Chiến thần ở rể

Chương 534 : Đã lâu không gặp

Thấy Hàn Phi Phi vui phát khóc, trong mắt Dương Thanh tràn ngập sự áy náy. "Đương nhiên em còn sống rồi", Dương Thanh ôn hòa nói. Nghe thấy giọng Dương Thanh, rốt cuộc Hàn Phi Phi cũng chắc chắn rằng mình vẫn còn sống. Cô ta lập tức kích động nhào vào lòng anh, mừng rỡ nói: "Tốt quá! Em còn sống! Em còn sống kìa!" Tay Dương Thanh lập tức cứng đờ, cảm nhận cơ thể mềm mại đang áp vào người mình, thấy rất mất tự nhiên. Một lúc lâu sau, Hàn Phi Phi mới bình tĩnh lại, vội rời khỏi người Dương Thanh, khuôn mặt xinh đẹp cũng đỏ bừng. "Anh Thanh, tên khốn vừa nãy đâu ạ?" Hàn Phi Phi nhìn Đông ngó Tây, ra vẻ bình tĩnh, lảng sang chuyện khác. Dương Thanh mỉm cười: "Đương nhiên là đã bị anh đuổi đi rồi". Vừa nãy Dương Thanh đã bẻ gãy cổ Hắc Tháp, xác gã ta đã bị Mã Siêu đang núp trong bóng tối đưa đi. "Thế thì tốt!" Hàn Phi Phi nghĩ vẫn còn sợ: "Anh Thanh, hôm nay anh đắc tội với Tống Lỗi, chú của Tống Lỗi là phó tổng giám đốc tập đoàn Nhạn Thanh, chắc chắn anh ta sẽ không bỏ qua cho anh". "Không chừng chính gia tộc Vũ Văn đã cử tên khốn vừa nãy tới đây để báo thù cho Tống Lỗi đấy". "Anh nên nhanh chóng rời khỏi Yến Đô thì hơn, bằng không anh có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào". Hàn Phi Phi khuyên, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập vẻ lo lắng. Cô ta vẫn chưa biết chuyện chú của Tống Lỗi đã bị ép đi tự thú, đồng thời phải giao hết chứng cứ phạm tội của những thân tín do Vũ Văn Bân bồi dưỡng ra. Tính ra, chú của Tống Lỗi còn giúp Dương Thanh một chuyện lớn. Đương nhiên, Dương Thanh sẽ không cho Hàn Phi Phi biết những chuyện này. Hình như vừa rồi, vì anh đang đứng cạnh Hàn Phi Phi nên Hắc Tháp mới bắt cô ta làm con tin để uy hiếp anh mà thôi. Nếu để Hàn Phi Phi biết nhiều hơn thì cô ta sẽ càng gặp nguy hiểm. "Em yên tâm, sau khi xử lý chuyện ở Yến Đô xong, anh sẽ về, cũng nhanh thôi". Dương Thanh mỉm cười: "Em mau về đi!" Sau khi tạm biệt Hàn Phi Phi, một chiếc Maybach đỗ bên cạnh Dương Thanh. Tài xế là Mã Siêu, sau khi Dương Thanh lên xe, Mã Siêu nói luôn: "Anh Thanh, em đã điều tra rõ rồi, tên vừa ra tay với anh là Hắc Tháp - một vệ sĩ bên cạnh Vũ Văn Bân". "Tên này được xem như tử sĩ do Vũ Văn Bân bồi dưỡng, từng giết rất nhiều người cho anh ta". "Hơn nữa, Hắc Tháp không phải tử sĩ duy nhất mà Vũ Văn Bân có". Trước đó Dương Thanh đã đoán được chuyện này, kết quả điều tra của Mã Siêu càng khẳng định điều đó hơn. Nhưng Dương Thanh khá bất ngờ khi biết bên cạnh Vũ Văn Bân vẫn còn tử sĩ khác. Anh ta không thể tự bồi dưỡng tử sĩ được, xem ra có ai đó đang âm thầm giúp Vũ Văn Bân. Trong mắt Dương Thanh lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, anh cười lạnh: "Người anh trai này của tôi hấp tấp thật đấy". Mã Siêu cũng cười: "Anh ta thấy anh thực sự có thể uy hiếp đến địa vị của anh ta". Dương Thanh cười khẩy: "Chỉ là vị trí chủ gia tộc Vũ Văn mà thôi, tôi vẫn chưa coi vào đâu hết. Nếu anh ta đã sợ tôi cạnh tranh với anh ta đến vậy, tôi sẽ nghiêm túc chơi cùng anh ta". "Anh Thanh định thừa kế chức chủ gia tộc Vũ Văn à?", Mã Siêu hỏi. Dương Thanh lắc đầu, cũng không giải thích gì thêm, chỉ nói: "Đến club Vương Thành đi!" Hai mươi phút sau, một chiếc Maybach màu đen chậm rãi ngừng ở cửa club Vương Thành. Hai thanh niên lần lượt bước xuống xe. Người dẫn đầu có vóc dáng cao ráo, mặc áo khoác đen, đi giày quân đội cổ cao, khí chất lạ thường. Người đi sau trông rất vạm vỡ, để tóc ngắn gọn gàng, trong mắt tràn ngập vẻ kiêu ngạo, như một tòa tháp sắt sau lưng cậu thanh niên phía trước. Nam nữ trẻ tuổi đang đi lại ở cửa club Vương Thành đều thi nhau nhìn về phía hai người kia, rất nhiều cô gái xinh đẹp quan sát cậu thanh niên dẫn đầu bằng ánh mắt mập mờ. Đương nhiên hai thanh niên này chính là Dương Thanh và Mã Siêu. "Club Vương Thành!" Dương Thanh ngẩng đầu nhìn bảng hiệu đèn LED lớn ở cửa, đọc mấy chữ trên đó lên. Mã Siêu cũng nhìn bảng hiệu rồi bật cười: "Một club mà cũng dám xưng là Vương Thành, đúng là không biết tự lượng sức. Chẳng biết chủ của club này là ai". Dương Thanh mỉm cười: "Lát nữa cậu sẽ biết". "Mẹ! Thằng ngu kia tới từ đâu đấy, dám bảo ông chủ của bọn tao không biết tự lượng sức mình à!" Tiếng quát tức giận và lạnh lùng bỗng vang lên sau lưng họ. Ngay sau đó, một thanh niên đầu trọc bước đến, nét mặt rất dữ tợn, sau lưng gã còn có mấy người nữa với dáng vẻ côn đồ. Họ bao vây Dương Thanh và Mã Siêu lại, rõ ràng không hề có ý tốt. Mã Siêu nhíu mày, đang định ra tay thì bị Dương Thanh ngăn cản. Dương Thanh cười híp mắt, nhìn tên trọc: "Miệng trên người bọn tao, nói thế nào cũng là chuyện của bọn tao, liên quan tới chúng mày chắc?" Hiếm khi Dương Thanh vui nên mới nói với tên trọc mấy lời nhảm nhí này. Tên trọc tức giận nói: "Thằng nhãi, mày biết đây là đâu không? Miệng trên người mày thật đấy, nhưng nói xấu ông chủ chúng tao ở ngay địa bàn của anh ấy là không được rồi!" "Tao mới bảo ông chủ bọn mày không biết tự lượng sức mình thôi, thế đã là nói xấu rồi à?" Dương Thanh mỉm cười, không đợi tên trọc đáp lời mà dí dỏm nói luôn: "Nếu tao bảo ông chủ bọn mày là con riêng, là thằng hèn thì mới xem như nói xấu chứ?" Nghe thấy thế, sắc mặt tên trọc thay đổi ngay, khuôn mặt dữ tợn giật giật mấy lần. "Mẹ kiếp, mày muốn chết à, dám nói xấu ông chủ bọn tao. Các anh em, lên, giã cho nó một trận ra trò!" Tên trọc vung tay lên, năm sáu thanh niên sau lưng gã thi nhau lao về phía Dương Thanh. Lần này Mã Siêu đã hành động, cơ thể anh ta bỗng nhoáng lên. Tên trọc chưa kịp phản ứng xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, năm sáu thanh niên sau lưng gã đã bị Mã Siêu đánh văng đi như quả bóng. Họ đều ngã xuống đất, không sao gượng dậy được. Nếu Mã Siêu không nương tay, đám người này đã đi gặp Diêm Vương với Hắc Tháp luôn rồi. Nét mặt tên trọc lập tức cứng đờ, hơi há hốc miệng, trên mặt tràn ngập vẻ không dám tin. Những người đang vây xem cũng như vừa gặp ma vậy. "Bây giờ tao nói xấu ông chủ của mày, mày còn dám ra mặt thay anh ta nữa không?" Dương Thanh mỉm cười vô hại, nhìn tên trọc. Tên trọc run rẩy, rõ ràng trong mắt vẫn còn sự sợ hãi, nhưng gã lại nói một câu khiến Dương Thanh bất ngờ: "Cho dù mày giết tao, nếu mày dám nói xấu ông chủ tao thì tao vẫn phải ngăn cản!" "Mày biết mày đang nói chuyện với ai không? Tao có thể giết mày chỉ bằng câu nói này của mày đấy, nhưng chết thế rất uổng!" Mã Siêu đứng cạnh Dương Thanh, lạnh lùng nhìn tên trọc. Tên trọc cắn răng: "Đã ra xã hội lăn lộn rồi, sớm muộn gì cũng phải trả giá thôi! Ông chủ có ơn tái tạo với tao, nếu tao không giữ được danh dự cho ông chủ, chết có gì đáng sợ chứ?" Dương Thanh khá tán thưởng tên trọc này, không ngờ gã cũng có tình có nghĩa. "Được rồi, bọn tao không định giết mày, cũng không định làm khó mày đâu. Báo cho ông chủ mày một tiếng, bạn cũ của anh ta - Dương Thanh tới rồi!" Dương Thanh cười nói. Sau đó anh đi thẳng vào club Vương Thành. Tên trọc kinh ngạc nhìn bóng lưng Dương Thanh, muốn ngăn cản nhưng không đủ sức. Gã nghĩ ngợi rồi lập tức gọi điện thoại: "Ông chủ, có một người tên Dương Thanh, tự xưng là bạn cũ của anh tới ạ". Dương Thanh và Mã Siêu đã bước vào club Vương Thành. Không hổ là club cao cấp nhất Yến Đô, bên trong trang hoàng rất lộng lẫy, hơn xa những club ở Giang Hải. "Anh Thanh, anh quen ông chủ của club này à?" Mã Siêu nhịn rất lâu, cuối cùng vẫn không nhịn được, mở miệng hỏi. Dương Thanh gật nhẹ đầu, vừa quan sát xung quanh vừa tùy ý nói: "Tính ra tôi phải gọi anh ta là anh họ!" "Sao cơ?" Nghe thấy Dương Thanh nói thế, Mã Siêu sững sờ. Dương Thanh thôi cười, ánh mắt trở nên rất phức tạp, mở miệng nói: "Anh ta cũng giống tôi, là con riêng của gia tộc Vũ Văn, con của anh cả người kia". Mã Siêu không nói gì nữa, có vẻ hơi kinh ngạc. Đương nhiên "người kia" mà Dương Thanh nhắc đến chính là bố ruột của anh, chủ gia tộc Vũ Văn đương nhiệm - Vũ Văn Cao Dương. Nhà quyền thế nhất Yến Đô loạn thật đấy! Mã Siêu thầm nghĩ vậy. Đúng lúc này, tiếng cười sang sảng vang lên: "Dương Thanh, đã lâu không gặp!"