Thực ra, những gì cô ta nói cũng không sai, đối với một ông già ngoài bảy mươi tuổi thì kiểu gì phủ tạng chẳng có vấn đề! Ông cụ Đường nói: "Cho dù cháu nói đúng, nhưng cậu ấy nhìn qua đã biết khuyết điểm trong quyền pháp của ông thì cháu nghĩ sao? Ông đã luyện Thái Cực Quyền mấy chục năm, không dám nói là tông sư nhưng chí ít cũng đến mức tinh thông điêu luyện. Ở thành phố Trung Hải có mấy người nhìn ra được nhược điểm trong quyền pháp của ông chứ?” Đường Thục Thanh sững sờ, không nói nên lời. Ông cụ Đường nói tiếp: "Cậu ấy không chỉ nhìn ra được tiết tấu không hợp lý trong quyền pháp của ông mà còn đưa ra được cách hay để kết hợp giữa bên trong và bên ngoài. Có được bao nhiêu người có được sự hiểu biết như vậy đây?” Đường Thục Thanh lẩm bẩm một mình: "Lẽ nào anh ta thực sự là một cao thủ?” Ông cụ Đường thở dài: "Thành phố Trung Hải vốn là nơi đất thiêng, nhiều nhân tài kiệt xuất, từ xưa rới nay khôngthiếu nhân tài. Ba năm trước, sau khi xảy ra sự việc ở núi Tuyết Long ở sát biên giới của thành phố Trung Hải, thành phố Trung Hải đã thu hút rất nhiều cao thủ đến định cư. Ngày nay thành phố Trung Hải lòng người khó đoán, nhân tài ẩn dật. Cháu tuyệt đối không được kiêu ngạo!” Đường Thục Thanh không thể phản bác liền nói: "Nếu như ông nội thích người này như vậy, cháu sẽ cho người đi nghe ngóng xem, kêu anh ta đến nhà gặp ông là được rồi” "Đừng lỗ mãng. Người ta là cao nhân, không được cưỡng cầu. Cháu có thể để ý một chút đến động thái của người này, nhưng nhất định phải tôn trọng cậu ấy” ông cụ Đường nghiêm nghị nói. “Vâng, cháu nhớ rồi” Đường Thục Thanh hiếm khi thấy ông mình nghiêm túc như vậy, biết rõ việc này không nên bất cẩn. Buổi tối ngày hôm sau, Lăng Khôi đến cổng bệnh viện Bình An từ rất sớm, chuẩn bị đón Tô Duệ Hân tan làm về. Anh lái con Chevrolet của Thất Lạc Diệp có phần bắt mắt. Mặc dù xe tốt nhưng quần áo tương đối bình thường, tuy rằng quần áo không có vết vá, nhưng chất lượng da kém và lộ nhiều sợi chỉ, vừa nhìn đã biết ngay đó là đồ vỉa hè mấy chục tệ. Tô Duệ Hân nhìn thấy vậy liền tối sầm mặt: “Lăng Khôi, bộ quần áo này của anh ở đâu ra vậy?” "Anh mới mua đấy, anh phải chọn rất lâu ở chợ đấy, ông bà chủ nói anh mặc rất vừa vặn, rất hợp với khí chất của anh” Lăng Khôi nói mà chỉ khiến cho Tô Duệ Hân muốn nổi xung lên cho anh một phát/cái tát. Anh ta bị ngốc hay sao? Anh đến cửa hàng người ta mua quần áo, cho dù anh mặc xấu như ma lem, người ta cũng sẽ khen anh có khí chất, biết không hả? Tô Duệ Hân liếc nhìn thời gian, không vui nói: "Sắp không kịp nữa rồi, đi thôi!” Lúc này, Lăng Khôi tỏ vẻ ngầu ấn chìa khóa xe, chiếc đèn xe Chevrolet nhấp nháy, phát ra một tiếng ‘tít’. "Chiếc xe này” "Bạn của anh sợ anh ra ngoài không được đàng hoàng nên cho anh mượn lái một thời gian” Lăng Khôi chủ động mở cửa xe ghế phụ và mỉm cười nói: “Bà xã, mời lên xe!” “Anh lại có người bạn giàu có như thế cơ à, khá quá nhỉ!” Tô Duệ Hân lẩm bẩm, sau đó ngồi lên xe. Xe nổ máy và chạy rất chậm. Cảm giác có vợ ngồi bên cạnh mình là một kiểu hạnh phúc bao lâu nay mới có, Lăng Khôi trân trọng cảm giác này, vì vậy anh không lái xe nhanh. “Lăng Khôi, người ta lái xe điện cũng còn nhanh hơn anh, anh đi nhanh lên một chút có được không?” Tô Duệ Hân liên tục nhận mấy cuộc gọi giục cô, nên cô chỉ còn cách giục Lăng Khôi. Anh nói: “Vậy em ngồi cho vững vào nhé!” Vừa dứt lời, chiếc xe đột nhiên tăng tốc, cảm giác bị đẩy mạnh về phía sau khiến Tô Duệ Hân hết hồn, không khỏi cảm thán. Cô bất giác nắm chặt vai Lăng Khôi, không dám nhìn về phía trước. Anh tăng tốc hết cỡ, chiếc xe nhanh chóng đến một nhà hàng hàng đầu ở quận Khôn Sa – Đắc Nguyệt Lâu. Đây là một nhà hàng nằm trong một tòa nhà vườn, có núi, có sông, có rừng cây, có cây cầu nhỏ và nước chảy, vô cùng sang trọng. Ở cổng lớn có bao nhiêu xe sang đang đậu, xe nào cũng có giá khởi điểm từ tám chín mươi nghìn tệ. Con xe Chevrolet của Lăng Kiệt thuộc tầng lớp trung lưu, cũng coi như không tệ, nhưng nếu dừng lại ở đây cũng cảm thấy hơi mất mặt. “Duệ Hân, cuối cùng cậu cũng đến rồi” Trương Lộ tiến lên nắm lấy tay Tô Duệ Hân: “Chúng mình chờ cậu lâu lắm rồi đấy, mau vào trong thôi” Trương Lộ coi như không nhìn thấy Lăng Khôi đang ở bên cạnh. Lăng Khôi cũng không quan tâm, anh đút tay vào túi quần, đi theo phía sau bước vào..