Chiến thần phong vân

Chương 3 : Vừa là diệp soái vừa là thần châm!

Trước khi Từ Lam Khiết và Diệp Huyền Tần về đến nhà, Lý Khả Diệu đã gọi điện đến. “Lam Khiết , con… con muốn chọc tức chết ba mẹ à, nhìn xem hôm nay con đã làm gì! Con làm nhà chúng ta mất mặt quá đi mất. Ba con lên cơn đau tim. Ông ấy hiện đang ở bệnh viện Nhân Ái, mau tới đây” Aml Từ Lam Khiết như bị sét đánh, sắc Cô Lang: “Rõ. Cúp điện thoại, Diệp Huyền Tân nhận ra Từ Lam Khiết đang nhìn mình bằng ánh mắt kỳ quái. “Anh đang làm gì vậy?” Từ Lam Khiết hỏi. Diệp Huyền Tần: “Tôi sẽ đích thân cứu ba em. Ngoài ra, tôi đã sắp xếp cho gia đình của Trần Hạ Lan làm người hầu” Từ Lam Khiết ngả dầu ra ghế, thở dài, đầy thất vọng. Tại sao trước đây lại không phát hiện người này có tật chém gió chứ? Tạm không nói về y thuật, chỉ nói về buổi lễ của Diệp soái, anh ta có thể tham gia sao? Đúng là vô cùng nực cười. Một lúc sau, cả hai đến bệnh viện.Cảnh tượng trong bệnh viện khiến Từ Lam Khiết lòng đau như dao cắt. Mẹ cô Lý Khả Diệu, đang quỳ gối cầu xin Trần Hạ Lan. Hai bác của cô đứng nhìn không nói gì. Khuôn mặt của Trần Hạ Lan lãnh đam, thờ ơ trước lời cầu xin của Lý Khả Diệu . Diệp Huyền Tần cau mày: “Trân Hạ Lan tại sao cô lại tới đây.’ Từ Lam Khiết xuống xe chạy tới đến bên Lý Khả Diệu : “Mẹ, mau dậy đi, quỳ ở đây làm gì” Lý Khả Diệu lau nước mắt: ‘Lam Khiết, con đến thật đúng lúc, cầu xin Hạ Lan cứu ba con đi. Ba của con đã vào phòng cấp cứu, nhưng bác sĩ phụ trách là mẹ của Hạ Lan, mẹ của cô ấy từ chối cứu ba con” Cả Trần Uyên và Từ Huy Hoàng đều làm việc trong bệnh viện này, họ bằng mặt không bằng lòng, gần đây lại đang cạnh tranh cho vị trí giám đốc của khoa. Ngoài ra những gì xảy ra trong đám cưới hôm nay, hai gia đình gần như là kẻ thù truyền kiếp. Trần Uyên cứu Từ Huy Hoàng mới là lạ. Bây giờ đã quá muộn để chuyển viện, Lý Khả Diệu chỉ có thể quỳ xuống cầu xin Trần Hạ Lan. Đầu của Từ Lam Khiết sắp nổ tungl Hiện tại không có thời gian để suy nghĩ nhiều nữa, việc cấp bách nhất là cứu ba cô. Cô đã phải từ bỏ tự tôn của mình và cầu xin: “Hạ Lan, ba tôi bệnh nặng, cầu xin cô, hãy bảo mẹ cô làm gì cần làm cứu lấy ba tôi.” Nụ cười của Trần Hạ Lan càng trở nên lạnh hơn: “Bây giờ biết cô đã cầu xin tôi, sớm biết như bây giờ, trước đây đừng làm. Cô không phải đem con rể chưa qua cửa đến sao, bảo Diệp “Ha ha, tôi vốn nghĩ muốn vui vẻ kết htúc, nhưng bây giờ xem ra cô nhất định tự mình đào mồ chôn, tôi cũng chỉ có thể giúp cô một tay.” Trần Hạ Lan lạnh lùng khit mũi: “Hừ, đừng có mà nói lảng chỗ khác. Không có tiên? Được lại cho anh một cơ hội. Anh và Từ Lam Khiết quỳ xuống xin lỗi tôi, nói rằng anh chỉ là một con chó theo đuôianh vốn dĩ không xứng với tôi. Từ Lam Khiết là nhặt đôi giày rách của tôi vứt đi!” Từ Lam Khiết hai mắt đỏ bừng, tim cô run lên. Yêu cầu này thật quá quắt! Nhưng khi nghĩ đến cha cô có thể sẽ không thể vượt qua nổi ải này … Trước thực tế phũ phàng, cô đành phải thỏa hiệp, khuyu chân, quỳ xuống. Diệp Huyền Tần đột nhiên vươn tay ngăn cô lại. “Lam Khiết , đừng cầu xin cô ta, tôi sẽ trị bệnh cho cha em” Trần Hạ Lan ngạo nghễ cười: “Từ Lam Khiết, bây giờ cô nhìn thấy bộ mặt thật của hắn rồi chứ. Nếu nghèo, không thể trả viện phí thì thôi, vì tính mạng của cha cô, cũng không thèm chịu một chút thiệt thòi, còn tranh thủ khoác lác! Anh ta là chiếc giày rách mà tôi đã bỏ, và cô chỉ đáng nhặt chiếc giày rách của tôi mà thôi.” Mỗi lời nói của cô ấy đều như mũi kim đâm vào tim Từ Lam Khiết. Trái tim cô ấy đã có trăm ngàn lỗ thủng rồi! Bồp! Diệp Huyền Tần đột nhiên vung tay, thật mạnh tát vào mặt Trần Hạ Lan . Cô ngã xuống đất, văng ra một chiếc răng. “Tôi đã nói, Từ Lam Khiết là vợ của tôi, không ai được xúc phạm. Lần trước cô không nhớ, lần này tôi giúp cô nhớ lâu hơn một chút!” Lời nói của Diệp Huyền Tần , vang vọng có lực. Sau đó, yên tĩnh, yên tĩnh đến đáng sợ. Đầu của người nhà họ Từ sắp nổ tung rồi. Thằng khốn, giờ còn phải cần xin người ta cứu người, thằng khốn nạn này lại đánh người ta. Người ta ra tay cứu người mới là lạ. Từ Lam Khiết lảo đảo lui về phía sau hai bước, tránh xa Diệp Huyền Tần . Hắn là ma quỷ! Hành động của anh ta có thể giết chết cha mình! Cô thất vọng và hối hận. Hối hận về sự lựa chọn trước đó. Vừa rồi, Cô Lang gửi tin nhắn đã đưa 13 cây kim châm Thiên La tới cửa phòng cấp cứu. Nhìn bóng dáng rời đi của Diệp Huyền Tần, Từ Lam Khiết vô cùng tuyệt vọng. Không có nỗi buồn nào lớn hơn trái tim đã chết, trái tim cô đã chết vì Diệp Huyền Tần . Bên này, sau khi Diệp Huyền Tân lấy được kim châm, anh ta bước đến phòng cấp cứu hộ để cứu lấy Từ Huy Hoàng. Cô Lang tự lẩm bẩm một mình: “Có bao nhiêu gia tộc nổi tiếng sẵn sàng tán gia bại sản cầu xin Diệp soái ra tay, nhưng Diệpsoái đã phớt lờ họ. Hôm nay vì một người bình thường mà phá lệ! Thử hỏi tình yêu trên đời là gì mà khiến con người ta sống chết có nhaul” Bên đây, Lý Khả Diệu đang dựa vào tường, cô đơn và tuyệt vọng. “Xong rồi, lần này xong rồi, Diệp Huyền Tần đã hại chết gia đình chúng ta.Lam Khiết, Phương Ngạn không phải tốt hơn Diệp Huyền Tần ngàn lần vạn lần sao, tại sao con lại nhất quyết chọn Diệp Huyền Tần ” Hai người bác cũng đổ lỗi cho Từ Lam Khiết,, chỉ trích Diệp Huyền Tần . Họ cũng rất tức giận về điều này. Tất nhiên, không phải tức giận vì Diệp Huyền Tần đã hại chết Từ Huy Hoàng, mà là Từ Lam Khiết không chọn gia đình họ Phương. Nếu cô ấy không kết hôn với nhà họ Phương, làm sao họ có thể dựa hơi nhà họ Phương đây? Bác cả chợt nảy ra một ý tưởng và nói: “Này, đừng khóc nữa, tôi đã nghĩ ra một cách hay. Lam Khiết, bây giờ con gọi cho Phương Ngạn, xin lỗi cậu ấy, cầu xin cậu ấy tha thứ và để cậu ấy ra tay. Nhà họ Phương có quan hệ rất rộng, ngay cả thư mời của Diệp soái cũng có thể lấy được thông qua quan hệ, vậy nhất định phải quen biết lãnh đạo bệnh viện!” Chú hai cũng vội vàng nói: “Phương Ngạn nói lúc trước có thể khiến ba cô trở thành trưởng khoa thông qua quan hệ. 100% là biết lãnh đạo bệnh viện.” Lý Khả Diệu mắt đột nhiên sáng lên: “Con gái, gọi Phương Ngạn đi.” Từ Lam Khiết theo bản năng muốn từ chối. Cô ấy không thể tưởng tượng được cuộc sống của mình sau khi kết hôn với Phương Ngạn. Nhưng nhìn ánh mắt cô đơn và tuyệt vọng của mẹ, hãy nghĩ đến hoàn cảnh của bố cô lúc này Phương Trung Tín: “Có thể cứu ông ấy, nhưng … cô phải hứa với tôi một yêu cầu nhỏ”