Chiến thần ở rể
Chương 281 : Mẹ vợ diễn kịch
Châu Ngọc Thúy nghe Trịnh Mỹ Linh nói thì run bắn người.
Tần Đại Dũng thành ra thế này là do bà ta thuê người làm.
Theo kế hoạch của bà ta, Tần Đại Dũng vốn dĩ đã bị xe đụng chết rồi, nhưng ai ngờ ông ta lớn mạng nên mới trở thành người thực vật.
Chỉ có điều thuê người khác giết người và tự tay giết người lại là hai chuyện khác nhau.
Trịnh Mỹ Linh lại bảo bà ta ra tay giết Tần Đại Dũng.
"Mỹ Linh, bác không dám đâu!"
Châu Ngọc Thúy liếc mắt nhìn Tần Đại Dũng nằm bất động trên giường bệnh, cả người run lên.
"Bác tưởng bây giờ bác còn lựa chọn khác sao?"
Trịnh Mỹ Linh nói: "Một khi bác Dũng tỉnh lại, việc bác thuê người giết người sẽ bị bại lộ, đến lúc đó bác chỉ còn con đường chết. Thế nên muốn làm hay không bác tự quyết định đi, dù sao chuyện này cũng không liên quan gì đến cháu".
"Trịnh Mỹ Linh, cháu nói cho rõ ràng, tại sao chuyện này lại không liên quan đến cháu chứ?"
Châu Ngọc Thúy hiểu được ý của Trịnh Mỹ Linh, nếu cô ta đã muốn giũ sạch quan hệ thì làm sao bà ta có thể bỏ qua.
"Là bác chủ động gọi cháu tới đòi tiền, muốn giết chết Tần Đại Dũng mà. Cho dù chuyện này có liên quan đến cháu thật, cháu hoàn toàn có thể nói là bác tìm cháu mượn tiền, còn những chuyện khác cháu không biết gì hết!"
Trịnh Mỹ Linh lạnh lùng nói: "Hơn nữa, bác Dũng bị xe đụng trở thành người thực vật cũng là do bác tìm người làm, chuyện này có liên quan gì đến cháu chứ?"
"Cháu nể bác là bác của cháu nên có lòng tốt nhắc nhở bác, thuê người khác giết người là tội nặng, cho dù không bị phán tội tử hình thì ít nhất cũng sẽ ở tù chung thân".
"Nếu bây giờ bác quyết tâm giết chết bác Dũng, việc này có thể lấp liếm qua được. Nhưng một khi ông ta tỉnh lại, bác sẽ phải đối mặt với tội nặng!"
Tử hình!
Ở tù chung thân!
Trong đầu Châu Ngọc Thúy ong ong, lúc này bà ta chỉ nghe được hai chữ tội nặng.
Trước đó, sở dĩ bà ta muốn giết chết Tần Đại Dũng cũng chỉ vì muốn trở lại dinh thự Vân Phong. Lúc đó bà ta nhất thời hồ đồ nên mới có suy nghĩ điên rồ như vậy.
Bây giờ nghe được tội nặng mà Trịnh Mỹ Linh nói, bà ta mới nhận ra bản thân đã làm chuyện ngu xuẩn cỡ nào.
"Mỹ Linh, cháu đừng dọa bác. Coi như bác cầu xin cháu, cháu hãy giúp bác được không? Bác không dám ra tay, không dám ra tay thật mà!", Châu Ngọc Thúy khóc lóc nói.
"Bác à, cháu cũng hết cách rồi. Nếu thật sự có thể tìm được người giết chết Dương Thanh thì cháu cần gì phải đi đường vòng để bác giúp cháu như vậy chứ?"
Trịnh Mỹ Linh giả vờ bình tĩnh nói: "Được rồi, những gì cần nói cháu đã nói hết rồi, bác muốn làm gì thì làm, dù sao cũng không liên quan gì đến cháu!"
"Mỹ Linh! Mỹ Linh!"
Châu Ngọc Thúy vội kêu to lên nhưng Trịnh Mỹ Linh đã cúp điện thoại.
Bà ta ngây ra, cả người xụi lơ, ngồi phịch xuống ghế sofa, ánh mắt đờ đẫn nhìn Trần Đại Dũng đang nằm trên giường bệnh.
Những câu nói của Trịnh Mỹ Linh cứ tua đi tua lại trong đầu bà ta.
"Rốt cuộc mình phải làm sao đây?"
Châu Ngọc Thúy vò đầu bứt tóc, ánh mắt ngập tràn hoảng sợ.
Chẳng mấy chốc, bà ta lại nhớ tới những lời nói của Dương Thanh với Tần Đại Dũng lúc nãy.
Cậu ta nói đã tìm được chuyên gia giỏi nhất, bọn họ sẽ đến chữa trị cho Tần Đại Dũng trong vài ngày tới, hơn nữa hy vọng chữa khỏi là rất lớn.
Nghĩ đến đây, cuối cùng Châu Ngọc Thúy cũng hạ quyết tâm, bất kể thế nào bà ta cũng không thể để cho Tần Đại Dũng tỉnh lại.
Khi một người nổi lòng xấu xa, họ sẽ trở nên rất điên rồ.
Châu Ngọc Thúy vừa rồi còn sợ hãi, lúc này hai mắt bà ta đỏ ngầu, trong mắt ngập tràn ý muốn giết người đáng sợ.
Bà ta đi từng bước về phía Tần Đại Dũng.
"Tần Đại dũng, đừng trách tôi. Nếu ông không chết thì ngày ông tỉnh lại cũng là ngày tàn của tôi!"
"Nếu đã vậy người chết chỉ có thể là ông!"
"Sau khi ông chết tôi sẽ không cần lo lắng bí mật giữa chúng ta sẽ bị bại lộ nữa. Đến lúc đó tôi sẽ trở lại dinh thự Vân Phong, hưởng thụ vinh hoa phú quý!"
Khuôn mặt Châu Ngọc Thúy trở nên điên cuồng, dữ tợn. Bà ta bỗng lấy cái chăn trùm lên đầu của Tần Đại Dũng, đồng thời giơ hai tay lên bịt chặt miệng và mũi của ông ấy.
"Xoạch!"
Hai tay của bà ta vừa bịt miệng và mũi của Tần Đại Dũng lại thì cửa phòng đột nhiên bị mở ra.
Châu Ngọc Thúy sợ hãi vội rút tay về, nhào thẳng lên người Tần Đại Dũng khóc lóc nói: "Đại Dũng à, lúc nào ông mới tỉnh lại đây?"
"Ông đừng ngủ nữa, mau tỉnh lại nhìn tôi một chút được không?"
"Nếu ông cứ ngủ mãi như vậy, tôi phải làm sao đây?"
Phản ứng của Châu Ngọc Thúy cực kỳ nhanh, bà ta cũng không nhìn xem người tới là ai mà chỉ lo nhào lên người Tần Đại Dũng khóc rống lên.
Người không biết còn tưởng rằng bà ta yêu Tần Đại Dũng tha thiết.
"Mẹ, mẹ đừng khóc nữa!"
Giọng nói nghẹn ngào của Tần Thanh Tâm chợt vang lên, cô bước đến bên cạnh giường bệnh của Tần Đại Dũng giơ tay ôm lấy Châu Ngọc Thúy nói: "Mẹ đừng lo lắng, bố sẽ không sao đâu!"
Châu Ngọc Thúy nhìn thấy Tần Thanh Tâm thì thở phào nhẹ nhõm.
Vừa rồi, bà ta đã sợ chết khiếp, nhưng điều khiến bà ta băn khoăn là lúc này đang giờ làm việc, tại sao Tần Thanh Tâm lại chạy tới đây?
Châu Ngọc Thúy vẫn giả vờ khóc lóc một hồi mới bình tĩnh lại.
"Thanh Tâm, chúng ta đã bàn với nhau là mẹ sẽ ở đây lo cho bố, các con cứ yên tâm đi làm, tan ca hãy đến thăm bố là được rồi mà?", Châu Ngọc Thúy nói.
Hai mắt Tần Thanh Tâm đỏ hoe nhìn Châu Ngọc Thúy nói: "Mẹ, một mình mẹ ở bệnh viện lo cho bố rất vất vả, gần đây con và Y Y cũng không bận rộn gì nhiều cho nên chúng con đã bàn bạc xong rồi, sau này mỗi ngày chúng con sẽ tranh thủ tới thay ca cho mẹ".
"Hả? Các con làm vậy sao được? Công việc rất quan trọng, bố con ở đây đã có mẹ lo rồi. Cho dù các con có ở đây cũng không giúp được gì đâu!"
"Bây giờ các con đều là những người có chức có quyền, có rất nhiều người đang lăm le vị trí của các con. Lỡ như bị người ta giành mất ghế thì rất đáng tiếc!"
"Con nghe lời mẹ, sau này một mình mẹ ở đây với bố là được rồi, con với Y Y cứ yên tâm đi làm, bên này đã có mẹ rồi!"
Châu Ngọc Thúy vừa nghe Tần Thanh Tâm và Tần Y muốn thay nhau đến bệnh viện, bà ta nhất thời cuống lên.
Bây giờ bà ta đang nóng lòng muốn giết Tần Đại Dũng, nếu Tần Thanh Tâm và Tần Y đến đây, bà ta lại càng có ít cơ hội ra tay hơn.
Tần Thanh Tâm lắc đầu, kiên quyết nói: "Mẹ, mẹ đừng khuyên con nữa, con và Y Y đã quyết định rồi. Hơn nữa, công việc đâu có quan trọng bằng bố. Bác sĩ cũng đã nói người nhà phải thường xuyên ở cạnh nói chuyện với bố, biết đâu chừng bố sẽ tỉnh lại".
"Không được!"
Châu Ngọc Thúy nghiêm nghị, cứng rắn nói: "Chuyện này nhất định phải nghe theo mẹ, các con yên tâm đi làm, mẹ sẽ ở đây chăm sóc cho bố các con".
Phản ứng của Châu Ngọc Thúy hơi thái quá khiến Tần Thanh Tâm cũng cảm thấy ngạc nhiên.
Hai mắt Tần Thanh Tâm đỏ hoe: "Mẹ, bây giờ bố bị như thế này, cho dù chúng con có đến công ty cũng không yên tâm làm việc được. Mẹ yên tâm đi, công ty không có chuyện gì đâu".
Châu Ngọc Thúy biết nhưng Tần Thanh Tâm thì biết rất rõ, người nắm thực quyền ở cả tập đoàn Tam Hòa và tập đoàn Nhạn Thanh là Dương Thanh.
Công ty là của nhà cô, ai có thể cướp được vị trí của cô và Tần Y chứ?
"Thanh Tâm, có phải con không yên tâm để mẹ ở đây chăm sóc bố con không?"
Châu Ngọc Thúy bỗng nhiên rưng rưng muốn khóc, nghẹn ngào hỏi.
"Mẹ, sao con có thể không yên tâm chứ?", Tần Thanh Tâm vội nói.
"Con chính là không yên tâm mẹ!"
Nước mắt của Châu Ngọc Thúy rơi lộp độp xuống đất, bà ta khóc lóc: "Con giống hệt thằng chồng vô dụng của con, các con đều cảm thấy mẹ ở đây hoàn toàn vô dụng đúng không?"
"Mẹ, Dương Thanh đã nói gì à?", Tần Thanh Tâm hỏi.
"Mấy ngày nay mẹ chăm bố con thâu đêm suốt sáng, lúc thì lau rửa, lúc thì thay tã, lúc thì nhìn xem ông ấy còn thở không".
"Nhưng kết quả thì sao? Các con ai cũng không tin tưởng mẹ!"
"Mẹ quá mệt nên mới ngủ quên, kết quả bị Dương Thanh nhìn thấy, cậu ta hỏi mẹ có phải mẹ rất muốn bố con chết không?"
"Bây giờ ngay cả con cũng nghi ngờ mẹ không chăm sóc tốt cho bố con! Mẹ cực khổ bao ngày qua là vì ai chứ? Bây giờ các con ai cũng ghét bỏ mẹ!"
Châu Ngọc Thúy khóc như mưa, như thể bà phải chịu oan ức lớn bằng trời vậy.
Sắc mặt Tần Thanh Tâm lập tức cực kỳ khó coi, hai mắt đỏ hoe: "Mẹ, Dương Thanh đã nói như vậy thật sao?"
"Trước đây đúng là mẹ từng gạt con nhưng sao mẹ có thể gạt con chuyện này được chứ?", Châu Ngọc Thúy khóc lóc phân trần.
- ---------------------------
Truyện khác cùng thể loại
4 chương
69 chương
150 chương
71 chương
1 chương