tôn Thái Vương lập tức nói: “Bà Hà, chuyện này cứ như vậy đi, Sở Vi với Giang Cung Tuấn mới là một đôi trời đất tạo nên, đứa con trai kém cỏi của tôi căn bản là không xứng với Sở Vi, chuyện này cứ như vậy đi, tuyệt đối đừng nói những lời này nữal” Hà Diệp Mai tỏ vẻ không hiểu. “Ông Tôn, chẳng lẽ, ông chê Sở Vi nhà tôi, ông chê nó đã từng li hôn sao?” “Không có, tuyệt đối không có, cổ nhân nói rất đúng, thà hủy một cây cầu còn hơn phá hủy một cuộc hôn nhân, cô Sở Vi và Giang Cung Tuấn rất ân ái, chuyện này nên dừng lại tại đây đi!” Đã biết Giang Cung Tuấn có lai lịch không †âm thường, Tôn Thái Vương làm sao còn dám bảo Đường Sở Ví li hôn với Giang Cung Tuấn chứ? Nếu bọn họ mà ly hôn thì nhà họ Tôn bọn họ xong đời rồi! Điều duy nhất có thế làm bây giờ, chính là đợi Giang Cung Tuấn nguôi giận, sau đó thiết lập quan hệ tốt đẹp với nhà họ Đường. “Ông Tôn, việc này…” Hà Diệp Mai không biết nên nói gì nữa. “Cứ như vậy đi, tôi xin phép đi trước. Phải rồi, hãy nói với Giang Cung Tuấn con trai tôi tuyệt đối sẽ không bám lấy Sở Vi nữa” Tôn Thái Vương để lại một câu, liền vội vội vàng vàng đi mất. Con trai của ông ta vần còn ở trong xe dưới lầu, ông ta phải tranh thủ thời gian đưa Tôn Tuấn Danh đến bệnh viện Cho dù Tôn Tuấn Danh đã làm rất nhiều điều không phải, nhưng tốt xấu gì cũng là con trai của ông ta. Tôn Thái Vương đi rồi, người nhà họ Đường thì lại không hiểu gì cả. Bỏ ra mấy chục tý chuộc Đường Tấn về, thế mà lại cứ như vậy là thôi sao? “Tấn, anh sao rồi, em lập tức đưa đi bệnh viện nhé?” Ngô Mịch nhìn Đường Tấn đang nảm xụi lơ trên sô pha, lo lắng đến sắp khóc. Đường Tấn yếu ớt mở miệng, hơi khoát tay, “Không, không sao, chỉ là bị đánh một trận, bị treo lên mấy tiếng, não hơi thiếu máu, thiếu ô xi chút thôi, đã hôn mê một khoảng thời gian rồi, bầy giờ đã không sao rồi” Hà Diệp Mai phản ứng lại, bây giờ bà ta cũng không có thời gian để suy nghĩ những việc này. Bà ta đi đến bên Đường Tấn, “Tấn, con không sao chứ, đi, chúng ta đến bệnh viện” “Mẹ, con không sao rồi, không cần đến bệnh viện” “Đi, sao có thể không đi được, con xem, đã bị đánh đến mức sưng hết mặt mũi rồi kìa. Đường Bình, ông còn ngây ra đó làm gì, còn không mau cõng con trai ông xuống lầu, lái xe đưa đi bệnh viện” “Phải” Đường Bình trong nháy mặt đã cõng Đường Tấn lên. Cả nhà đưa Đường Tấn đến bệnh viện, làm các loại kiểm tra, sau khi biết được không có gì đáng ngại mới quay về. Sau khi về đến nhà, Đường Sở Vi giương mắt nhìn thấy Hà Diệp Mai, “Mẹ, ông Tôn bảo con không cân li hồn với Giang Cung Tuấn nữa, mẹ, mẹ xem “Thật là kì lạt” Đường Tấn không sao, Hà Diệp Mai mới thở phào nhẹ nhõm. Bây giờ bình tĩnh lại, bà cũng cảm thấy kì lạ. Liếc nhìn Đường Sở Vi một cái, ‘Chảng lẽ ông Tôn chê con, cho nên mới không muốn để mày ở bên con trai ông ta?” “Mẹ, mặc kệ là thế nào, ông Tôn đã từ chối cho con vào nhà họ Tôn, bên phía Giang Cung Tuấn… “Sở Vi, mẹ cũng là muốn tốt cho con thôi, cho dù không ở bên Tôn Tuấn Danh, con cũng có thế chọn người khác mà. Ở bên Giang Cung Tuấn có gì tốt nào? Đi theo Cổ Dật Hàn đi, không phải anh †a vô cùng ái mộ con sao, nhà họ Cổ chính là đại gia tộc ở kinh đô cơ đấy, không phải là gia tộc mà nhà họ Tôn có thể sánh băng” “Mẹ… Đường Sở Vi tủi thân bật khóc. “Bây giờ em đã không sao rồi, mẹ vân còn muốn ép con sao? Em là con trai của mẹ, con cũng là con gái của mẹ mà, con có quyền lựa chọn bạn đời cho mình” Thấy Đường Sở Vi khóc. Hà Diệp Mai cũng thở dài thườn thượt. “Haiz, mẹ cũng là muốn tốt cho con thôi, không muốn sau này con lại giống mẹ. Nếu như con đã cố chấp không muốn li hôn, vậy thì hãy bảo Giang Cung Tuấn trở về đi, tên tiếu tử này cũng không phải không được tích sự gì, ít nhất nó còn biết y thuật, còn quản lý chuyện trong nhà gọn gàng ngăn nãp” Hà Diệp Mai ngay cả 20% cổ phân của gia tộc cũng có thế từ chối. Bà đã nghĩ thông suốt rồi. Nửa đời sau cứ như vậy đi. Cũng không mong chờ Đường Sở Vi được gả vào nhà giàu có, nâng cao thể diện cho bà nữa. Bây giờ chỉ cần Sở Vi vui vẻ, cả nhà vui vẻ hòa thuận, vậy là đủ rồi. “Cám ơn mẹ” Đường Sở Vi vui mừng phát khóc, lập tức đứng dậy, đi ra ban công, lấy điện thoại ra, gọi điện cho Giang Cung Tuấn. “Tuấn, chúng ta không li hôn nữa, anh mau trở về đi… Hu hu, anh mau trở về đi”