Chiến thần phong vân
Chương 250
Diệp Huyền Tần hít sâu một cái: “Cá Nhỏ, giao cho em một nhiệm vụ, điều tra sổ sách của những đối tác lần này một chút.”
“Phát hiện có sơ sót chỗ nào thì lập tức báo cho bọn anh.”
Trình Hạ Vũ lo lắng nói: “Anh rể, không phải anh muốn trở mặt với những đối tác này chứ?”
“Haiz, với thực lực bây giờ của chúng ta thì nếu như không có sự ủng hộ của những đối tác này, chúng ta không thể đảm đương nổi dự án này.”
“Nếu như có thể hòa giải thì vẫn nên cố gắng hòa giải.”
Diệp Huyền Tần cười nói: “Yên tâm đi, anh tự có chừng mực.”
Anh bước nhanh rời đi.
Sói Hoang áy náy nói với Trình Hạ Vũ: “Ôi, chuyện này đều do tôi.”
“Nếu như tôi không đến Tân Hải nhận chức, anh ấy và chị dâu sẽ không gặp nhiều phiền phức như vậy.”
Trình Hạ Vũ không hiểu gì cả.
Tên công nhân này đúng là bị bệnh tâm thần.
Việc tranh chấp thương mại hàng nghìn tỷ liên quan gì đến một công nhân như anh ta chứ!
Diệp Huyền Tần nhanh chóng đi đến phòng điều hành.
Mà tình cảnh trong phòng điều hành thật khiến anh tức giận.
Các đối tác ngồi kín phòng điều hành.
Ngồi ở vị trí tổng phụ trách là một người trẻ tuổi cà lơ phất phơ, đang hút từng ngụm từng ngụm xì gà, khiến cho phòng điều hành mù mịt khói thuốc.
Anh ta không phải đối tác, mà là cậu cả nhà họ Trịnh, Trịnh Hà.
Từ Lam Khiết không có chỗ nào để ngồi, chỉ có thể đứng đó, bị khói làm sặc đến ho khụ khụ.
Dường như cô đang cầu xin khuyên nhủ những đối tác kia.
“Các vị, đang êm đẹp, sao đột nhiên lại muốn giải trừ hợp tác?”
“Bình thường chúng tôi đối xử với mọi người không tệ, sao mọi người có thể tuyệt tình như vậy chứ.”
Một kẻ bụng bia lạnh lùng chế giễu: “Ha ha, Từ Lam Khiết, cô mở to mắt ra nhìn cho rõ.”
“Thực lực kinh tế của những người đang ngồi ở đây, đều có thể đè bẹp cô, cô có tư cách gì khoa tay múa chân với chúng tôi chứ.”
“Trước đó chúng tôi nhịn cô là vì cô có ông Hải làm chỗ dựa. Nhưng bây giờ ông Hải sẽ không đứng về phía cô nữa, mà đứng về phía cậu Hà, Trịnh Hà, dựa vào cái gì mà chúng tôi phải tiếp tục nhịn cô nữa chứ!”
Từ Lam Khiết hít sâu, cắn răng nói: “Tốt nhất mọi người suy nghĩ cho rõ ràng.”
“Trước đó tôi đã ký hợp đồng, nếu giữa chừng mọi người thất hứa, số tiền công trình còn thiếu trước đó, tôi có quyền không giao cho mọi người.”
“Mẹ mày đồ trứng thối.” Bụng bia chửi ầm lên: “Mày là cái thá gì mà dám uy hiếp bọn tao hả!”
“Khuyên cô nên ngoan ngoãn giao lại quyền xây dựng dự án này cho anh Hà đi, nếu không, cô không gánh nổi hậu quả đâu.”
Những người này nói muốn chấm dứt việc hợp tác, đơn giản là muốn uy hiếp, cũng sẽ không thật sự từ bỏ dự án này.
Không có sự ủng hộ của bọn họ, chỉ dựa vào thực lực của một mình Từ Lam Khiết, căn bản không thể đảm đương nổi dự án này.
Đến lúc đó tất nhiên cô sẽ giao lại quyền xây dựng của hạng mục này cho Trịnh Hà.
Mà những đối tác này, sẽ tiếp tục hợp tác với Trịnh Hà.
Nhưng ai biết Từ Lam Khiết không vào đường cùng thì không quay đầu lại, không những không giao quyền xây dựng ra, còn lấy khoản tiền đầu tư công trình để uy hiếp bọn họ.
Đúng là không biết sống chết gì cả.
Trịnh Hà dập tắt điếu xì gà, cười lạnh nói: “Từ Lam Khiết, tôi khuyên cô đừng nên vùng vẫy vô ích nữa.”
“Tôi có thể đích thân đến bàn chuyện với cô đã là nể mặt lắm rồi, cô đừng có mà không biết tốt xấu.”
“Nếu không, tôi chỉ cần đánh tiếng với anh rể Thẩm Hải của tôi, vài phút là có thể đá cô ra khỏi dự án này, đến lúc đó kết cục của cô sẽ càng thảm hại hơn.”
Trịnh Hà lôi “Anh rể Thẩm Hải” ra, Từ Lam Khiết liền biết, mình đã hoàn toàn không còn hi vọng.
Cô cắn răng, nói: “Được, tôi có thể giao dự án này là cho các anh.”
“Nhưng trước đó chúng tôi đã đầu tư nguyên liệu đầu vào cho dự án này, các anh nhất định phải bồi thường thiệt hại cho chúng tôi.”
Trịnh Hà: “Dẹp mẹ nó cái giấc mộng tốt đẹp đó của cô đi.”
“Tranh thủ thời gian ký tên lên thỏa thuận nhượng quyền, sau đó thu dọn rồi cút đi.”
“Nếu không, không những cô không nhận được tiền bồi thường, thậm chí người và thiết bị của cô, tất cả đều phải lưu lại.”
Từ Lam Khiết tức giận đến hai tay run rẩy: “Anh…Anh thật quá đáng.”
Cô đã đầu tư nguyên liệu đầu vào cho dự án này, không đến ba mươi tỷ thì cũng gần hai mươi bảy hai mươi tám tỷ.
Nếu số tiền đó trôi theo dòng nước, đừng nói đến xây dựng tập đoàn, không bị phá sản đóng cửa đã là a di đà Phật rồi.
Trịnh Hà: “Ha ha, ông đây quá đáng đó, cô có thể làm gì tôi hả?”
Truyện khác cùng thể loại
31 chương
139 chương
87 chương