Mỗi ngày Diệp Huyền Tần chỉ lấy ra một phần nhỏ Linh Thủy để đổi lấy thức ăn, vừa đủ cho các thành viên trong đội ăn. Phần Linh Thủy dư ra thì Diệp Huyền Tân đều tích trữ lại. Điều này làm cho Đỗ Quyên cảm thấy rất hài lòng: Cuối cùng thì chủ nhân đã học cách tính toán cẩn thận trong cuộc sống. Trên đảo Thần Chủ, cần phải lo trước tính sau, tích trữ thêm nhiều Linh Thủy thì mới là cách làm đúng đắn. Đến ngày thứ năm, Diệp Huyền Tân đã tích trữ được một trăm giọt Linh Thủy. Diệp Huyền Tân tìm Đỗ Quyên đến: “Đỗ Quyên, cô có biết phải đi đâu mới có thể đổi lấy thịt không?” Đỗ Quyên vội vàng nói: “Chủ nhân, anh muốn đổi Linh Thủy để lấy thịt sao?” Diệp Huyền Tân gật đầu: “Đương nhiên” Đỗ Quyên nói: “Chủ nhân, như vậy có phải là hơi quá xa xỉ hay không? Đoạn thời gian trước chúng ta vừa mới ăn thịt mà, bây giờ sao lại muốn ăn thịt nữa…” Diệp Huyền Tân: “Không sao, chúng ta có đủ Linh Thủy. Cô chỉ cần nói cho tôi biết phải đến chỗ nào mới có thể đổi thịt là được” Đỗ Quyên gật đầu: “Đúng vậy, quả thực bây giờ Linh Thủy trong tay chúng ta cũng đủ nhiều rồi, đổi lấy một ít thịt để ăn cũng không sao cả” “Muốn đổi vật tư, thì phải đến Vực Trường Phủ.” Diệp Huyền Tân gật đầu: “Ừm, vậy được, cô cùng tôi đến Vực Trường Phủ đi” Không thành vấn đề. Đỗ Quyên dẫn Diệp Huyền Tân đi. Đi được chừng hơn một tiếng đồng hồ, cuối cùng bọn họ cũng đã đến gần Vực Trường Phủ. Vực Trường Phủ nằm ở giao lộ của khu tiểu đội và khu Bách Phu Đoàn. Đây là một sân viện nhỏ được làm bằng gỗ, mặc dù đơn sơ nhưng lại sạch sẽ và ngăn nắp. Phía trên cánh cửa gỗ có một tấm bảng mục nát với dòng chữ “Vực Trường Phủ”. Ba chữ mạnh mẽ dứt khoát, toát ra uy phong dũng mãnh, Diệp Huyền Tân vừa nhìn thoáng qua thì đã nhận ra, ít nhất cũng phải là chiến thần cấp cường giả, mới có thể để loại nét chữ như vậy. Vực Trường chẳng lẽ là chiến thần cường giả sao? Diệp Huyền Tân đẩy cánh cửa gỗ ra, bước vào. Đỗ Quyên vội vàng kêu lên: “Ông Vực Trường, cho hỏi bây giờ ông có ở nhà không?” “Ai đó” Một giọng nói khàn khàn truyền ra từ trong căn nhà gỗ. Đỗ Quyên vội vàng nói: “Đội trưởng của chúng tôi đến tìm ông để đổi vật tư, phiền ông Trương ra ngoài gặp mặt chúng tôi một chút ạ” Kếo kẹt… Cánh cửa gỗ cũ nát phát ra âm thanh nặng nề. Một ông cụ đầu tóc bạc trắng, quần áo cũ rách bước ra. Mặc dù trông ông cụ trông có vẻ đã đứng tuổi, nhưng mặt mũi lại hồng hào, tinh thần sung mãn. Ông ta trước tiên nhìn qua Diệp Huyền Tân, sau đó tầm mắt lại rơi trên người Đỗ Quyên. “Là con bé Đỗ Quyên đến đấy à” Đỗ Quyên gật đầu: “Tiền bối Vực Trường, đội trưởng của chúng tôi muốn đổi một ít vật tư” Ừ. Ông cụ gật gật đầu, nhìn về phía Diệp Huyền Tân: “Cậu chính là đội trưởng mới đến của đội Đầu To? Quả nhiên khí chất không tầm thường, chắc hản là có chút lai lịch” “Không biết đội trưởng ở bên ngoài thế nhưng có họ tên?”.