Mọi người đột nhiên nghe tiếng xe ô tô ồn ào bên ngoài, là xe chuyên dụng của bệnh viện, ai cũng tò mò vây xem. “Huyền Tần, chuyện gì vậy?” “Chị cứ đi ra ngoài xem đi.” – Diệp Huyền Tần thầm khen chú Diệp quả là làm việc vô cùng nhanh chóng. Các bác sĩ lần lượt bước xuống, đều mặc trang phục đặc trưng mang theo thiết bị hiện đại. Triệu Long nhận ra đây chính là trưởng các khoa còn có cả viện trưởng, đều là những bác sĩ tốt nhất, tất cả tập hợp lại đây. Thân phận đúng là không hề tầm thường. Vị viện trưởng già hỏi: “Ông Triệu đang ở đâu?” “Ở đây, các bác sĩ, bố tôi ở bên này.” – Nhã Mẫn còn chưa dám tin mọi chuyện là thật. Một đoàn những bác sĩ tốt nhất đang bước vào xem xét bệnh tình cho cha của cô. “Diệp Huyền Tần, đây là chuyện gì, là em làm thật sao?” Mọi người vây xem cũng kinh ngạc không thôi, những bác sĩ này có khi cả đời họ cũng không được khám qua chứ nói gì một lần được cả đoàn người chăm sóc tận tình. “Nhã Mẫn, tất cả chỉ là mới bắt đầu, chuyện tốt còn ở phía sau.” – Diệp Huyền Tần chậm rãi nói. “Diệp Huyền Tần bị điên em cũng muốn điên như anh ta à, anh ta là một tên công nhân xếp gạch, có thể mời được những bác sĩ đó sao?” – Triệu Long chế giễu.”