Chiến thần phong vân
Chương 179
Vừa nghe đến hai chữ “đuổi việc”, tên què lập tức nóng nảy.
Anh ta cắn răng một cái, nhưng lại đứng lên, chẳng qua thân mình ngã trái ngã phải, lung lay sắp đổ.
“Ông chủ, ông… ông xem, tôi… tôi không sao mà. Cầu xin ông đừng có đuổi việc tôi.”
“Con gái tôi giờ đang ở bệnh viện, đang rất cần tiền để cứu mạng. Ông mà đuổi việc tôi thì con gái tôi thật sự sẽ chết mất.”
Nhà thầu lạnh lùng nói: “Con gái của anh chết hay sống liên quan gì đến ông đây!”
“Tóm lại anh làm trễ nải tiếng độ công trình của ông đây, ông tuyệt đối không mướn anh nữa, cút nhanh lên!”
Nói xong, giày của nhà thầu còn cà cà trên người tên què: “Mẹ nó, làm dơ hết giày của ông mày, thật ghê tởm!”
Mắt thấy nhà thầu sắp bỏ đi, tên què bịch bịch một tiếng, quỳ xuống trước đối phương, ôm lấy chân của đối phương.
“Ông chủ, cầu xin ông, cho tôi… thêm một cơ hội cuối cùng mà thôi.”
“Tôi thật sự không thành vấn đề, tuyệt đối sẽ không làm ảnh hưởng đến kỳ hạn của công trình nữa.”
Chát!
Nhà thầu không chút do dự tát cho tên què một cái đau điếng: “Ông mày bảo mày cút không nghe thấy có phải không hả!”
“Lại tiếp tục bám lấy ông mày không buông thì tiền lương tháng này cũng không cho mày luôn.”
Tên què tuyệt vọng đến cực điểm, nhưng lại gào khóc ra thành tiếng: “Con gái ơi, là bố vô dụng, bố thật sự xin lỗi con….”
Đàn ông không dễ dàng rơi lệ, chẳng qua là chưa chạm đến mức thương tâm.
Lúc này, cuối cùng Diệp Huyền Tần cũng chen vào được trong đám người.
Thấy rõ được gương mặt thật của “tên què chết tiệt”, trái tim Diệp Huyền Tần lập tức như bị dao cắt.
Không sai: “tên què chết tiệt” này chính là “Chuột Con” – người bạn thời trung học của anh.
Chẳng qua, Chuột Con lúc này cứ như là hai người hoàn toàn khác với trước kia.
Nếu không phải anh quá quen thuộc với Chuột Con thì thiếu chút nữa không nhận ra được.
Tuy rằng Chuột Con và Diệp Huyền Tần cùng tuổi, nhưng anh ta của bây giờ, thoạt nhìn có thể làm bố của Diệp Huyền Tần được.
Tóc của Chuột Con đã trắng hơn phân nửa, làn da bị phơi ngăm đen thô ráp, gầy đến mức chỉ còn da bọc xương!
Quần áo lam lũ không chịu nổi, làn da lộ ra ngoài chằng chịt vết sẹo.
Dáng vẻ như thế này không tốt hơn tên ăn mày ngoài đường được bao nhiêu.
Thời gian, để lại dấu vết quá sâu trên người anh ta.
Diệp Huyền Tần khó có thể tưởng tượng, rốt cục mấy năm nay người anh em tốt ngày xưa đã trải qua những chuyện gì!
Sự kiên nhẫn của nhà thầu bị tiêu hao sạch sẽ, giơ bàn tay lên thật cao, muốn táng tên què thêm một cái nữa.
Diệp Huyền Tần vội xông lên, ngăn cản nhà thầu: “Dừng tay!”
Nhà thầu dùng ánh mắt khinh thường trừng vào Diệp Huyền Tần: “Cút ngay, tao đang dạy dỗ con chó nhà tao, không tới phiên mày tới nhúng tay!”
Những người khác cũng đưa ánh mắt cổ quái đánh giá Diệp Huyền Tần, không hiểu người này sao lại ra mặt cho cái tên què chết tiệt bị người người khinh bỉ này.
Tên què ngẩng đầu, đôi mắt đục ngầu liếc nhìn Diệp Huyền Tần, sau đó thì cả người lập tức run lên, vội cúi đầu, xoay người muốn đi!
Anh ta liếc nhìn một cái thì đã nhận ra Diệp Huyền Tần .
Anh ta của hiện tại, không có mặt mũi gặp lại bạn học cũ, anh em tốt của trước kia!
Diệp Huyền Tần vội hô lên: “Chuột Con, đứng lại!”
Chuột Con vội vàng nói: “Anh nhận lầm người rồi, tôi không phải Chuột Con, tôi chỉ là tên què!”
“Ông đây kêu cậu đứng lại!” Hai mắt của Diệp Huyền Tần có hơi phiếm hồng!
Một tiếng rống này to như tiếng rung, bộc phát ra uy nghiêm của chiến thần, khí thế ngập trời!
Mọi người lập tức cảm giác được sau lưng lạnh cả, giống như. . . Chuột gặp phải mèo, không khỏi sinh lòng sợ hãi!
Bọn họ bị làm cho run sợ.
Chuột Con cũng theo bản năng dừng bước lại.
Diệp Huyền Tần đi lên, cho Chuột Con một cái ôm chặt.
Chuột Con vội giằng ra: “Anh Diệp, bẩn. . . Trên người tôi bẩn lắm, đừng để làm bẩn luôn quần áo cua anh!”
Diệp Huyền Tần gầm lên: “Đồ chết tiệt, sống không tốt thì sao không liên hệ với tôi!”
“Cậu có địa chỉ mail riêng của tôi kia mà!”
Tay của Chuột Con vươn ra sờ sờ cái chân gãy của mình, nghẹn ngào mà nói: “Anh Diệp, tôi đây…. Tôi không có mặt mũi gặp anh!”
Diệp Huyền Tần: “Chỉ cần cậu không ăn trộm không ăn cướp, không lừa gạt cướp giật, thì cậu chính là anh em của ông đây!”
“Con mẹ nó rốt cuộc cậu có coi ông đây là anh em hay không hả!””
Truyện khác cùng thể loại
131 chương
62 chương
166 chương
76 chương
18 chương
24 chương
162 chương
15 chương