Chiến thần xuất kích

Chương 1239 : Gặp Qua Ở Thời Đại Thượng Cổ

Biểu hiện của Đạo Tình càng ngày càng kỳ lạ. Cho tới bây giờ Giang Cung Tuấn vẫn chưa thấy qua người như vậy, trong lòng anh cũng càng ngày càng nghi ngờ, Đạo Tình này rốt cuộc muốn làm gì? Nhưng Đạo Tình không nói, anh cũng không hỏi nhiều. Mà là đổi chủ đề, nói: “Vậy anh nói, chúng ta đi đâu kế tiếp đây?” Đạo Tình chợt nổi lên hứng thú, nói: “Đương nhiên là đi Lạc Tộc” “Hả?” Giang Cung Tuấn nhìn anh ta, nói: “Lạc Tộc là cái gì, đi Lạc Tộc làm gì?” Đạo Tình cười hì hì, nói: “Anh Giang, anh có chỗ không biết, Lạc Tộc cũng là chủng tộc tiếng tăm lừng lẫy ở Ma giới, thành viên của Lạc Tộc chẳng những ở phàm giới còn có ở tiên giới, thần giới. Để tôi nói anh nghe cái này, Lạc Tộc ở Ma giới chỉ đứng sau tộc Thiên Minh và tộc Địa Minh” “Mà Lạc Tộc ở phàm giới sinh ra một thiên chi kiều nữ tên Lạc Băng, cô ấy có rất nhiều biệt danh, nào là Lạc thần nữ, Lạc thánh nữ, người đẹp nhất phàm giới, đệ nhất thiên kiều ở phàm giới, một thời đại mới có thể xuất hiện người đẹp một lần, chờ đã Nói tới Lạc Bằng, Đạo Tình nói mãi không ngừng. Nào là nói cô ta đẹp như thế nào, đẹp ra làm sao, khí chất động lộng người thế nào, rồi lại khiến bao nhiêu sinh linh ở Ma giới điên đảo. V “Anh Giang, anh có điều không biết, có một khoảng thời gian, Lạc Bằng sắp công bố tỷ võ để cầu hôn, chỉ cần là trẻ tuổi tuấn kiệt thì có thể tham gia, tuy Lạc Băng nổi danh chỉ ở phàm giới” “Nhưng có một vài cường giả gia tộc của tiên giới và một vài con cháu của cường đại gia tộc thần giới cũng hạ phàm, muốn cưới người đẹp nhất phàm trần là vợ” Giang Cung Tuấn vừa nghe thì chợt không có hứng thú, thản nhiên nói: “Được rồi, tôi vẫn không đi đâu, tôi không có hứng thú, tự anh đi đi”. “Ài, đừng mà” Đạo Tình chợt nói: “Anh Giang, anh có điều không biết rồi, ở Lạc Tộc còn có một món bảo vật. Món bảo vật này chính chí bảo trần giới ở phàm giới của Ma giới, một khi lấy được sẽ có ích cho việc tu luyện của anh.” “Hửm?” <img src="https://chaptimg.wattpad.vn/public/images/storyimg/20210707/chien-than-xuat-kich-1239-0.jpg" data-pagespeed-url-hash=2737448404 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/> Đạo Tình cười hì hì: “Mượn Lạc Bằng thánh nữ tổ chức tỷ võ để cầu hôn, chúng ta lẫn vào Lạc Tộc rồi tìm cơ hội nhổ tận gốc cây bồ đề trồng trong Tiên phủ của anh, sẽ liên tục ra quả bồ đề, kèo này thơm không?” Giang Cung Tuần nhìn chằm chằm Đạo Tình. Người này, ngay cả anh có Tiên phủ cũng biết. Có phải là người nào ở trong Tiên phủ, anh ta cũng biết rõ không? Mặt Giang Cung Tuấn làm khó, nói: “Cái này sợ rằng không được đầu, anh cũng nói là Lạc Tộc chỉ đứng sau tộc Thiên Minh và tộc Địa Minh, quả bồ đề chín, sinh linh của nhà họ Lạc ở tiên giới chắc chắn sẽ hạ phàm, vậy làm sao nhổ tận gốc?” “Anh không được thì đại năng giả trong tiên phủ cũng không được sao?” Đạo Tình cười hì hì, nói: “Anh Giang, tôi rất rõ lá bài tẩy của anh, nghe tôi đi, không sai đâu. Hơn nữa tôi còn nói cho anh một bí mật, đó là đệ nhất linh căn chỉ là một phần trong đó mà thôi, bên trong còn có mấy loại khác, một khi lấy được rồi dung hợp thì đây mới thật sự là bảo vật vô thượng” “Sau khi dung hợp thần thụ mới thật sự là bảo vật vô thượng, một viên của cây này cũng đủ để biển người thành thần, anh tin không?”. “Anh cũng nên thử đi, nếu như lấy được một viên thì có thể đạt tới trình độ cường giả thần đạo, kèo này không thơm sao?” Đạo Tình vừa nói như vậy, Giang Cung Tuấn cũng động lòng. Anh bắt đầu hỏi Tổ Quỳnh trong Tiên phủ. “Chị Tổ Quỳnh, đây là thật sao?” Tổ Quỳnh cũng luôn chú ý Giang Cung Tuấn, cũng biết anh tiếp xúc và trao đổi với người nào, Tổ Quỳnh nói: “Hình như là thật” “Cái gì gọi là hình như là thật?” Tổ Quỳnh nói: “Theo hiểu biết của tôi, trong vũ trụ này đúng là có một loại thần thụ, một viên của cây này có thể biến người thành thần nhưng bởi vì cái này quá nghịch thiên nên đã bị vô số cường giả tranh giành, dẫn đến việc biến mất trong lịch sử” “Đạo sĩ vô lương tâm này có lại lịch không tầm thường, những gì anh ta nói cũng có thể đúng, cây bồ đề có lẽ chính là một trong số thần thụ” “Như vậy sao?” Giang Cung Tuấn sờ cằm, rơi vào trong sự nghĩ ngợi. <img src="https://chaptimg.wattpad.vn/public/images/storyimg/20210707/chien-than-xuat-kich-1239-1.jpg" data-pagespeed-url-hash=3031948325 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/> Lời của Tổ Quỳnh khiến cho Giang Cung Tuấn động lòng. Bốn trăm ngàn tiền nhân? Bốn trăm ngàn tiện thi triển trận Cửu Thiên Diệt Thần, đây là uy lực cỡ nào? Phù! Giang Cung Tuấn hít sâu một hơi, anh không dám suy nghĩ nhiều. “Này, anh Giang anh, anh nghĩ gì vậy, đừng suy nghĩ nữa đây chính là cơ hội tốt ngàn năm có một đó, nếu bỏ lỡ lần này sẽ không có lần sau đâu” Đạo Tình thấy Giang Cung Tuấn mãi cũng không nói lời nói thì không khỏi đẩy anh một cái. “Anh yên tâm, tôi chắc chắn không lừa anh, tôi chỉ muốn tốt cho anh thôi. Tin tôi đi, Lạc Băng thật sự rất đẹp, chắc chắn là người đẹp tuyệt trần, cho dù không vì cái khác thì đi xem người đẹp một chút cũng được mà” Giang Cung Tuấn kịp phản ứng mà nhìn Đạo Tình rồi sờ cằm, suy nghĩ nói: “Nếu như vậy thì đi xem thử” “Được.” Đạo Tình cười hehe, chợt hỏi: “Anh giao tiếp với Tổ Quỳnh kiểu gì thế?” “Gọi ra” Vào lúc này, chiếc nhẫn trên ngón tay của Giang Cung Tuẩn phát ra một luồng ánh sáng màu trắng mờ ảo chiếu xuống đất, lộ vẻ hóa thành một cô gái mặc quần áo màu trắng. Đạo Tình nhìn một cái rồi chợt mỉm cười tủm tỉm chào hỏi: “Chị Tổ Quỳnh, chào chị” Tổ Quỳnh làm lơ Đạo Tình, mặt đầy thờ ơ nói: “Sao cậu lại xuất hiện từ thời đại này tới thời đại khác vậy?” “Suyt, giữ bí mật” Đạo Tình làm ra dáng vẻ thần bí. Giang Cung Tuần nhìn hai người một cái, cuối cùng ánh mắt dừng trên người Tổ Quỳnh, hỏi: “Chị Tổ Quỳnh, chị biết anh ta?” Tổ Quỳnh khẽ gật đầu, nói: “Gặp qua mấy lần ở thời đại thượng cổ, là một tên đạo sĩ lừa gạt, không có chuyện ác nào mà không làm”.