Giờ phút này mặt Trịnh Mỹ Linh như một con nhím dính đầy máu, hoàn toàn bị hủy dung! Vô cùng thê thảm, cực kỳ bi thảm, cực kỳ tàn ác! Á! Trịnh Mỹ Linh che mặt ngã xuống đất, không ngừng kêu rên, lăn lộn điên cuồng. Bộ dạng vùng vẫy như heo mẹ sắp chết! Đau nhức không lời nào diễn tả được! Đau đến bà ta quên chửi bới Diệp Huyền Tần. Đối với Trịnh Mỹ Linh mà nói, mặt của bà ta vốn còn quan trọng hơn cả mạng của bà ta! Bây giờ bà ta bị hủy dung…Bà ta hận muốn chết cho rồi! Đám người ở hiện trường đều hoảng sợ trừng to mắt nhìn Diệp Huyền Tần. Ác ma! Tên này là ác ma rồi. Cầm ấm nước nóng nện lên mặt người ta như vậy! Mà đối phương còn là vợ của Thẩm Hải! Thủ đoạn thật tàn ác! Từ Lam Khiết và Trình Hạ Vũ cũng nhìn nhau, trong lòng run rẩy một trận. Bọn họ chưa từng thấy Diệp Huyền Tần tàn bạo như vậy bao giờ! Ánh mắt Diệp Huyền Tần đảo qua đám người lần nữa: “Còn ai nữa? Mau ra đây.” Ánh mắt này tựa như đôi mắt của thần chết, không ai dám nhìn thẳng. Bọn họ như vô tình như cố ý dựa về phía cửa, chuẩn bị bỏ trốn. Nhưng, đến lúc này bọn họ mới nhớ ra, Diệp Huyền Tần đã khóa cửa lại. Không thể trốn đi đâu được nữa! Diệp Huyền Tần nhe răng cười: “Sợ sao? Muộn rồi.” “Sớm biết có ngày hôm nay, sao lúc trước còn làm như vậy!” Đột nhiên Diệp Huyền Tần xông về phía đám người. Giống như bom gặp nước. Như sói lạc vào bầy dê. Sau một loạt tiếng vang nặng nề, đám người đang tập trung ở một chỗ bị Diệp Huyền Tần đánh bay, sống dở chết dở. Bọn họ đụng ngã vật trang trí và đồ dùng trong phòng, cả phòng hóa thành một đống đổ nát! Mà đám người kia, bị vùi lấp trong đống đổ nát, tiếng kêu than vang vọng khắp trời đất, liên tục kêu rên! Trịnh Mỹ Linh bị dọa phát điên rồi. Bây giờ bà ta không chút nghi ngờ, Diệp Huyền Tần sẽ giết mình! Tay chân bà ta vội vàng rối loạn cầm điện thoại lên, gào thét: “Ông Hải, ông mau đến đây đi, vợ ông sắp bị người ta đánh chết rồi!” Diệp Huyền Tần cười khẽ một cái, trở lại bên cạnh Từ Lam Khiết. Anh nâng tay Từ Lam Khiết lên: “Vẫn còn đau phải không?” Từ Lam Khiết cẩn thận nói: “Đây là lần đầu tiên em thấy anh ra tay tàn nhẫn như vậy!” Diệp Huyền Tần: “Bởi vì đây là lần đầu tiên em bị người ta tổn thương.” Nước mắt của Từ Lam Khiết không nhịn được mà rơi xuống lần nữa. Cốc cốc cốc! Cửa phòng bị gõ vang. “Mở cửa, mau mở cửa!” Ngoài cửa truyền đến giọng nói của Thẩm Hải! Đám người mừng rỡ! Cuối cùng cứu tinh cũng đến rồi! Ngày chết của Diệp Huyền Tần đã đến! Đám người vùng vẫy muốn đi mở cửa. Nhưng vừa rồi Diệp Huyền Tần ra tay quá nặng, thậm chí ngay cả bò bọn họ cũng không đứng dậy nổi! Cuối cùng vẫn là Diệp Huyền Tần tự mình đi mở cửa. Thẩm Hải đi vào, nhìn thoáng qua hiện trường bừa bộn, mồ hôi lạnh lập tức chảy ròng ròng, toàn thân run rẩy! Những người này lại bị đánh thảm đến vậy! Đương nhiên, đây không phải là trọng điểm! Trọng điểm là, đám người này vậy mà dám ra tay với anh Tần! Thật khốn nạn mà! Đám người vội thay nhau kể khổ với Thẩm Hải vừa tới. “Ông Hải, cứu mạng, chúng tôi sắp bị đánh chết rồi.” “Tên Diệp Huyền Tần này một lời không hợp thì đánh người, thật là quá ngông cuồng rồi!” “Vợ của ngài bị hủy dung rồi, đối phương biết bà Linh là vợ của ngài mà vẫn ra tay, thật sự không để ngài vào mắt rồi!” Trịnh Mỹ Linh cũng ngồi xổm trên mặt đất lăn lộn khóc lóc om sòm: “Ông Hải, ông phải làm chủ cho tôi!” “Nếu hôm nay ông không giết chết tên họ Diệp này, tôi sẽ ly hôn với ông!” Trình Hạ Vũ và Từ Lam Khiết bị dọa sợ, vội vàng giải thích thay Diệp Huyền Tần. “Ông Hải, ông không nên dễ dàng tin lời nói một phía của bọn họ.” “Là bọn họ làm chúng tôi bị thương trước. Diệp Huyền Tần không còn cách nào mới bị buộc phải ra tay thôi.” “Cái gì!” Con ngươi của Thẩm Hải co lại: “Bọn họ làm hai người bị thương?”