Chiến thần xuất kích
Chương 211
Tôi không đồng ý Nhà họ Ngụy thật náo nhiệt.
Nhà họ Ngụy là gia tộc đại diện Tử Đằng nằm trong liên minh năm tỉnh.
Nhà họ Ngụy luôn rất khiêm tốn.
Đến lúc nhà họ Ngụy làm to lên, sẽ khiến cho cả Tử Đăng khiếp sợ.
Bên ngoài biệt thự nhà họ Ngụy, từng chiếc xe sang lần lượt xuất hiện, những chiếc xe sang này không có chiếc nào thấp hơn mười lăm tỷ, đều là trên mười lăm tỷ.
Mà những chiếc sang trên mười lầm tỷ, đều là đệm lót.
Chục tỷ, mấy chục tỷ đều đếm không xuể.
Các nhân vật lớn từ khắp nơi đều lân lượt xuất hiện, chúc mừng Ngụy Trình và Đường Sở Vi đính hôn.
Biệt thự, sảnh lớn.
Đây là một tâng biệt thự rộng 2. mét vuông, giờ phút này trong sảnh lớn đã được dựng một cái sân khấu.
Dưới sân khấu, nhiều nhân vật lớn trong giới kinh doanh đều tụ tập lại một chỗ, thậm chí còn có một số nhân vật lớn trong giới chính trị.
Dưới cái nhìn chăm chú của nhiều nhân vật lớn, Ngụy Trình khoác tay Đường Sở Ví đi tới.
Đường Sở Vi khoác lên chiếc váy cưới màu trắng.
Chiếc váy cưới này là Ngụy Trình đặc biệt làm theo yêu cầu cho Đường Sở Vị, trên chiếc váy cưới đều được đính đầy những viên kim cương sáng lấp lánh.
Dưới ánh đèn chiếu rọi, lộng lẫy như vậy, rực rỡ chói mặt như thế.
Riêng chiếc váy cưới này đã trị giá một trăm bốn mươi bốn tỷ.
“Woah…”
Hiện trường truyên đến âm thanh xôn xao.
“Thật đẹp”
“Ngài Ngụy thật sự là may mắn”
“Đường Sở Vi thật hạnh phúc, có thể được ngài Ngụy yêu thích.”
Không ít cô gái lộ vẻ mặt hâm mộ.
Người của nhà họ Đường cũng có mặt.
Không chỉ có một nhà Đường Bình, mà ngay cả đám người Đường Thành Lâm, Đường Hiện, Đường Khánh cũng đều tới toàn bộ.
Giờ phút này, Đường Sở Vi là người phụ nữ hạnh phúc nhất Tử Đẳng.
Trên người Đường Tấn mang theo vết thương, nhưng không che dấu được sắc mặt vui mừng trên mặt cậu ta.
Cậu ta cùng lứa con cháu nhà họ Đường tụ tập lại một chỗ, thối phồng đắc ý: “Chị Sở Vi có thể cùng một chỗ với ngài Ngụy, toàn bộ đều dựa vào tôi, nếu không nhờ tôi, chị Sở Vi cũng không nịnh bợ được vô ngài Ngụy-”
Đường Tấn vô cùng tự hào.
Ngô Mịch lại ngẩng cao đầu lên, đón nhận ánh mắt hâm mộ của mọi người.
Người dẫn Chương trình cầm microphone bước lên sân khấu.
Người dẫn Chương trình chính là Hứa Linh.
Cô ta mặc một chiếc váy màu đỏ, đậm chất chuyện vui mừng.
Cô ta câm microphone, khuôn mặt mang theo ý cười sáng lạn: “Thật sự là một đôi trời đất tạo nên, tôi cũng bắt đầu cảm thấy hâm mộ”
Đường Sở Vi khuôn mặt đỏ ửng, nhỏ giọng nói: “Đừng, đừng nói lung tung.”
Hứa Linh bật cười: “Ôi, vẫn còn cảm thấy xẩu hổ cơ”
Ngụy Trình đúng lúc bước ra, hòa giải: “Hứa Linh, Sở Vi da mặt mỏng, cô ít nói vài câu”
Hứa Linh cười duyên nói: “Người ta còn chưa qua cửa đâu, anh đã giúp Sở Vi rôi, Sở Vi, cậu xem, ngài Ngụy thật là săn sóc.”
Hứa Linh vừa nói như vậy, Đường Sở Vi lại càng ngượng ngùng.
Chẳng qua, nhận thấy phía dưới sân khấu có không ít ánh mắt hâm mộ, trong lòng cô sinh ra cảm giác vui sướng, cô cũng hiểu được, bây giờ mình chính là người phụ nữ hạn phúc nhất thế giới.
Hứa Linh cũng không tiếp tục đùa giỡn, cầm microphone, nói: “Các vị nhân vật tiếng tăm ở Tử Đăng, hoan nghênh đến nhà họ Ngụy, làm chứng cho nghỉ lễ đính hôn của Đường Sở Vi và Ngụy Trình”
Nói xong, cô ta liếc mắt nhìn Ngụy Trình một cái.
Nguy Trình lập tức lấy ra một chiếc nhẫn kim cương rất lớn, quỳ một gối xuống mặt đất, nhìn Đường Sở Vi, vẻ mặt dịu dàng thâm tình, “Sở Vi, từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy em, em đã bước vào. trong lòng anh, em có nguyện ý làm vị hôn thê của anh không?”
“Mau đồng ý, mau đồng ý đi”
Phía dưới truyền đến âm thanh ồn ào.
Đường Sở Vi nhìn Ngụy Trình đang quỳ gối.
Trong đầu liền hiện ra một người, Giang Cung Tuấn.
Cùng lúc đó.
Bên ngoài cửa nhà họ Ngụy.
Một người đàn ông xuất hiện.
Đó chính là Giang Cung Tuấn ừ Nam Cương vội vã trở về.
Giang Cung Tuấn ở quân khu, sau khi xác nhận tình hình của Ngô Huy, điều tra rõ ngọn nguồn lý do Đường Sở Vi đính hôn với Ngụy Trình, liền đi tới nhà họ Ngụy, hiện giờ mới 11 giờ, hoàn toàn tới kịp.
Biệt thự nhà họ Ngụy, bên ngoài sân, vô cùng náo nhiệt.
Tập trung không ít người.
Giang Cung Tuấn đi tới, khiến cho không ít người chú ý.
“Đây không phải là Giang Cung Tuấn chồng của Đường Sở Vi sao?”
“Tại sao anh ta lại đến đây”
“Không phải anh ta đã ly hôn với Đường Sở Vi rồi sao.”
“Hẳn là tới tìm Ngụy Trị, muốn bắt chẹt một khoản đi”
Không ít người âm thầm thảo luận.
Giang Cung Tuấn vẻ mặt bình tĩnh bước tới, mấy bảo vệ ngay lập tức chặn đường anh.
Một bảo vệ lấy dùi cui điện ra, chỉ vào Giang Cung Tuấn đang bước tới, trách mắng: “Cậu nhóc, cậu có biết đây là nơi nào không, đây là nơi cậu có thể tới sao, cút cho tôi…”
Giang Cung Tuấn liếc mắt nhìn bảo vệ một cái.
Ánh mắt của anh thật sắc bén.
Tên bảo vệ này cảm giác bản thân giống như bị dã thú nhìn chăm chằm, toàn thân không được tự nhiên, thân thể hơi lùi lại mấy bước.
“Cút..“Giang Cung Tuấn lạnh lùng quát.
Bảo vệ hơi sững sờ, lập tức quát lên: “Thằng nhãi, đây là nhà họ Ngụy.”
Nói xong, anh ta nhấc dùi cui điện lên, ném về phía Giang Cung Tuấn.
Giang Cung Tuấn nâng tay, chặn dùi cui điện lại, nhấc chân lên đạp, một đạp giãm lên người tên bảo vệ.
Rắc!
Tiếng khớp xương rạn nứt vang lên.
Tên bảo vệ bị đá gấy xương, thân thể bay ngược ra bên ngoài, hung hăng ngã quy trên mặt đất, phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Bên trong biệt thự.
Nguy Trình quỳ trên mặt đất, trong tay cầm nhẫn kim cương.
Phía dưới, không ít người trẻ tuổi đang ồn ào.
Đường Sở Vi nhìn thấy Ngụy Trình vẻ mặt chân thành như vậy, liền đem Giang Cung Tuấn vừa xuất hiện ném ra sau đầu.
“Giang Cung Tuấn, thật xin lỗi, em cũng là không còn lựa chọn nào khác.”
Sau khi hít sâu một hơi, cô gật đầu: “Tôi nguyện ý…”
“Tôi không đồng ý”
Ngoài cửa truyền đến tiếng hét lớn.
Mấy tên bảo vệ lăn lộn dẫn anh tiến vào, ngay sau đó một người đàn ông mặc áo khoác đen bước vào.
Mọi người xoay người lại nhìn.
Nhìn thất Giang Cung Tuấn đi tới, biểu cảm trên mặt mọi người đều bắt đầu trở nên phấn khích.
Hà Diệp Mai đang tập trung một chỗ với người nhà họ Đường, khoe khoang về con rể Ngụy Trình của mình.
Nhìn thấy Giang Cung Tuấn đi tới, sắc mặt bà †a lập tức trầm xuống, đứng dậy, đi qua, hai tay chống nạnh, quát mắng: “Giang Cung Tuấn, cậu làm gì ở đây, chỗ này là nơi cậu có thể tới sao, cậu cút cho tôi.”
Giang Cung Tuấn không nhìn Hà Diệp Mai, ánh mắt dừng lại ở phía trước sân khấu, nhìn Đường Sở Vi đang sắp sửa nhận lấy nhẫn kim cương.
Mà Đường Sở Vi nhìn thấy Giang Cung Tuấn, cũng lập tức hoảng sợ.
Không phải anh đi công tác sao, làm sao đã quay trở về?
Sắc mặt Ngụy Trình cũng khế biến đổi.
Không phải Giang Cung Tuấn đã chết ở cửa khẩu Thiên Sơn ở Nam Cương rồi sao, tại sao lại quay trở về?
Suy nghĩ Ngụy Trình có chút xoay chuyển qua lại.
Buổi chiều hôm qua, cả nước mặc niệm, kính cẩn tiễn đưa Giang Cung Tuấn.
Mà người khác lại không biết con rể nhà họ Đường, Giang Cung Tuấn, chính là Hắc Long Giang Cung Tuấn.
Những nhân vật lớn đều lộ vẻ mặt đang xem diễn trò.
Ở đây còn có Diệp Hình, cũng nhân vật lớn như Lâm Hưng.
Những người này đều biết thân phận thật sự của Giang Cung Tuấn, bọn họ cũng không ngờ tới, Giang Cung Tuấn vậy mà vẫn còn sống.
Chẳng qua họ cũng không nhiều lời, mà đứng một bên yên lặng xem.
Bọn họ muốn nhìn xem, Giang Cung Tuấn đã từ chức, cũng không còn là Hắc Long, làm sao có thể đấu với nhà họ Ngụy.
Ngụy Trình sau khi hơi sửng sốt, trên khuôn mặt anh tuấn mang theo ý cười thản nhiên: “Tôi còn tưởng là ai, hóa ra là tên ở rể của nhà họ Đường, anh nói anh không đồng ý? Việc này e là không liên quan tới anh đi, anh đã bị Sở Vi đá rồi”
Giang Cung nhìn Đường Sở Vị, hỏi: “Sở Vị, là như vậy sao?”
“Em..”
Đường Sở Vi muốn nói rồi lại thôi.
Cô không ngờ tới, Giang Cung Tuấn lại trở về vào lúc này.
Cô không nghĩ tới sẽ xuất hiện loại tình huống này.
Khuôn mặt cô thật nóng.
Cô cảm thấy rất xấu hổ.
Cô và Giang Cung Tuấn vẫn chưa ly hôn, hiện giờ lại đính hôn cùng với người đàn ông khác, cô cảm thấy bản thân thật không biết liêm sỉ.
Cô nhìn Ngụy Trình, trên mặt mang theo nét khẩn cầu: “Ngụy, ngài Ngụy, chuyện đính hôn, có thể hoãn lại trước không, chờ sau khi tôi và Giang Cung Tuấn hoàn toàn vạch rõ giới hạn, rồi đính hôn với anh được không?”
Sắc mặt Ngụy Trình trầm xuống, giọng điệu lạnh lùng nói: “Đường Sở Vi, ý em là gì?”
“Tôi… Đường Sở Vi há mồm, nhưng nói không nên lời.
Giang Cung Tuấn đứng dưới sân khấu, nhìn chăm chú trên sân khấu, Đường Sở Vi mặc chiếc váy cưới màu trắng, tựa như thiên nga, từng chữ từng chữ nói: “Đường Sở Vi, anh tuyệt đối không ép buộc em điều gì, nhưng, anh với em vẫn là vợ chồng, bây giờ vẫn chưa ly hôn, em lại đính hôn với người khác, em xem anh là cái gì?”
Cho dù biết Đường Sở Vi là bị ép buộc không còn lựa chọn nào khác, nhưng trong lòng Giang Cung Tuấn cũng có oán hận.
Trong khoảng thời gian này, anh ở lại bên cạnh Đường Sở Vi, nhãn nhục chịu đựng.
Nhưng mà, Đường Sở Vi thừa dịp anh không ở đây, liền đính hôn với người khác.
Quan trọng chính là, anh còn không biết được.
“Ly hôn, cũng chỉ là một lời nói, chỉ cần em nói muốn ly hôn, anh tuyệt đối không ép buộc.”
Giang Cung Tuấn từ chức quay trở về Tử Đăng, ở rể nhà họ Đường, là để báo ơn.
Báo ơn cứu mạng của Đường Sở Vi.
Anh sẽ không cưỡng cầu Đường Sở Vi.
Toàn bộ đều nghe theo ý nguyện của Đường Sở Ví.
“Đồ vô dụng, cậu ồn ào cái gì mà ồn ào?”
Hà Diệp Mai vươn tay quăng một cái tát, nổi giận mắng: “Không nhìn thấy hôm nay là ngày vui Sở Vi đính hôn với ngài Ngụy sao, đồ vô dụng như cậu chạy tới tham dự cái gì, Sở Vi đi theo cậu, cậu có thể cho nó cái gì?”
Giang Cung Tuấn nâng tay, chặn một cái tát này.
Ánh mắt lạnh lùng nhìn Hà Diệp Mai, quát: “Đủ rồi, trong khoảng thời gian này, tôi ở nhà họ Đường, nhẫn nhục chịu đựng, chưa bao giờ có nửa câu oán hận, hiện tại tôi chỉ cần một câu của Đường Sở Vi”
Nói xong, anh nhìn chằm chằm Đường Sở Vi.
Đường Sở Vi rất rối bời.
Gô biết bản thân thẹn với Giang Cung Tuấn.
Cô biết bản thân không tuân thủ nữ tắc.
Chỉ là, cô không còn cách nào khác.
Không đính hôn, cô sẽ thiếu món nợ lớn.
Gia đình cô sẽ nhà tan cửa nát.
Hiện giờ nhìn thấy khuôn mặt âm trầm của Giang Cung Tuấn, cô cũng không đành lòng, nhìn Ngụy Trình, khẩn cầu nói: “Ngài Ngụy, chuyện đính hôn, có thể hoãn lại được không?”
Nói xong, cô liền quỳ xuống.
“Tôi cầu xin anh”
Cảnh tượng này, bị không ít nhân vật lớn nhìn trong mắt.
Ngụy Trình chỉ cảm thấy trên mặt không còn chút ánh sáng, mặt mũi của nhà họ Ngụy, đều bị anh ta làm mất hết rồi.
Giang Cung Tuấn đi về phía sân khấu, nâng cô dậy, “Em làm gì vậy, em là vợ của anh, sao lại quỳ xuống với người khác”
“Giang Cung Tuấn, em…”
“Đừng nói điều gì cả, có chuyện gì khó xử, trở về rồi nói sau”
Giang Cung Tuấn kéo Đường Sở Vi bước đi.
Trước khi đến, anh đã tìm Tiêu Dao Vương điều tra xong việc này, biết được nhà họ Đường bị ép vào cảnh khốn cùng.
“Giang Cung Tuấn, anh buông tay”
Hứa Linh đứng ra, quát mắng: “Anh chạy tới đây tham dự vớ vẩn cái gì?”
Giang Cung Tuấn xoay người, nhìn Hứa Linh, giọng điệu lạnh lùng nói: “Câm miệng”
Lại kéo Đường Sở Vi rời đi.
Ngụy Trình đứng trên sân khấu, gào lên: “Đường Sở Vi, nếu hôm nay em dám bước xuống sân khấu này, tôi nhất định sẽ làm cho nhà họ Đường thân bại danh liệt, bị xóa sổ khỏi Tử Đằng”
Giang Cung Tuấn xoay người, lạnh lùng nói: “Phải không, vậy để tôi xóa tên nhà họ Ngụy ở Tử Đẳng trước đã”
“Ha ha, chỉ bằng anh?” Ngụy Trình đưa tay chỉ vào Giang Cung Tuấn, tức giận cười điên cuồng: “Giang Cung Tuấn, anh cho là mình vẫn là Giang Cung Tuấn trước kia sao, anh cho là anh vẫn là người oai phong một cõi sao…”
Giang Cung Tuấn vung mạnh tay.
Một cây kim bạc bất ngờ bản ra ngoài, chuẩn xác lao vào trong cơ thể của Ngụy Trình.
Câu kế tiếp anh ta còn chưa kịp nói ra.
Dưới ánh nhìn chăm chú của rất nhiều người, anh ta ngã quy trên sân khấu.
Truyện khác cùng thể loại
67 chương
56 chương
138 chương
19 chương
27 chương
40 chương
87 chương
110 chương
24 chương
54 chương