Chiến thần xuất kích
Chương 46 : Áp chế giúp tôi
Trong văn phòng, Chu Hạo cởi hết quần áo.
Anh ta đến gần nhà vệ sinh, đẩy cửa ra, lại phát hiện cửa bị khóa.
“Còn rất cảnh giác” Chu Hạo hung tợn mắng, sau đó gõ cửa hét lên: “Đường Sở Vi, mau mở cửa cho anh!”
Trong nhà vệ sinh, Đường Sở Vi không ngừng dùng nước rửa mặt, thậm chí xối đầu, bây giờ quần áo trên người cô đều ướt đẫm, dán sát lên da thịt để lộ dáng người quyến rũ. Nhưng thuốc quá mạnh, cho dù dùng nước rửa cũng vô ích, cô cảm thấy thân thể càng ngày càng nóng, giống như có rất nhiêu sâu bò trên người, hơn nữa trong lòng cô cũng dâng lên khát vọng nguyên thủy nhất, thứ mà trước kia cô chưa bao giờ có.
“A..” Cô ngồi xổm xuống kéo quần áo ra, cào lên người mình. Giọng nói của Chu Hạo vang lên ngoài cửa: “Sở Vi, mau mở cửa đi, em chịu không nổi đâu. Mở cửa ra, anh sẽ giúp em hết khó chịu..”
Bên ngoài vang lên lời nói khiêu khích của Chu Hạo. Đường Sở Vi còn chưa mất hết lý trí. Cô biết mình không thể mở cửa. Cô đã có chồng rồi, chồng cô là Giang Cung Tuấn. Ngoại trừ chông mình, cô không thể cho bất cứ ai.
Cô ngồi trên sàn nhà, gương mặt xinh đẹp đỏ ửng, vẻ mặt thống khổ. Chu Hạo kêu mấy phút, nhưng Đường Sở Vi đều không mở cửa. Anh ta tức giận đạp cửa liên tục. Dù sao bây giờ đã tan tâm, bên ngoài không có ai, cho dù gây ra động tĩnh lớn thì cũng không ai biết, cùng lắm ngày mai kêu người tới sửa cửa là được. Cơm ngon đang ở trước mắt, sao anh ta có thể bỏ qua?
Chu Hạo không ngừng đạp cửa. Mỗi khi anh ta đạp một phát, trái tim Đường Sở Vĩ lại hoảng hốt. Mấy phút sau, anh ta đá văng cánh cửa. Thấy Đường Sở Vi sắc mặt đỏ bừng, toàn thân ướt đẫm ngồi dưới đất, anh ta nuốt nước miếng, khoanh tay bỡn cợt nhìn cô: “Sao? Có phải là rất khó chịu không? Van anh đi, van anh thì anh sẽ giúp em…
Lúc này, anh ta không sốt ruột. Nơi này là văn phòng của anh ta, Đường Sở Vĩ thế này thì chỉ có thể mặc cho anh ta xâm lược mà thôi. Anh ta lấy di động ra, bắt đầu quay video, nở nụ cười. Anh ta cúi xuống nhìn Đường Sở Vị, lôi tay cô ra, sau đó xé áo cô.
“Xoẹt!” Cúc áo sơ mi của Đường Sở Vi bị bung ra, để lộ áo lót ren màu trắng, cùng với làn da đỏ ửng.
“Hoàn hảo, quá hoàn hảo!” Chu Hạo thưởng thức Đường Sở Vi. Anh ta không sốt ruột, anh ta phải chờ, chờ tới khi Đường Sở Vi không chịu nổi van xin anh ta.
“Đường Sở Vị, van xin anh đi, van xin đi”
Đường Sở Vi chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng. Cô muốn lên tiếng, nhưng bản năng mách bảo cô rằng không thể. Cô cần lưỡi, cơn đau khiến cô giữ lại sự tỉnh táo cuối cùng. Cô biết Giang Cung Tuấn sắp tới rồi.
Vừa nhận được điện thoại của Đường Sở Vị, Giang Cung Tuấn lập tức cướp lấy một chiếc xe, đạp chân ga tới cùng, chạy vượt đèn đỏ tới tập đoàn Ella với tốc độ nhanh nhất.
“Ê, anh là ai đấy? Bây giờ là giờ tan tâm!”
Giang Cung Tuấn nổi giận đùng đùng xông vào tập đoàn Ella. Mấy tên bảo vệ đi tới, quát lên: “Kêu cậu đấy! Đứng lại…
Giang Cung Tuấn giơ nắm đấm đấm ra một phát. Tên bảo vệ vừa chạy tới bị đấm bay mấy mét, năm yên trên mặt đất bất tỉnh nhân sự.
“Có người gây sự, mau..” Có bảo vệ gọi chỉ viện Giang Cung Tuấn đi đến trước mặt một tên bảo vệ, túm cổ áo anh ta kéo lên, quát lạnh: “Văn phòng giám đốc phòng nhân sự ở tầng mấy?”
Anh giống như mãnh thú, đôi mắt đỏ ngầu, tỏa ra lệ khí đáng sợ. Bảo vệ sợ tới mức run lên “Trên… Trên tầng ba”
Giang Cung Tuấn ném bảo vệ qua một bên Đúng lúc này, mười mấy tên bảo vệ cầm dùi cui điện xông tới. Giang Cung Tuấn nhăn mặt, cản răng, giơ näm đấm ra tay không hề nể tình. Mười mấy tên bảo vệ vừa xông tới lập tức bị hạ gục, bị đánh năm bò trên mặt đất, không gấy chân thì cũng gấy tay, cất tiếng kêu la đau đớn. Giang Cung Tuấn xông thắng tới chỗ cầu thang, lên tầng ba, thấy văn phòng giám đốc.
Trong văn phòng, Chu Hạo đã kéo Đường Sở Vi lên sofa. Lúc này quần áo của Đường Sở Vi đã rách mướp, sắp mất hết lý trí. Chu Hạo bốn cợt nói: “Đường Sở Vi, em nói gì đi chứ, van xin anh đi: Đường Sở Vi căn răng. Mặc dù thân thể không chịu đựng được, nhưng cô vần không lên tiếng Nhưng đúng lúc này, cửa văn phòng khóa trái bị đá văng, ngã xuống mặt đất, một người đàn ông vẻ mặt tối tắm xông vào.
“Cậu… Cậu là ai?” Nghe thấy tiếng vang, Chu Hạo quay lại thì thấy cửa bị đạp mở, một người đàn ông xông vào. Ngay lúc đó, anh ta chỉ cảm thấy nhiệt độ trong phòng giảm xuống, giống như rơi vào hầm băng, không nhịn được run lên Giang Cung Tuấn bước qua.
“Cậu là ai…
Giang Cung Tuấn thấy Đường Sở Vi thân thể ướt đảm, quần áo xộc xệch năm trên sofa, cơn tức tăng vọt, vươn tay ra đăng sau, hai cây kim châm xuất hiện trong tay, sau đó bay ra ngoài.
“ÁI” Chu Hạo cất tiếng hét thảm thiết. Đôi mắt của anh ta đã bị mù. Giang Cung Tuấn lại kéo tay anh ta thật mạnh, cánh tay bị bẻ gấy. Đá một phát lên đầu gối khiến xương bánh chè của Chu Hạo bị vỡ vụn, ngã khuyu xuống đất. Một bàn chân đạp lên ngực anh ta, trực tiếp đạp gãy xương sườn trên ngực Chu Hạo.
Chu Hạo sững sờ, trong lòng tràn đây sợ hãi Tên này là ác quỷ sao? Anh ta còn chưa phản ứng kịp thì đã ngất xỉu, tay bị bẻ gấy, chân bị đánh gấy, xương sườn cũng bị đạp gấy.
Đám bảo vệ chạy tới nơi thấy cảnh này đều sợ hãi đến mức sắc mặt tái nhợt, đứng ở cửa văn phòng không dám xông vào. Giang Cung Tuấn lại đạp lên trái tim Chu Hạo.
“A..” Chu Hạo kêu to, sau đó mất tiếng, ngoẻo đầu qua một bên, trút hơi thở cuối cùng.
Giết Chu Hạo xong, Giang Cung Tuấn mới đi đến trước sofa.
“Sở Vi, anh đây, anh là Giang Cung Tuấn..”
Đường Sở Vi vẻ mặt mờ mịt, nghe thấy giọng nói quen thuộc, cô hơi mở mắt ra, thấy là Giang Cung Tuấn mới thở phào nhẹ nhõm: “Cung Tuấn, em..
“Đừng nói nữa, để anh đưa em về”
Giang Cung Tuấn vươn tay ấn lên huyệt vị trên người Đường Sở Vi. Đường Sở Vi lập tức ngất xỉu. Thấy trạng thái của cô, Giang Cung Tuấn lập tức biết thuốc trong người cô còn chưa tan hết, nếu không được phóng thích thì sẽ xảy ra vấn đề lớn, nhẹ thì sẽ ảnh hưởng tới thân kinh não, trở thành kẻ ngốc, nặng thì sẽ mất mạng. Anh rút kim châm, nhanh chóng cảm lên người Đường Sở Vi, dùng kim châm kích thích huyệt đạo trên người cô, phóng thích độc tố ra ngoài. Làm xong, anh bế Đường Sở Vi rời đi.
Mấy chục tên bảo vệ tụ tập trước cửa văn phòng. Đám bảo vệ này đều cầm dùi cui điện, nhưng không ai dám ngăn cản họ. Giang Cung Tuấn bế Đường Sở Vĩ đi tới, họ không ngừng rút lui “Bí bo bí bo..” Tiếng còi báo động vang lên Giang Cung Tuấn cau mày, lấy di động gọi cho một dãy số.
Tiêu Dao Vương đang họp, điện thoại riêng bồng reo lên. Ông lấy di động ra xem thì phát hiện là một số điện thoại lạ. Ông phất tay tạm dừng cuộc họp: “A lô, ai đấy?”
“Tôi, Hắc Long Giang Cung Tuấn. Tôi giết một người ở tập đoàn Ella, bây giờ cảnh sát đã đến, ông áp chế giúp tôi”
“Häc Long, tôi không phải là thuộc hạ của cậu. Cậu không có quyền ra lệnh cho tôi.”
“Vậy thì tôi đành phải giết hết những kẻ chứng kiến”
“Cậu… Cậu đừng xăng bậy. Tôi sẽ xử lý ngay!”
Truyện khác cùng thể loại
67 chương
56 chương
138 chương
19 chương
27 chương
40 chương
87 chương
110 chương
24 chương
54 chương