“Không được vui mừng sớm quá, tính theo thời gian thì chúng ta cũng sắp gặp yêu thú rồi” Vẻ mặt Ngô Đông có hơi nghiêm trọng, thần thức tản ra bốn phía. Huỳnh huych! Khi Ngô Đông vừa mới nói xong, trên băng nguyên phía trước, mặt đất đang rung lên, như bị gì đó giãm vỡ vậy. Tuyết bay khắp trời, mấy con yêu thú khổng lồ đang đến gần. “Hàn Sương Thanh Ngưu, lần này thảm rồi” Mọi người trong Hàn Băng Vệ lúc nhìn thấy con yêu thú khổng lồ có sáu đầu đó thì sắc mặt thay đổi ngay lập tức, mặt Lý Vy cũng trắng bệch ra. Thân hình của mấy con yêu thú này rất lớn, đầu của con nào cũng to như một ngọn núi nhỏ vậy, hai chiếc sừng trên đầu sắc nhọn như muốn đâm thủng bầu trời, ánh sáng nhấp nháy, cả người chúng tỏa ra hơi lạnh, chúng mà hắt hơi một cái thôi thì có khi sương bay ra đủ để làm chấn động cả hư không. Hàn Sương Thanh Ngưu là một loại yêu thú đặc biệt trong Vĩnh Cực Thánh Tông, cả người nó được bao phủ bằng băng sương, như một lớp áo giáp kiên cố vậy. Hơn nữa nó có thể phun khí lạnh ra bằng miệng, trong hai sừng ngưng tụ đủ linh khí mạnh mẽ đến mức có thể làm chấn động trời đất. Loại yêu thú này có thể nói là loại khó đối phó nhất trong phạm vi Vĩnh Cực Thánh Tông, cho dù là tầng thí luyện thứ sáu thì Hàn Sương Thanh Ngưu vẫn là một thử thách khó khăn. Nói chỉ là thứ mọi người phải đối mặt là thử thách ở tầng thứ bảy. “Chị Đông, chúng ta phải làm thế nào đây?” Đôi mắt trâu của con Hàn Sương Thanh Ngưu đi đầu liếc qua tất cả mọi người, ngửa cổ lên trời gào lên giận giữ, vẻ như sắp hành động, mọi người đều thấy run sợ. “Thử một chút, không được thì lập tức bóp nát ngọc bội, rời khỏi thí luyện” Mặt Ngô Đông cũng rất nghiêm trọng. Cho dù cô ta cũng không nghĩ mình là đối thủ xứng tầm của đối phương nhưng vẫn phải thử một chút. Hơn nữa cùng lắm thì bóp nát ngọc bội là mọi người sẽ được chuyển qua bí cảnh. Grừ! Con Hàn Sương Thanh Ngưu đi đầu thấy mọi người không rút lui nên bắt đâu phẫn nộ. Nó lại ngửa đầu lên trời gầm lên, năm con yêu thú còn lại vồ đến theo. Mặt đất chấn động rất mạnh, các vết nứt xuất hiện, tiếng gầm thét làm đau cả lỗ tai. Khi Hàn Sương Thanh Ngưu vồ đến, Hàn Băng Vệ đang chuẩn bị thì một bóng người đột nhiên bay từ trên trời xuống, đập thẳng vào đầu con Thanh Ngưu đi đầu. Con Thanh Ngưu đó không kịp đề phòng nên bị đá thẳng ra ngoài, cơ thể khổng lồ rơi xuống đất, làm tuyết trắng bay khắp nơi. “Thống lĩnh Tân” Nhìn thấy người đến là ai, Ngô Đông và mọi người đều rất bất ngờ. “Con yêu thú đi đầu cứ giao cho tôi, cô đợi khi nào kết trận thì dùng Băng Thần Kiếm Quyết đối phó với năm con còn lại” Tân Trạm bình tính dặn dò. Lúc trước anh ở ngoài xem mọi người đánh đấu, thiết nghĩ bây giờ Hàn Băng Vệ bây giờ còn chưa đủ khả năng để đối phó với mấy con yêu thú này vậy nên vào để giúp đỡ một chút. “Ngoài ra, tôi nói cho mọi người biết nhé, vì để thử thách cực hạn của mọi người nên tôi đã hủy bỏ tác dụng của ngọc bội rồi, cũng có nghĩa là nếu như nếu như không thắng nổi thì mấy người sẽ cùng nhau chết ở trong này” Tân Trạm lắc lệnh bài điều khiển trận pháp trong tay, dường như đang nói với đối phương mình không hề đùa. Hàn Băng Vệ nghe xong kinh ngạc vô cùng, ai cũng thấy khó tin, nghi ngờ mình đang nghe nhầm..