Chiến thần ở rể

Chương 640 : Cậu Chủ Nhà Họ Tống

Chẳng mấy chốc lại có thêm vài mảnh đất được đấu giá thành công. Hôm nay Dương Thanh tới chỉ vì miếng đất ở ngoại ô phía Nam quý giá nhất, giá khởi điểm cũng cao nhất, đạt tới hai tỷ. Tuy giá rất cao nhưng diện tích của mảnh đất này rất lớn, khoảng chừng một trăm mẫu. Nếu không phải ở vùng ngoại ô, giá khởi điểm chắc chắn phải từ năm tỷ trở lên. “Tiếp theo sẽ là mảnh đất cuối cùng của ngày hôm nay, cũng là mảnh có diện tích lớn nhất trong số mười lăm mảnh được đấu giá, tròn một trăm mẫu”. “Mảnh đất số 15 ở vùng ngoại ô phía Nam nhưng chính phủ đã ra văn bản thông báo chính thức, sang năm sẽ phát triển trọng điểm phía Nam Yến Đô”. “Chỉ cần mua được mảnh đất này, nhất định sẽ sinh lãi. Giá khởi điểm hai tỷ, bắt đầu đấu giá!” Người chủ trì tuyên bố bắt đầu đấu giá mảnh đất cuối cùng. “Hai tỷ một trăm triệu!” “Hai tỷ rưỡi!” … “Ba tỷ bảy mươi triệu!” Chỉ mới năm phút ngắn ngủi đã có hơn năm mươi lần giơ bảng báo giá mua mảnh đất số 15. Hai tỷ giá khởi điểm tăng vọt thêm một tỷ bảy. Lúc này chỉ còn lại ba người vẫn tham gia đấu giá, biên độ tăng giá cũng giảm đi nhiều. “Bốn tỷ!” Chợt một giọng nói trẻ tuổi vang lên. Những người còn đang cạnh tranh nghe thấy liền mặt mày xám xịt, đưa mắt nhìn nhau, bất lực lắc đầu nói: “Nhà họ Tống nhìn trúng mảnh đất này rồi, tôi từ bỏ!” “Tôi cũng từ bỏ!” “Tôi cũng từ bỏ!” Cả ba người đều tuyên bố từ bỏ. Chưa nói tới thân phận của Tống Hoa Nghĩa, tài lực của nhà họ Tống cũng vượt xa bọn họ. Tống Hoa Nghĩa mỉm cười: “Vậy thì cảm ơn ba vị!” “Cậu Nghĩa khách sáo rồi!” Ba người vội vàng đáp lại. “Năm tỷ!” Ngay khi Tống Hoa Nghĩa đang hớn hở tin chắc mảnh đất số 15 sẽ thuộc về mình, một giọng nói trẻ tuổi khác bỗng nhiên vang lên. Giây phút ấy, phòng đấu giá rộng lớn lặng ngắt như tờ. Tất cả quay ngoắt lại nhìn người vừa ra giá. Nụ cười trên mặt Tống Hoa Nghĩa lập tức cứng đờ. Hắn ta quay lại trông thấy một gương mặt còn trẻ hơn cả mình. “Người trẻ tuổi kia là ai? Sao dám tranh với người nhà họ Tống?” “Quan trọng là tăng liền một tỷ!” “Một là cậu chủ gia tộc giàu có nào đó, hoặc là cố tình tới quấy rối”. “Không phải chứ? Những người được mời tới đây không giàu có cũng quyền quý. Nếu thật sự tới quấy rối, e là đến cả sảnh chính cũng không vào nổi đâu!” Mọi người xung quanh đều kinh ngạc nhỏ giọng bàn tán. “Chồng ơi, em từng thấy người trong ngành định giá mảnh đất này. Nếu bỏ ra năm tỷ mua nó, dù kinh doanh tốt đến mấy cũng chỉ có thể miễn cưỡng không thua lỗ, không thể thu được lợi nhuận”. Tần Thanh Tâm lo lắng nhắc nhở: “Nếu còn ai tham gia đấu giá, anh cứ bỏ cuộc đi!” Dương Thanh mỉm cười nói: “Yên tâm, anh sẽ không làm chuyện mình không nắm chắc”. Người trong ngành định giá cũng chỉ đứng từ góc độ doanh nghiệp bình thường, nhưng tập đoàn Nhạn Thanh không phải. Dù giá trị của mảnh đất này chỉ có năm tỷ, một câu của Dương Thanh cũng có thể khiến giá trị của nó tăng gấp mấy lần. Nhưng anh không cần lợi nhuận gấp vài lần, mà là gấp trăm nghìn lần. Một khi Thành Cửu Châu được xây dựng, ngoại ô phía Nam sẽ là vùng đất có giá trị kinh doanh lớn nhất Yến Đô, hơn nữa còn sẽ trở thành mẫu quảng cáo sống, tiền đề cho sự phát triển tám Thành Cửu Châu còn lại. Hành trình xây dựng Thành Cửu Châu bắt đầu từ hôm nay! “Chàng trai này thật lạ mặt!”, Tống Hoa Nghĩa híp mắt nói. Lại là chiêu này! Dương Thanh cười nhạt một tiếng: “Mới đến lần đầu, đương nhiên lạ mặt!” Tống Hoa Nghĩa vẫn tươi cười nói: “Dường như dùng năm tỷ mua mảnh đất này không có lợi nhuận gì cả, nhưng nó lại có tác dụng rất lớn với nhà họ Tống chúng tôi. Cậu nhường cho tôi được không?” Không thể không thừa nhận, Tống Hoa Nghĩa được giáo dục rất tốt. Mỗi lần hắn ta muốn tham gia đấu giá, mới bắt đầu sẽ không chịu ra giá, đến khi sắp bị đẩy tới mức giá giới hạn của mình, hắn ta mới ra mặt. Hắn ta làm vậy vừa giúp bên bán đất kiếm lời to, vừa không ỷ mạnh hiếp yếu. Lúc này, hắn ta muốn mua mảnh đất số 15, nửa đường lại bị Dương Thanh ngăn cản, tuy trong lòng khó chịu nhưng vẫn không thể hiện ra ngoài. “Không được!” Dương Thanh mỉm cười lắc đầu, không đợi Tống Hoa Nghĩa ra giá đã tăng giá tiếp: “Sáu tỷ!” Ầm! Giờ phút này, tất cả đều sợ ngây người! Dù Tống Hoa Nghĩa được giáo dục tốt đến đâu cũng phải thay đổi sắc mặt, ngơ ngác một lúc. Không ai tham gia đấu giá, anh lại tự mình tăng giá. Miếng đất vốn được đẩy giá lên bốn tỷ lại bị một mình Dương Thanh tăng thêm hai tỷ. Hai tỷ đó! Rất nhiều người đều có cảm giác như tiền của mình bị Dương Thanh tiêu xài. “Sáu tỷ một…” “Bảy tỷ!” Tống Hoa Nghĩa đang định báo giá, chưa kịp nói hết câu Dương Thanh đã tăng thêm một tỷ. Mọi người đều ngơ ngác. “Cậu ta là đồ ngốc lắm tiền sao?” “Mở miệng liền tăng thêm một tỷ, một tỷ lận đó!” “Sao tôi có cảm giác cậu ta cố tình nhắm vào nhà họ Tống nhỉ? Tống Hoa Nghĩa đã nói muốn mua mảnh đất này, cậu ta còn dám tranh tiếp, rõ ràng là không thèm nể mặt Tống Hoa Nghĩa!” Ai cũng thi nhau bàn tán. Tống Hoa Nghĩa lịch sự tới đâu cũng không nhịn nổi, sắc mặt trở nên khó coi. Hắn ta là cậu chủ nhà họ Tống, thay mặt gia tộc tới tham gia đấu giá bất động sản. Vậy mà một kẻ còn trẻ hơn cả hắn ta dám tranh đất với hắn ta trước mặt bao người. Quan trọng là ở trước mặt đối phương, hắn ta còn không có cơ hội báo giá. Năm tỷ là giá trị thực của mảnh đất này, nhưng nếu vào tay nhà họ Tống, giá trị của nó sẽ tăng lên gấp đôi. Nếu hắn ta có thể mua về với giá bốn tỷ, nhà họ Tống sẽ được lời ít nhất sáu tỷ. Thế nhưng giờ đây lại bị Dương Thanh đẩy giá lên bảy tỷ. Hơn nữa Dương Thanh có vẻ sẽ không buông mảnh đất này, có lẽ thực sự sẽ bỏ ra mười tỷ để mua. Đã không có lợi nhuận, nhà họ Tống còn cần mảnh đất này làm gì? “Nếu không có ai tiếp tục báo giá, ông có thể tuyên bố kết thúc đấu giá được chưa?” Dương Thanh chợt nhìn sang người chủ trì đấu giá. Người chủ trì đờ đẫn nãy giờ giật mình tỉnh ngộ, vội vàng nói: “Bảy tỷ! Chàng trai này báo giá bảy tỷ! Còn ai báo giá cao hơn không?” “Bảy tỷ lần một!” “Bảy tỷ lần hai!” “Bảy tỷ lần ba! Đấu giá thành công!” Người chủ trì đấu giá kích động nói năng lộn xộn, lập tức cao giọng tuyên bố: “Chúc mừng chàng trai này thành công mua được mảnh đất số 15. Xin hãy cho một tràng pháo tay nồng nhiệt để chúc mừng cậu ấy!” Tiếng vỗ tay như sấm dậy nhưng vẻ mặt của mọi người rất khác nhau. “Buổi đấu giá hôm nay thành công rực rỡ, đến đây là kết thúc! Tạm biệt mọi người. Người chủ trì đấu giá tuyên bố kết thúc buổi đấu giá. Dương Thanh đứng dậy. Lạc Bân sẽ xử lý tốt chuyện còn lại. Nhưng anh vừa định dẫn Tần Thanh Tâm rời đi, Tống Hoa Nghĩa đã đi tới, cười híp mắt nói: “Chào cậu, làm quen chút nhé. Tôi là Tống Hoa Nghĩa, người nhà họ Tống!” Đánh kẻ chạy đi không đánh người chạy lại. Dương Thanh đương nhiên sẽ không vô cớ từ chối ý tốt của người khác, sảng khoái bắt tay với Tống Hoa Nghĩa. Chỉ là, hai người vừa bắt tay với nhau, một sức mạnh khổng lồ từ tay Tống Hoa Nghĩa truyền tới. Dương Thanh khẽ nhíu mày, hắn ta ngu tới mức giở trò này với anh sao? - ---------------------------