Chiến thần vĩ đại nhất
Chương 70
Đối với việc Tần Trạm đột nhiên xuất hiện, Tô Vũ có mấy phần giật mình.
“Sao thế, đây là người hầu của cô? Vệ sĩ hả?” Tô Vũ suy đoán nói.
Tần Trạm lạnh giọng nói ra: “Tôi là người đàn ông của cô ấy.”
“Người đàn ông của cô ta?” Tô Vũ càng thêm kinh ngạc, anh ta đánh giá Tần Trạm, nói ra: “Ha ha, đường đường là người của nhà họ Tô, lại tìm một thể loại này ư?”
“Láo xược!” Mặt thẹo lập tức giận tím mặt, lúc này tiến về phía trước một bước.
Tân Trạm thuận tay ngăn cản gã, lắc đầu nói: “Anh không phải là đối thủ của bọn họ.”
Tô Vũ hừ lạnh một tiếng, anh ta nhìn lướt qua viên đá cắm vào trong mặt tường, gật đầu nói: “Cũng không tệ, nơi chật hẹp nhỏ bé như Đạm Thành mà còn có cao thủ như vậy, chậc chậc, thật là khiến người ta bất ngờ.”
Tần Trạm bước từng bước một về phía trước, anh lạnh lùng nhìn Tô Vũ, nói ra: “Tôi không cần biết anh là người nào, nếu còn dám bất kính với Tô Uyên, tôi cam đoan anh sẽ không thể ra khỏi cái cửa này.”
“Tôi? Không thể ra khỏi cái này?” Tô Vũ giống như nghe được điều buồn cười lớn nhất trên đời này, “Người trẻ tuổi thật sự là không biết trời cao đất rộng, làm sao, ếch ngồi đáy giếng khiến cậu ngông cuồng?”
Cùng lúc đó, hai lão già trường sam kia tiến về phía trước một bước.
Đúng lúc này, Tô Uyên bước nhanh đi tới trước mặt Tần Trạm, cô lắc đầu, ra hiệu Tần Trạm không nên hành động thiếu suy nghĩ.
Chỉ tiếc, đã không kịp.
Hai lão già trường sam kia lao “vèo” đến chỗ Tần Trạm, hai người tấn công từ hai phía, đồng thời tung quyền ra.
Tần Trạm hét lớn, trước tiên bảo vệ Tô Uyên ở sau lưng, hai tay nâng lên cùng lúc, thế mà lấy một địch hai!
“Uỳnh!”
Bốn quyền chạm nhau, một tiếng vang thật lớn.
Tân Trạm liên tiếp lui lại hai bước, hai tay run lên.
Mà hai lão già trường sam kia lùi về sau “bịch bịch bịch” bốn năm bước, mới đứng vững được.
Lần này, Tô Vũ càng thêm mở to hai mắt nhìn, trong ánh mắt dạt dào hứng thú.
“Không tệ, không tệ.” Tô Vũ vỗ tay nói, “Khó trách Tô Uyên có thể để ý đến cậu, ừ, thân thủ cỡ này, đủ để xưng vương xưng bá ở nơi nhỏ bé như Đạm Thành.”
Sắc mặt Tần Trạm cũng khó coi, đây là lần đầu tiên anh gặp được đối thủ mạnh như vậy từ khi tu tiên đến nay, chỉ mới một quyền, cánh tay đã có mấy phần run rẩy.
“Đương nhiên, ở trong mắt tôi, cậu không tính là cái gì.” Giọng điệu của Tô Vũ dần dần lạnh xuống, “Loại người như cậu, tôi không dẫm chết một trăm, thì cũng phải tám mươi.”
Tần Trạm lạnh giọng nói ra: “Thật sao? Tôi mới chỉ tu tiên hai tháng, hai người bọn họ, chỉ sợ đã mấy chục năm rồi?”
“Thì tính sao?” Giọng điệu Tô Vũ lạnh lẽo, “Tôi nói rồi, loại người như cậu, căn bản không vào được mắt tôi!”
Tần Trạm siết chặt nắm đấm, rất có ý ra tay tiếp.
Tô Vũ nhìn lướt qua, hừ nhẹ nói: “Nếu cậu không phục, có thể đến thủ đô tìm tôi.”
Tần Trạm hít sâu một hơi, chậm rãi mở miệng nói: “Hai năm, nhiều nhất là hai năm.”
“Hả?” Tô Vũ hình như không hiểu câu nói này lắm.
Tần Trạm lạnh giọng nói ra: “Hai năm sau, tôi sẽ đến thủ đô tìm anh.”
“Thú vị lắm.” Tô Vũ rất hứng thú nhìn Tần Trạm, “Nhiều năm rồi không nghe thấy loại lời này! Được, hai năm sau, tôi ở kinh đô chờ cậu, đến lúc đó tôi sẽ đích thân nghiền nát tôn nghiêm của cậu.”
Sau khi nói xong, anh ta phất phất tay hai lão già trường sam kia liền đi theo.
Trước khi đi, anh ta quay đầu nhìn về phía Tô Uyên, cười lạnh nói: “Thay tôi chuyển lời cho lão già, vật kia, nhất định nhà họ Tô phải lấy được, cho dù dùng cách gì.”
Nói xong, anh ta đẩy cánh cửa đã vỡ vụn ra, sải bước đi ra ngoài.
Nhìn qua chiếc xe này chậm rãi chạy đi, sắc mặt Tần Trạm có vẻ hơi nghiêm trọng.
“Bọn họ là người của nhà họ Tô.” Tô Uyên nói.
Tần Trạm thấp giọng nói: “Đây chính là gia tộc lớn ở thủ đô.”
Chỉ mới là hai tên vệ sĩ, đã có thực lực như thế, vậy bên trong gia tộc của bọn họ, rốt cuộc sẽ có bao nhiêu cao thủ?
Ngoài ra, tài nguyên, quan hệ của bọn họ, không phải là thứ mà Tần Trạm có khả năng đánh đồng.
Nghĩ tới đây, Tần Trạm không khỏi siết chặt nắm đấm.
“Thủ đô…” Tần Trạm nhìn về phương bắc, bên trong ánh mắt viết đầy sự kiên định.
“Đúng rồi, khối ngọc bội này là cái gì?” Lúc này, Tô Uyên giống như là nghĩ tới điều gì.
Tần Trạm cười nói: “Bùa bảo vệ, nó có thể bảo vệ em an toàn.”
Có bùa bảo vệ này, cho dù là Tần Trạm cũng không có cách nào gây tổn thương cho Tô Uyên.
Trên đời này, trừ khi có một tu sĩ kỳ trúc cơ, nếu không sẽ không ai gây tổn thương cho cô.
Một đêm này, Tần Trạm trằn trọc, như thể nào cũng không ngủ được.
Cuối cùng, anh từ trên giường ngồi dậy, lục tung, tìm được gốc linh chi của Thập Long Môn.
“Lúc đầu nghĩ chờ một chút, bây giờ xem ra, đã không kịp chờ nữa rồi.” Tần Trạm cầm gốc linh chi này, nghĩ thầm ở trong lòng.
Ý của Tần Trạm là muốn đợi thực lực tiến thêm một bước mới dùng linh hỏa để luyện chế đan dược, như thế mới có thể phát huy đầy đủ tác dụng của gốc linh chi ngàn năm này được.
Nhưng bây giờ, Tần Trạm đã không đợi được lâu như vậy, anh phải dùng thời gian ngắn nhất đến để tăng thực lực của mình.
Dưới ánh trăng, Tần Trạm dùng phương pháp nguyên thủy vụng về để luyện chế một viên đan dược.
Ròng rã một đêm, một viên Tu Linh đan mới thành hình.
Vào lúc thành hình, mùi thuốc gần như tràn ngập toàn bộ núi Long Hải, thậm chí dâng lên một lớp sương mù thật mỏng.
Tần Trạm duỗi tay ra, nắm viên Tu Linh đan ở trong tay.
“Nuốt viên Tu Linh đan này vào, có lẽ mình có thể đột phá đến kỳ Luyện Khí chín tầng.” Tân Trụ thầm nghĩ ở trong lòng.
Nhưng lúc này sắc trời đã sáng, Tần Trạm đành phải tạm thời cất viên đan dược kia đi.
Vì Tô Uyên đã làm xong bữa sáng, Tần Trạm liền ngồi ở trên ghế sa lon xem TV.
Chốc lát sau, mặt thẹo tỉnh ngủ đi ra.
“Chuẩn bị một chút, qua mấy ngày nữa đi Gia Thành.” Tần Trạm uống một hớp nước nói.
Mặt thẹo liền vội vàng gật đầu nói:
“Vâng.”
Ngay vào lúc này, ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến tiếng đập cửa.
Ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy hai người đàn ông mặc đồ đen, dáng người cứng đờ đứng ở cửa.
“Xin hỏi là cậu Tần sao?” Hai người kia mở miệng hỏi.
Tần Trạm có mấy phần cảnh giác mà hỏi: “Hai người là ai?”
Hai người nói ra: “Chúng tôi là người của trường quan Phương – Phương Kính Diệu cục an toàn trên tỉnh, đêm nay ông ấy mở tiệc, mời anh và cô Tô đến dự tiệc.”
“Cục an toàn?” Tần Trạm lập tức nhíu mày lại, “Tìm tôi có chuyện gì?”
“Cái này thì chúng tôi không rõ ràng, chúng tôi chỉ phụ trách truyền lời.” Hai người khom người nói, lấy ra hai tấm thiệp mời đưa cho Tần Trạm, sau đó quay đầu rời đi.
Tần Trạm trở về phòng đưa thiệp mời đưa cho Tô Uyên, nói: “Phương Kính Diệu mời chúng ta đi tham gia buổi tiệc gì đó, em biết ông ta không?”
Tô Uyên kinh ngạc nói: “Biết chứ, trước kia Phương Chính Diệu là học sinh của ông em, hình như bây giờ làm ở cục an toàn trên tỉnh, sao ông ta lại tới đây?”
“Học sinh của cụ Tô?” Tần Trạm cũng nhẹ nhàng thở ra, xem ra, ít nhất đối phương không có ác ý gì.
Đêm đến, Tần Trạm thay một bộ quần áo, cùng Tô Uyên tới tham gia bữa tiệc này.
Điều khiến Tần Trạm giật mình là, người đến tham gia bữa tiệc này, không chỉ là người của Đạm Thành, còn có rất nhiều nhân vật lớn ở trên tỉnh đến.
Truyện khác cùng thể loại
208 chương
40 chương
77 chương
109 chương
100 chương
81 chương