Chiến thần ở rể

Chương 306 : Ngày càng kém cỏi

Nghe thấy Dương Thanh nói vậy, Vương Cường chợt cảm thấy cực kỳ phấn khích. Đến cả nhà họ Mạnh của tỉnh lỵ cũng không làm gì được anh, một nhà họ Ngụy nho nhỏ lại càng không phải là đối thủ. “Cậu Thanh, bọn họ không xứng để cậu phải đích thân ra tay. Cậu cứ giao cho Tòa Thành Vương Giả và nhà họ Quan là được”. Vương Cường vừa lái xe vừa nói. Dương Thanh khẽ lắc đầu: “Hôm nay náo loạn đủ rồi, cứ để tôi giải quyết phần còn lại”. Nhà họ Ngụy chẳng là cái thá gì với Dương Thanh. Để tránh gặp phải phiền phức không cần thiết, anh sẽ chỉ tới đó một mình. Nghe vậy, Vương Cường thầm kinh hãi. “Sau này sẽ có cơ hội cho các người thể hiện, không phải bây giờ!” Gã chưa kịp tiếp lời, Dương Thanh đã nói tiếp: “Có lẽ chuyện các anh tìm tới nhà họ Mạnh hôm nay đã bị người ta để mắt tới. Sau này làm việc nên khiêm tốn một chút, nếu gặp phải rắc rối gì không giải quyết nổi phải lập tức báo cho tôi biết!” Vương Cường vội vàng đáp: “Vâng thưa cậu Thanh!” Lái xe từ tỉnh lỵ tới Giang Hải chỉ mất bốn mươi phút. Sau khi đi vào địa phận Giang Hải, Dương Thanh lập tức đi một mình tới nhà họ Ngụy. Trong nhà họ Ngụy. Người nhà họ Ngụy đã tập trung đông đủ trong phòng họp rộng thênh thang. Ngụy Thành Châu, chủ gia tộc ngồi ở ghế chính. Hiện giờ lão ta đang lạnh lùng nhìn đám người xung quanh, nổi giận quát lớn: “Một lũ vô dụng, nhà họ Ngụy phái đi nhiều cao thủ như vậy mà vẫn không thể bắt được Dương Thanh, còn để cậu ta trốn thoát!” Ngụy Thành Châu tưởng Dương Thanh sợ bị nhà họ Ngụy trả thù nên mới trốn ra khỏi Giang Hải. Tất cả mọi người đều câm như hến, chịu đựng cơn thịnh nộ của lão ta. Trong số họ chỉ có duy nhất một người đang hoảng hốt bất an. “Ngụy Sâm, con đang nghĩ gì vậy?” Ông ta đang thấp thỏm lo âu thì bị Ngụy Thành Châu hỏi tới. Ngụy Sâm vội vàng đứng dậy nói: “Thưa chủ gia tộc, con nghĩ chưa chắc cậu ta đã rời khỏi Giang Hải”. Trong nhà họ Ngụy, con cháu của chủ gia tộc đều phải gọi Ngụy Thành Châu là chủ gia tộc trong các lễ tiết, hội họp chính thức. “Nghĩa là sao?” Ngụy Thành Châu cau mày hỏi. “Chủ gia tộc, con từng tiếp xúc với Dương Thanh, hiểu rất rõ cậu ta là loại người gì!” Ngụy Sâm trầm giọng nói: “Theo như con được biết, cậu ta đánh đấm rất giỏi. Nghe nói bên cạnh cậu ta còn có một cao thủ tên là Tiền Bưu, người mạnh nhất của nhà họ Ngụy chúng ta cũng chưa chắc đánh lại được Tiền Bưu”. “Một người như vậy sao có thể bỏ trốn khỏi Giang Hải được?” “Con cho rằng chúng ta nên nhờ Hiệp hội Võ Thuật phái cao thủ tới trợ giúp!” Ngụy Sâm chắc chắn là người đang sợ hãi nhất trong toàn bộ người nhà họ Ngụy. Ông ta đã tận mắt chứng kiến thực lực mạnh mẽ của Dương Thanh, vệ sĩ mạnh nhất của ông ta còn chẳng chịu nổi một đòn của anh. Huống chi anh còn có Tiền Bưu bên cạnh. Lúc trước ông ta phái người đi chặn đánh Dương Thanh lại phát hiện anh muốn tới nhà họ Mạnh ở tỉnh lỵ. Thử hỏi một người dám chủ động tìm đến nhà họ Mạnh sao có thể sợ nhà họ Ngụy bọn họ được? Ngụy Sâm biết rõ lý do Dương Thanh muốn đến nhà họ Mạnh. Nếu cậu có thể sống sót rời đi, điểm đến tiếp theo của cậu ta sẽ là nhà họ Ngụy. “Chú ba, từ bao giờ chú trở nên nhát gan như vậy?” Ngụy Sâm vừa dứt lời, một người đàn ông trung niên châm chọc hỏi: “Đối phó một thằng con rể vô dụng cũng phải nhờ Hiệp hội Võ thuật giúp đỡ sao?” “Hiệp hội Võ thuật sẽ nhìn nhận gia tộc chúng ta như thế nào? Liệu có nghĩ chúng ta không đủ năng lực tiếp tục hợp tác với bọn họ nữa không?” “Phải rồi, anh nghe nói chú ba bị người khác đoạt mất Spa Hoàng Hà thì phải? Hình như bây giờ vẫn chưa đòi về được?” Sắc mặt Ngụy Sâm cực kỳ khó coi. Ông ta lạnh lùng nhìn người vừa nói chuyện, lạnh lùng lên tiếng: “Anh cả hỏi em nhiều vấn đề cùng một lúc như vậy, em biết trả lời cái nào trước đây?” Người đàn ông trung niên vừa chế giễu Ngụy Sâm là con trai cả của Ngụy Thành Châu tên Ngụy Hổ. Ngụy Tường vừa mới chết, đời thứ hai của nhà họ Ngụy chỉ còn lại Ngụy Hổ và Ngụy Sâm. Hai người đang không ngừng tranh đấu để giành quyền lực. Gặp phải chuyện này, Ngụy Hổ không ngại giẫm Ngụy Sâm một cái. “Anh thấy vấn đề nào cũng rất quan trọng. Chú có thể trả lời hết”, Ngụy Hổ cười híp mắt nói. “Cái gì? Spa Hoàng Hà đã bị cướp mất rồi sao? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Quả nhiên, Ngụy Thành Châu nghe xong lập tức nổi giận gầm lên. Ngụy Sâm vẫn luôn giấu giếm chuyện này, giờ đây không thể giấu nổi nữa, còn bị Ngụy Hổ cố ý nói ra trước mặt mọi người. Đám người nhà họ Ngụy còn lại cũng đồng loạt nhìn Ngụy Sâm chờ đợi lời giải thích. Ngụy Sâm lạnh lùng lườm Ngụy Hổ rồi dè dặt nói với Ngụy Thành Châu: “Thưa chủ gia tộc, con đang muốn báo chuyện này đây. Thực ra Spa Hoàng Hà đã bị Dương Thanh lừa mua lại mất rồi”. “Con đã phải chịu thiệt rất nhiều bởi cậu ta, cũng biết bên cạnh cậu ta có cao thủ bảo vệ nên mới đề nghị chủ gia tộc xin Hiệp hội Võ thuật trợ giúp”. “Có lẽ mọi người vẫn chưa hiểu rõ Dương Thanh nhưng chắc hẳn ai cũng nghe thấy cái tên Tiền Bưu rồi chứ?” “Trước kia ông ta là cao thủ mạnh nhất của nhà họ Dương ở Châu Thành. Nhưng sau này nhà họ Dương đã bị diệt chỉ trong vòng một đêm, Tiền Bưu cũng biến mất. Đến khi ông ta xuất hiện một lần nữa đã đi theo Dương Thanh. Chẳng lẽ mọi người không cảm thấy nhà họ Dương bị hủy diệt rất có khả năng liên quan tới Dương Thanh sao?” Ngụy Sâm nói ra toàn bộ suy đoán của mình. Ngụy Hổ vốn đang định châm chọc vài câu, nghe vậy cũng im bặt. Bọn họ đều đã nghe nói tới Tiền Bưu. Ông ta không chỉ là cao thủ mạnh nhất của nhà họ Dương mà còn là cao thủ hàng đầu Châu Thành. Nhờ có Tiền Bưu nhà họ Dương mới có thể từ một gia tộc thấp kém vươn lên thành gia tộc tuyến một của Châu Thành. “Chủ gia tộc, những lời con nói đều là sự thật! Nếu không mau chóng xin Hiệp hội Võ thuật giúp đỡ, chỉ sợ nhà họ Ngụy sắp gặp phải phiền phức lớn rồi!” Ngụy Sâm lại lên tiếng thuyết phục Ngụy Thành Châu. Một lúc lâu sau, Ngụy Thành Châu mới quyết định: “Được, vậy thì hãy nhờ Hiệp hội Võ thuật tới chi viện!” “Vâng thưa chủ gia tộc!” Ngụy Sâm mừng rỡ thầm nghĩ, chỉ cần có cao thủ của Hiệp hội Võ thuật giúp đỡ, Dương Thanh không còn đáng ngại nữa. Đương nhiên ông ta vẫn tin rằng Dương Thanh không thể sống sót rời khỏi nhà họ Mạnh. Cùng lúc đó, một chiếc Phaeton màu đen đang lao nhanh về phía nhà họ Ngụy. Hai mươi phút sau, Dương Thanh đã tới nơi. Anh đã gặp rất nhiều người nhà họ Ngụy nhưng đây là lần đầu tiên anh tới nơi ở của nhà họ Ngụy. “Chủ gia tộc, nguy rồi, Dương Thanh tới rồi!” Ngụy Thành Châu đang tiếp đón cao thủ của Hiệp hội Võ thuật ở phòng khách thì có người chạy vọt vào, hoảng sợ hét ầm lên. “Sợ cái gì?” Ngụy Thành Châu cau mày cả giận nói: “Có cao thủ của Hiệp hội Võ thuật ở đây, có gì phải sợ?” Lúc này người kia mới phát hiện bên cạnh lão ta có một người đàn ông trung niên. “Ông Ngưu, chuyện này phải nhờ ông rồi!” Ngụy Thành Châu cung kính nói. Trong Hiệp hội Võ thuật, thực lực quan trọng nhất, nắm đấm của ai mạnh người đó có địa vị cao hơn. Ông Ngưu là cao thủ hàng đầu của Hiệp hội Võ thuật, không phải là người nhà họ Ngụy đắc tội nổi. “Nhà họ Ngụy đúng là càng ngày càng kém cỏi. Một thằng nhóc chưa đến ba mươi tuổi cũng không giải quyết nổi”. Ông Ngưu đứng lên, híp mắt nói: “Giải quyết cậu ta xong, tôi phải nói lại với chi hội trưởng mới được”. - ---------------------------