Bao quanh Tần Trạm là một đống đổ nát, mà anh chính là trung tâm của nó, tất cả tạo nên một vòng xoáy quanh anh. Tần Trạm khiến dòng nước ngưng đọng trong không trung trong thời gian ngắn. Hai tròng mắt như bốc lửa, từng xen ti mét trên cơ thể được bao phủ bởi ánh hào quang, tiếng lốp bốp vang lên như thể xương cốt được tái tạo. Một lúc lâu sau đó, ánh sáng dần dần nhạt đi, xung quanh cũng từ từ khôi phục trạng thái ban đầu. Mọi thứ chìm vào tĩnh lặng, Tần Trạm ngồi đó không động đậy một lúc lâu. Trong thời gian hơn hai tháng, tóc của Tần Trạm mọc dài đến mức buông xuống, còn bị thẩm đẫm nước khiến anh trông rất xuất trần. Làn da của anh cũng trở nên nhẫn nhụi mịn màng, nhưng nét đẹp không giống như những chàng trai trẻ mà còn ẩn chứa vẻ nam tính. “Sức mạnh quá lớn.” Tân Trạm nhẹ nhàng năm tay đã cảm thấy nguồn sức mạnh thuần khiết tràn ngập cơ thể. Mà khả năng lĩnh hội của não bộ cũng tiến bộ hơn. Cái cảm giác trước nay chưa từng có này khiến Bạn Trạm cảm thấy tự tin bội phân Anh nâng tay lên, bổ một chưởng về phía trước, khiến cho thác nước phía trước bị cất ngang. “Đây là thực lực của cảnh giới Trúc Cơ kỳ tầng cao nhất sao?” Tân Trạm lẩm bẩm. Chỉ với hai tháng, từ tầng thứ hai của Trúc Cơ Kỳ đã luyện tới tầng cao nhất, chuyện này thật khó có thể tưởng tượng được. Nếu xét theo tiêu chuẩn của giới võ học, bản thân Tần Trạm bây giờ đã đạt tới cảnh giới cao nhất của Nội Kình Tông Sư. Lúc ban đầu Tần Trạm đã có thể đánh bại Nội Kinh Tông Sư ở cảnh giới cao nhất, mà Tân Trạm bây giờ đã mạnh hơn trước nhiều. Gấp trăm lần không chừng, bây giờ anh hoàn toàn chắc chắn bản thân có thể dễ dàng ứng chiến Nội Kình Đại Tông Sư. “Phù!” Tần Trạm xoa đầu mình, nói nhỏ: “Không biết lần bế quan này của mình hết bao lâu?” Tất cả linh khí như thể tụ lại thành một dòng suối, nhập vào các huyệt vị trong cơ thể Tần Trạm. Mỗi lần nhập vào, toàn thân càng trở nên mạnh mẽ bội phần. Qua hơn mười lần, trong cơ thể Tần Trạm phát ra một tiếng nổ lớn, cơ thể lúc này đã đạt tới cực hạn. Bốn phía rốt cuộc đã yên ắng trở lại. Tân Trạm nhìn hai tay của mình, nói nhỏ: “Đến lúc ra ngoài rồi.” Chỉ còn nửa tháng là hết năm. Tân Trạm vẫn chưa xuất hiện, khiến cho rất nhiều người đã dần quên lãng chuyện này. Hắc Thiền cũng chang vội vì ông ta đã biết được một tin: Cụ Tô cũng chang sống được bao lâu, giờ đang nằm trên giường, làm gì cũng cần người chăm sóc. Cụ Tô mà chết thì ông ta sẽ chẳng cần ngại ai, đến lúc đó làm việc gì cũng thuận tiện hơn. “Ông Tô, ông ăn chút gì đi!” Hạng Mĩ Tuyết bưng một bát canh đến, khuôn mặt tràn ngập vẻ quan tâm. Gần đây, Hạng Mĩ Tuyết vẫn luôn chăm sóc ông cụ. Mặt thẹo đứng một bên không nói năng gì, đầu mày gã nhăn lại, như thể có điều gì lo lắng. “Không ăn nữa, no rồi.” Cụ Tô khua tay. Hạng Mĩ Tuyết đặt canh sang một bên, nói nhỏ: “Xem ra Tân Trạm thật sự sợ rồi!” “Không thể nào!” Mặt theo lạnh lùng nói: “Tần Trạm không phải loại người đó.” “Không phải loại người đó?” Ông Tổng cười nhạo một tiếng: “Cụ Tô đối với cậu ta ơn trọng như núi, mà nay ông cụ chẳng còn mấy hơi thì cậu ta đang ở đâu? Chuyện gì mà cần tận một tháng? Tôi thấy rõ ràng là sợ thì đúng hơn.” “Nhảm nhí!” Mặt thẹo tức giận mắng: “Ông mà còn nói năng vớ vẩn nữa thì cút ra ngoài cho tôi!” “Cút ra ngoài?” Ông Tống cười lạnh: “Cậu chỉ là tôi tớ trông nhà, không có tu cách nói chuyện với tôi. Sao nào, cậu tưởng tòa biệt thự này là của cậu đấy à?” “Anh ấy không phải tôi tớ, ông không biết đầy thôi.” Đúng lúc này, một giọng nói trong trẻo mà lạnh lùng từ ngoài cua truyền vào, Nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy Tân Trạm đang bước đến. Anh bước đi thong thả, khuôn mặt không biểu hiện vui buồn, trong giọng nói lạnh nhạt còn ẩn chứa sự uy hiếp. “Cậu Trạm.” Mặt thẹo vội vã gật đầu chào. Tần Trạm phất tay, tỏ ý không cần nhiều lời. Ông Tống cười lạnh nói: “Sao nào, cũng dám bước ra rồi đấy à? Tôi còn tưởng cả đời này cậu chỉ chui rúc trong cái vỏ bọc của mình chứ.” Tân Trạm liếc nhìn ông ta, rồi bất ngờ tát lên mặt ông ta. Ông Tổng tránh không kịp, cả khuôn mặt bị đánh đến mức lệch sang một bên, đập vào TV treo tường vừa sửa xong. “Một tôi tớ mà cũng dám kêu la om sòm với tôi?” Mặt Tần Trạm không thay đổi nói. Anh nhìn Hạng Mĩ Tuyết, thản nhiên nói: “Cô Tuyết, mong cô hãy dạy bảo người làm của mình cho tốt, nếu không tôi cũng không ngại dạy bảo ông ta thay cô đâu.” Hạng Mĩ Tuyết đảo mắt, nhìn chằm chắm Tân Trạm, trong lòng mơ hồ có vài phần mong chờ, Nửa tháng qua đi… Hình như Tần Trạm đã có thay đổi. Loại thay đổi này rất kì lạ, nhưng cụ thể là thay đổi ở chỗ nào thì không nói rõ được, chỉ là không hề giống với lúc trước. “Cậu lại đánh tôi?” Ông Tổng nhảy ra khỏi đồng đổ nát. Ông ta trợn mắt, mặt đầy lửa giận, nội kình trong cơ thể bùng nổ, quả đấm mơ hồ lỏe lên ánh sáng. Tần Trạm liếc nhìn ông ta, thản nhiên nói: “Nếu ông muốn chết thì cứ ra tay đi.” “Dừng tay!” Lúc này, Hạng Mĩ Tuyết quát lớn. Cô ta lạnh lùng nhìn ông Tống, nói: “Xin lỗi đi!” “Xin lõi?” Ông Tống chỉ vào mặt mình: “Cô chủ, tôi..” “Tôi bảo ông xin lỗi!” Hạng Mĩ Tuyết giận dữ nói. Ông Tổng cắn răng, cố nén lửa giận, củi đầu nói: “Xin lỗi.” Tần Trạm không để ý đến ông ta, anh nhìn Hạng Mĩ Tuyết, nói tiếp: “Nế tình cô chăm sóc cho cụ Tô, tôi tha cho ông ta %3D một mạng.” Nói xong, Tần Trạm đi tới ngồi xuống trước mặt cụ Tô. “Mấy người ra ngoài trước đi!” Cụ Tô yếu ớt vẫy tay. Hạng Mĩ Tuyết liền vội vàng đứng lên, khẽ gật đầu sau đó dẫn mấy người kia ra khỏi phòng. Tân Trạm nhìn cụ Tô, nhíu chặt mày. Tử khí trên người cụ Tô càng ngày càng đậm, thậm chí còn vượt qua cả lần gặp đầu tiên. Cứ tiếp tục như vậy, cụ Tổ chắc chan sẽ chết. “Tần Trạm, Uyên đâu?” Cụ Tô yếu ớt hỏi. Tần Trạm há miệng, do dự một lúc vẫn quyết định tạm thời sẽ gạt cụ Tô. “Uyên được cháu sắp xếp ở một chỗ rất an toàn, ông cứ yên tâm đi ạ!” Tần Trạm nói. Cụ Tô khó khăn gật đầu, ông cười khổ nói: “Ông không sống được bao lâu nữa, sau này Uyên phải nhờ cháu rồi…” “Ông sẽ không chết đâu.” Tần Trạm hít sâu một hơi. Tô Uyên không ở đây, Tần Trạm sẽ dùng hết tất cả sức lực để giữ mạng cho cu Tô. Cho dù phải dùng mạng của anh để đổi. Cụ Tô mim cười, nói: “Cơ the của ông mà, ông biết rất rõ.” “Hắc Thiền kia…” “Ông không cần lo về Hắc Thiền đâu.” Tần Trạm cắt ngang lời cụ Tô: “Ông đừng nói chuyện nữa, phải nghỉ ngơi thật tốt, đảm bảo thể lực của mình.” Cụ Tô muốn giao phần bảo tàng kia của nhà họ Tô cho Tần Trạm nhưng anh đã xoay người ra ngoài. Anh đứng ở cửa bấm ngón tay tính toán, thấp giọng nói: “Sợ là cụ Tô chỉ có thể sống được tốt đa là ba ngày nữa.” Đúng lúc này, Hạng Mĩ Tuyết bước tới. Cô ta khẽ cười nói: “Anh định đối mặt với Hắc Thiền thế nào? Ba ngày nữa, Đại Tông Sư của nhà họ Hạng sẽ tới Đạm Thành, có cần tôi giúp một tay không?” Tần Trạm nhìn cô ta một cái, nói: “Không cần đâu, tôi cũng rất hứng thú với cây Dược Vương kia, cho nên không muốn nợ ân tình của nhà họ Hạng các cô.” Nói xong, Tân Trạm nhìn về phía mặt thẹo, lạnh giọng nói: “Đi làm giúp tôi một chuyện.” “Cậu Trạm cứ nói!” Mặt thẹo vội vàng hạ thấp người nói. “Hẹn chiến với Hắc Thiền giúp tôi, ba ngày sau, tôi sẽ chờ ông ta ở hồ Khải Tâm.” Tân Trạm không buồn không vui, như thể việc vừa nói chẳng phải việc gì quan trọng vậy.