Chiến thần ở rể
Chương 575 : Muốn chạy thì đã muộn rồi
Bọn họ nhìn theo ánh mắt của Diệp Mạn, chỉ thấy vẻ mặt sợ hãi và bất an của Diệp Vô Song.
"Cô, cháu đã từ bỏ ý định tranh vị trí chủ gia tộc từ lâu rồi. Trong nhà họ Diệp, chỉ có cô là thích hợp làm chủ gia tộc nhất”.
Diệp Vô Song nói rõ mình từ bỏ tranh vị trí chủ gia tộc trước, sau đó lại tâng bốc Diệp Mạn.
Chẳng qua, bởi vì Diệp Vô Song chọc vào cao thủ Hiệp hội Võ thuật nên có thể nói tất cả mọi chuyện xảy ra với nhà họ Diệp hôm nay đều do anh ta gây ra.
Diệp Mạn suýt bị Bạo Quân giết chết. Nếu không phải Dương Thanh chạy tới kịp thời, sợ là bà ta đã xuống địa ngục rồi.
Nếu Diệp Mạn vẫn định tha cho Diệp Vô Song thì thật sự quá rộng lượng.
"Thật hay cho một câu đã từ bỏ tranh vị trí chủ gia tộc từ lâu. Nếu cô nhớ không nhầm, vừa nãy, cháu còn tính bí mật thông báo tin tức?"
Diệp Mạn liên tục cười lạnh nói.
"Cô, cháu không có làm vậy! Sao cháu dám làm vậy chứ?"
Diệp Vô Song cố gắng giữ bình tĩnh nhưng vẫn không thể giấu được vẻ hoảng loạn của mình.
"Cầm điện thoại của cậu ta qua cho tôi!"
Diệp Mạn vừa ra lệnh, lập tức có người lao tới.
"Cô, cho dù bây giờ cô là chủ gia tộc họ Diệp cũng không thể xâm phạm quyền riêng tư của người trong gia tộc. Chưa có sự cho phép của cháu thì không ai được xâm phạm quyền riêng tư của cháu”.
Diệp Vô Song nắm chặt điện thoại ở trong tay, lớn tiếng nói.
"Lấy tới đây!"
Diệp Mạn tức giận quát.
Diệp Vô Song biết bà ta đã quyết tâm kiểm tra điện thoại di động của mình, không thể tránh được.
Anh ta nghĩ tới đây chợt cầm điện thoại lên, ném phắt về phía hồ nhân tạo bên cạnh.
Chỉ cần điện thoại hỏng thì nội dung bên trong sẽ hoàn toàn bị xóa bỏ. Không có chứng cứ, cho dù Diệp Mạn là chủ gia tộc họ Diệp cũng không thể động vào mình được.
Nhưng một giây trước khi anh ta ném điện thoại ra, cao thủ do Diệp Mạn phái qua đã đạp mạnh vào lưng anh ta khiến anh ta ngã nhào về phía trước.
Cho dù chiếc điện thoại đã bị ném ra, nhưng lại rơi vào trong bụi cỏ bên cạnh.
Chờ tới lúc Diệp Vô Song hoàn hồn, chiếc điện thoại di động của anh ta đã đến trong tay của Diệp Mạn.
"Cô không có quyền kiểm tra chuyện riêng tư của cháu!", Diệp Vô Song tức giận hét lên.
Ngay cả Diệp Kế Tông khống chế nhà họ Diệp mấy mươi năm cũng bị Diệp Mạn đuổi khỏi vị trí chủ gia tộc. Chỉ một Diệp Vô Song làm sao có thể ngăn cản được bà ta kiểm tra điện thoại?
Khi Diệp Mạn nhìn thấy một tin nhắn đã được gửi đi thành công trên điện thoại di động thì sắc mặt cực kỳ thâm trầm, nhìn về phía Diệp Vô Song như muốn giết người và giận dữ hét lên: "Cậu còn dám bí mật báo tin. Cậu có biết bán đứng gia tộc sẽ là tội gì không?"
Dựa theo quy định của gia tộc nhà họ Diệp, bán đứng gia tộc chính là tội chết!
Nghe Diệp Mạn nói vậy, người nhà họ Diệp đều chấn động. Bọn họ biết Diệp Vô Song muốn tranh vị trí chủ gia tộc, nhưng không ngờ đến tình cảnh như bây giờ mà anh ta còn dám làm loạn.
"Bán đứng gia tộc?"
Diệp Vô Song biết chuyện này đã bị lộ thì dứt khoát không che giấu nữa, hét lên với vẻ giận dữ: "Nếu tôi chỉ gửi một tin nhắn là bán đứng gia tộc, vậy một người phụ nữ như bà ép chủ nhà phải nhường chức lại ngay trước mặt mọi người thì tính là gì?"
"Diệp Mạn, bà đừng ra vẻ thanh cao nữa. So với bà, tất cả những gì tôi làm đã tính là gì chứ?"
"Tôi liên hệ với cao thủ Hiệp hội Võ thuật, nói cho bọn họ biết Dương Thanh giết chết người của bọn họ”.
"Nhưng vậy thì sao? Dương Thanh chỉ là một người ngoài. Tôi muốn giết cậu ta thì liên quan gì đến chuyện bán đứng gia tộc?"
"Trái lại, người phụ nữ ác độc tâm địa rắn rết như bà ép bố mình phải nhường chức, bà mới là người có tội lớn nhất của nhà họ Diệp!"
"Người phụ nữ ác độc như bà có tư cách gì tới chỉ trích những chuyện tôi đã làm?"
Diệp Vô Song vô cùng kích động, gần như hét lên.
Sắc mặt Diệp Mạn vô cùng thâm trầm. Nếu trước đó bà ta có ý định tha cho Diệp Vô Song, vậy bây giờ chỉ muốn giết chết anh ta.
"Dương Thanh là người ngoài sao? Cậu ấy là con rể của tôi! Đó chính là người nhà họ Diệp. Cậu thông báo cho người của Hiệp hội Võ thuật tới giết Dương Thanh là bán đứng gia tộc, bán đứng người trong gia tộc, phải chịu tội chết!"
"Nếu không phải tại cậu, sao nhà họ Diệp lại ra nông nỗi như hôm nay?"
"Là cậu đã suýt phá hỏng cả nhà họ Diệp. Hôm nay, cậu phải chết!"
Diệp Mạn trừng mắt nhìn Diệp Vô Song nói.
"Ha ha, tới đi! Tới giết tôi đi!"
"Cho dù tôi chết, các người cũng không thể thoát được. Tôi đã thông báo với Hiệp hội Võ thuật, e là người của bọn họ sắp đến rồi”.
"Tôi sẽ ở dưới chờ các người, ha ha ha ha!"
Diệp Vô Song phá lên cười rồi đột nhiên chạy thật nhanh.
"Bốp!"
Một tiếng động lớn vang lên, chỉ thấy Diệp Vô Song đụng đầu vào ngọn núi giả trong trang viên, lập tức chẳng còn hơi thở.
Mọi người trên dưới nhà họ Diệp đều kinh ngạc đến ngây người.
Mà lời Diệp Vô Song nói trước khi chết cũng khiến bọn họ lo lắng bất an.
Trong mắt người của những gia tộc quyền thế hàng đầu ở đây, Hiệp hội Võ thuật đã trở thành tồn tại khủng khiếp không thể địch nổi.
Một Bạo Quân đã gần như tiêu diệt được cả nhà họ Diệp.
Bây giờ tin tức hắn ta bị giết được Diệp Vô Song gửi tới Hiệp hội Võ thuật. Lần này, người lại được chúng phái tới sẽ khủng khiếp tới mức nào?
Bây giờ, dường như chỉ có người thanh niên thần bí khó lường kia có thể giúp nhà họ Diệp giải quyết nguy cơ.
Nhất thời, mọi người đều nhìn Dương Thanh.
Ngay cả Diệp Mạn cũng bất giác nhìn anh, nghiến răng nói mà không hề do dự: "Dương Thanh, bây giờ cậu hãy rời khỏi nhà họ Diệp, dẫn theo Thanh Tâm tìm một nơi rồi thay tên đổi họ, mới có thể sống sót được!"
Diệp Mạn nói ra những lời này làm người nhà họ Diệp đều sửng sốt.
Nếu Dương Thanh rời đi, vậy lúc người của Hiệp hội Võ thuật tới, nhà họ Diệp sẽ phải đối mặt thế nào?
Sợ rằng Diệp Mạn vừa lên làm chủ gia tộc sẽ phải nhận lấy cơn thịnh nộ của Hiệp hội Võ thuật. Đến lúc đó, bà ta chỉ có một con đường chết.
Điều này không giống với tính cách của Diệp Mạn.
Dương Thanh cũng hơi bất ngờ. Anh biết Diệp Mạn đã thay đổi, nhưng không ngờ vào lúc này, bà ta lại suy nghĩ đến sự an toàn của mình và Tần Thanh Tâm trước.
"Bà chủ, cậu Thanh không thể rời đi được!"
"Đúng vậy, bây giờ chỉ có cậu Thanh mới có thể cứu được nhà họ Diệp. Nếu cậu ấy đi thì nhà họ Diệp sẽ phải làm thế nào? Bà chủ sẽ thế nào?"
"Cậu Thanh, Diệp Vô Hùng của nhà họ Diệp mong cậu có thể ở lại nhà họ Diệp!"
"Diệp Tiêu Mỹ của nhà họ Diệp mong cậu Thanh ở lại nhà họ Diệp!"
"Diệp Vô Đông của nhà họ Diệp cầu xin cậu Thanh ở lại nhà họ Diệp!"
...
Nhất thời, trên dưới nhà họ Diệp đều chân thành nhìn Dương Thanh, thỉnh cầu anh ở lại.
Diệp Mạn vô cùng bi thương. Sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, bà ta chợt phát hiện ra mình cũng chẳng vui vẻ khi báo được thù, trái lại còn có cảm giác như mất đi thứ gì đó.
Bà ta giành được vị trí chủ gia tộc như mong muốn, nhưng không thay đổi được sự thật là nhà họ Diệp sắp phải đối mặt với Hiệp hội Võ thuật.
Diệp Mạn đã nợ con gái hơn hai mươi năm. Lần này, bà ta chỉ muốn để con gái có thể được sống hạnh phúc, cho dù có phải chết cũng cam tâm tình nguyện.
"Tất cả câm miệng cho tôi!"
Diệp Mạn tức giận quát một tiếng, mắt đỏ hoe nói: "Tôi có thể hiểu được tâm trạng của mọi người. Nhưng lần này kẻ địch quá mạnh, mạnh đến mức chúng ta không thể đối mặt được. Cho dù Dương Thanh lợi hại mấy đi nữa, cậu ấy cũng chỉ có một mình, sao có thể chống đỡ được rất nhiều cao thủ của Hiệp hội Võ thuật?"
"Bây giờ, chỉ có rời khỏi nhà họ Diệp mới có cơ hội sống sót!"
"Các vị hãy mang theo vật đáng giá và rời khỏi nhà họ Diệp với tốc độ nhanh nhất!"
Diệp Mạn cố nén đau khổ trong lòng, tuyên bố quyết định khiến bà ta vô cùng đau lòng.
"Còn muốn chạy à? Đã muộn rồi!"
Nào ngờ đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng vang vọng trong nhà họ Diệp.
Ngay sau đó, từng cao thủ mặc đồng phục của Hiệp hội Võ thuật xuất hiện ở nhà họ Diệp.
Người nhà họ Diệp đều run rẩy, vô cùng hoảng sợ.
Đoàn quân cao thủ Hiệp hội Võ thuật tới nhanh như vậy sao?
Truyện khác cùng thể loại
90 chương
54 chương
10 chương
436 chương
7 chương
11 chương