Chiến thần ở rể

Chương 376 : Mọi người đều bình đẳng

Vương Diễm không biết Đường Khôn mua không nổi đồ ở Thiên Phủ Thành nên mới cố tình tìm cớ, nói muốn đấu giá chiếc vòng tay phỉ thúy trị giá hàng trăm triệu trong hội đấu giá. Cũng vì nể mặt Dương Thanh nên cô ấy mới có ý tốt nhắc nhở. Chỉ là cô ấy ngây thơ không nhận ra sự tức giận trong mắt Đường Khôn. Sau đó cô ấy nói tiếp: "Mặc dù không có buổi đấu giá, nhưng Thiên Phủ Thành của chúng tôi có các phòng trưng bày ở khách sạn Trung Châu và khách sạn Lục Châu". "Hơn nữa, những thứ mà phòng trưng bày có thì Thiên Phủ Thành đều có. Nói ra thì những món đồ ở đây lại rẻ hơn nhiều". Nếu là người khác, Vương Diễm nhất định sẽ không nói vậy đâu, nhưng đây là bạn của Dương Thanh, nên cô ấy không dám giấu giếm bất cứ điều gì. Sắc mặt Đường Khôn lập tức tái mét. Tần Y không khỏi bật cười khi nhìn thấy vẻ mặt như ngáp phải ruồi của anh ta. Tần Y cũng được mời tham gia hội giao lưu của khách sạn Lục Châu, nên đương nhiên biết rõ thật ra không có buổi đấu giá nào cả. "Cô nhận được thư mời tham dự hội giao lưu rồi à?" Đường Khôn nén cơn giận hỏi. Vương Diễm cười cười lắc đầu: "Anh đừng đùa, tôi làm sao đủ tư cách đại diện Thiên Phủ Thành tham gia hội giao lưu đó chứ". "Nếu không nhận được thì sao cô lại biết hội giao lưu không tổ chức đấu giá?" Cuối cùng Đường Khôn cũng bộc phát, thẹn quá hóa giận nói: "Cô có biết tôi là ai không?" "Tôi là phó tổng giám đốc của tập đoàn Thành Hà ở Châu Thành đấy. Tôi đại diện công ty đến đây tham gia hội giao lưu này, hội giao lưu có tổ chức đấu giá hay không, tôi biết rõ hơn cô đấy!" Vương Diễm sững sờ, cô ấy không ngờ mình chỉ có ý tốt nhắc nhở thôi mà ngược lại lại thành ra chọc giận đối phương. "Giai Giai, đi thôi! Thiên Phủ Thành là đồ lừa đảo! Để lừa chúng ta mua đồ ở chỗ họ mà không từ bất cứ thủ đoạn nào". Đường Khôn kéo Từ Giai đi, vừa đi vừa nói: "Đến buổi đấu giá của hội giao lưu, anh nhất định sẽ mua chiếc vòng tay phỉ thúy màu xanh Đế Vương trị giá hơn trăm triệu cho em!" "Choang!" Đúng lúc này, đột nhiên vang lên một âm thanh cực kỳ lớn, thu hút mọi ánh nhìn. Vừa rồi Đường Khôn vội vàng kéo Từ Giai đi, túi xách của Từ Giai vô tình làm rơi một chiếc bình gốm sứ Thanh Hoa đặt trên kệ trưng bày xuống đất. Chiếc bình gốm sứ Thanh Hoa rơi xuống vỡ tan tành. Cảnh tượng này khiến mọi người sửng sốt. Thiên Phủ Thành là cửa hàng đồ cổ số một ở tỉnh Giang Bình, mỗi món đồ nhỏ bất kỳ trong cửa hàng ít nhất cũng có giá hàng triệu tệ. Huống hồ, chỗ để đồ gốm sứ Thanh Hoa rất dễ thấy, các đường nét và hoa văn trên đó cực kỳ đẹp, vừa nhìn đã biết không phải món đồ bình thường. Bây giờ nó đã bị Từ Giai làm vỡ. "Chẳng phải chỉ là một cái bình sứ bình thường thôi sao? Nhìn bộ dạng kinh ngạc của các người kìa". "Chồng tôi chẳng thiếu tiền nhé, ngay cả chiếc vòng tay màu xanh Đế Vương trị giá hơn trăm triệu anh ấy còn mua cho tôi được, huống hồ là một chiếc bình sứ rách này!" "Chồng, quẹt thẻ đi!" Lúc đầu Từ Giai cũng có hơi hoảng, nhưng khi nhìn thấy đó chỉ là một cái bình gốm cũ nát, cô ta mới thở phào một hơi. Lúc này, thái độ của cô ta vô cùng kiêu ngạo, không những không xin lỗi mà ngược lại còn phách lối yêu cầu Đường Khôn quẹt thẻ. Sắc mặt Đường Khôn cực kỳ khó coi, nếu không phải vì thể diện, anh ta thật sự muốn đá văng người phụ nữ này đi. "Quẹt đi!" Đường Khôn không dám nổi giận với Từ Giai nên trút giận lên Vương Diễm, anh ta lấy thẻ ngân hàng ra, ném vào chân Vương Diễm. Hai mắt Vương Diễm đỏ hoe, thấy cực kỳ ấm ức. Cô ấy thật sự không hiểu nổi, mình tốt bụng nhắc nhở bọn họ, tại sao lại bị họ ghét như vậy? Nhưng nghĩ đến Dương Thanh, anh ấy là một nhân vật lớn mà ngay cả Trần Anh Hào cũng phải nhún nhường, nên cho dù bạn của anh ấy có quá đáng hơn nữa, mình cũng phải nhịn. Huống hồ, mình được như ngày hôm nay là nhờ ơn Dương Thanh cả. Nghĩ đến đây, cô ấy cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, cúi người nhặt chiếc thẻ ngân hàng mà Đường Khôn vừa ném. "Không được nhặt!" Dương Thanh quát Vương Diễm. Vương Diễm giật mình, nhưng cô ấy vẫn phải nghe lời của Dương Thanh. Chỉ là cô không thể hiểu nổi tại sao Dương Thanh lại giúp mình? Lúc này, sắc mặt Dương Thanh lạnh như băng, nhìn Đường Khôn và Từ Giai, lạnh lùng nói: "Các người quá đáng rồi đó!" Mặc dù Thiên Phủ Thành là tài sản của nhà họ Trần, nhưng bây giờ nhà họ Trần đã phục tùng anh rồi, nên có thể nói Thiên Phủ Thành cũng là tài sản của anh. Vậy thì Vương Diễm chính là nhân viên của anh! Nay Từ Giai đập phá đồ đạc của Thiên Phủ Thành, không những không xin lỗi mà còn kiêu ngạo như vậy. "Mẹ kiếp! Anh là cái thá gì, một thằng khố rách áo ôm mà dám xen vào chuyện chuyện của ông đây à?", Đường Khôn tức giận nói. Từ Giai cũng lộ vẻ tức giận: "Nếu không nể mặt Y Y, tôi đã tống cổ anh đi từ lâu rồi, chứ cửa nào được theo chúng tôi đến Thiên Phủ Thành để mở mang tầm mắt?" "Y Y, với tư cách là chị em tốt của cậu, tớ vẫn phải khuyên cậu một câu, muốn cưới thì tốt nhất nên tìm hiểu rõ ràng rồi mới cưới". "Có một câu nói rất hay, cưới gà theo gà, cưới chó theo chó. Nếu cậu lấy anh ta thì cậu sẽ phải sống nghèo khổ với anh ta cả đời đấy". "Cậu xinh thì xinh thật đấy, nhưng thế thì đã sao? So với tớ, cậu có hơn được không?" "Chồng tớ là phó tổng giám đốc tập đoàn Thành Hà. Không tới ba năm nữa, anh ấy sẽ trở thành tổng giám đốc tập đoàn Thành Hà, còn tớ sẽ trở thành vợ của tổng giám đốc!" "Còn cậu thì sao? Cậu chỉ có thể sống một đời nghèo khổ với anh chàng nghèo kiết xác này, thậm chí đến cả những bộ đồ chỉ vài nghìn tệ cậu cũng không mua nổi ấy chứ!" Từ Giai diễn rồi đủ rồi, lúc này cô ta không màng đến tình chị em gì nữa, vẻ mặt đầy mỉa mai. Tần Y giận đến run người. Vốn dĩ cô ta vẫn luôn nhẫn nhịn, vẫn ôm một tia hy vọng đối với Từ Giai. Nhưng điều cô ta không ngờ là Từ Giai lại dám nói ra điều này với mình. "Câm miệng!" Tần Y tức giận, mắt đỏ ngầu nói: "Tôi thích ai, gả cho ai, sống như thế nào thì có liên quan gì đến cậu?" "Cậu đừng nghĩ cậu khoe khoang nhiều như vậy thì cuộc sống của cậu thật sự tốt hơn tôi!" "Trong mắt chúng tôi, hai người chẳng qua chỉ là một cặp diễn hề mà thôi. Bởi vì hai người không hề biết người đứng trước mặt hai người đây, thật sự là ai!" Tần Y không chịu đựng được nữa, cô ta nói hết ra như vậy, trong lòng cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều. Từ Giai ngây ra, tựa hồ không ngờ Tần Y lại dám nói chuyện với mình kiểu đấy. Cô ta giễu cợt: "Cậu thẹn quá hóa giận đấy à? Cậu tưởng nói mấy câu ngầu ngầu vậy rồi nghĩ mình ngầu thật chắc?" Tần Y lắc đầu, chợt nhận ra nói chuyện với người phụ nữ như vậy thật phí lời. "Mau quẹt thẻ đi, quẹt xong bọn tôi đi!" Từ Giai không muốn bị nhiều người vây quanh dòm ngó, liền mắng Vương Diễm. Vương Diễm khó xử, đúng lúc cô ấy còn đang lúng túng, Dương Thanh lại nhìn Đường Khôn và nói: "Nhặt thẻ lên rồi xin lỗi cô ấy mau!" "Mẹ! Thật sự coi mình là nhân vật lớn đấy à? Nếu ông đây không nhặt lên thì sao?" Vẻ mặt Đường Khôn kiêu ngạo. Vương Diễm thấp thỏm, vội vàng nói: "Anh Thanh, tôi chỉ là một nhân viên quèn, không đáng để anh ra mặt giúp đâu, tôi nhặt cũng được!" Vừa nói cô ấy vừa định nhặt thẻ của Đường Khôn lên. "Tôi đánh giá cao sự chân thành của cô đối với khách hàng, nhưng không phải ai cũng xứng đáng với sự chân thành của cô!" "Cô có thể nhặt thẻ của anh ta, nhưng cô phải suy nghĩ cho kĩ, cô là nhân viên của Thiên Phủ Thành, mọi lời nói và hành động của cô đều đại diện cho Thiên Phủ Thành đấy!" "Cô cúi đầu trước một người không tôn trọng Thiên Phủ Thành. Điều đó có nghĩa là bất cứ ai cũng có thể giẫm lên đầu cô, ai cũng có thể giẫm lên Thiên Phủ Thành?" Giờ phút này, Dương Thanh ngạo nghễ đứng ra, tràn đầy chính khí. Lời nói của anh giống như âm thanh ma thuật, cứ văng vẳng bên tai Vương Diễm. Những người xem xung quanh đều nhìn Dương Thanh với ánh mắt sáng ngời. "Trên đời này, mọi người đều bình đẳng, không phải cứ có tiền là cao hơn người khác. Nhân viên bán hàng không cần tôn nghiêm, là đạo lý chó má gì vậy!" "Mọi thứ trên thế giới này đều có qua có lại cả! Anh kính tôi một thước thì tôi kính anh một trượng; anh tôn trọng tôi thì tôi tôn trọng anh!" Dương Thanh lại nói, lời nói của anh như tiếng sấm văng vẳng bên tai mọi người. Cả Thiên Phủ Thành rơi vào im lặng, tất cả mọi người đều trầm mặc, trong đầu mỗi người không ngừng vang vọng những lời Dương Thanh nói.