Chiến thần ở rể
Chương 266 : Hả lòng hả dạ
Những gì đang xảy ra bên này vốn là tâm điểm của của cả nhà hàng, nhưng khi Dương Thanh xuất hiện ngay lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.
Nữ nhân viên phục vụ nhìn thấy Dương Thanh thì rất ngạc nhiên: "Dương Thanh!"
Cô phục vụ này là Hạ Hà.
Lúc này, mắt cô ta đỏ hoe, nước mắt rưng rưng.
Cô ta xinh đẹp, dịu dàng và lương thiện tựa như búp bê trong lồng kính vậy.
"Trên áo cô không hề có một giọt nước canh nào mà bảo bạn tôi bồi thường. Hình như hơi quá đáng thì phải?"
Dương Thanh lạnh lùng nhìn Ngụy Minh Nguyệt, cô gái này thật là đáng ghét.
Anh nhìn qua rồi, chỉ có chỗ đặt bát đĩa bị đổ một chút canh thôi, còn quần áo của Ngụy Minh Nguyệt không hề bị nước canh văng lên.
Mà anh chàng đẹp trai ngồi đối diện Ngụy Minh Nguyệt đang híp mắt, từ nãy đến giờ cứ nhìn chằm chằm vào Hạ Hà.
Chẳng mấy chốc, Dương Thanh đã hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Rõ ràng là Ngụy Minh Nguyệt thấy Hạ Hà xinh đẹp đến mức ngay cả bạn trai của cô ta cũng mê mẩn, nên mới ghen tị và cố tình gây sự với Hạ Hà.
"Là anh à!"
Ngụy Minh Nguyệt lúc này cũng đã nhận ra Dương Thanh, trên mặt dần dần lộ ra vẻ tức giận.
Cô gái này là cô chủ của nhà họ Ngụy, một trong bốn gia tộc lớn nhất Giang Hải.
Lần trước ở trước cửa nhà đấu giá Mạnh Ký, Ngụy Minh Nguyệt đã cố ý lôi kéo Dương Thanh, bảo anh đóng giả bạn trai cô ta để thoát khỏi cậu chủ Mạnh Xuyên của nhà họ Mạnh ở tỉnh lỵ.
Nhưng sau khi bị Dương Thanh từ chối, cô ta đã vu khống cho Dương Thanh, nói anh bắt cô ta qua đêm với mình.
Mà Mạnh Xuyên lại đang theo đuổi Ngụy Minh Nguyệt, nên đã ghi thù với Dương Thanh.
Hôm nay là lần thứ hai Dương Thanh gặp cô gái này.
"Cô Nguyệt, cô quen biết cậu này ạ?"
Quản lý nhà hàng thận trọng hỏi.
Ngụy Minh Nguyệt đảo mắt, tức giận nói: "Ngụy Minh Nguyệt tôi có thân phận gì chứ? Làm sao có thể quen biết loại rác rưởi này được?"
"Nhà hàng các ông làm ăn kiểu gì vậy? Giờ đã biến thành bãi chứa rác rồi hả?"
"Hết phục vụ làm bẩn chiếc khăn choàng Chanel của tôi, giờ lại đến anh hùng rơm này đến giải cứu mỹ nhân, không sợ bị đồn ra ngoài sẽ làm trò cười cho người khác à?"
"Bây giờ, hoặc là để họ ăn hết chỗ cơm dưới đất rồi biến khỏi tầm mắt của tôi, hoặc là bảo họ đền tiền cho chiếc khăn choàng Chanel của tôi!"
Ngụy Minh Nguyệt quở trách gã quản lý một tràng dài, nhưng câu trước câu sau đều là đang sỉ nhục Dương Thanh.
Nói xong cô ta cầm đĩa thức ăn thừa đổ lên chỗ cơm trên đất, châm chọc nói: "Ăn cơm không tôi sợ các người nuốt không trôi, thêm chút đồ ăn nữa sẽ ngon hơn, ăn đi!"
Gã quản lý lau mồ hôi lạnh trên trán, vội vàng quát Hạ Hà: "Còn không mau ăn đi?"
"Cậu nhóc, muốn học đòi làm anh hùng cứu mỹ nhân thì trong tay phải có tiền, một anh hùng rơm không có tiền, mà dám khoác lác trước mặt cô Nguyệt sao?"
"Nếu còn muốn sống ở Giang Hải thì mau ăn hết chỗ cơm cùng con nhỏ này đi".
Sau khi quát mắng Hạ Hà xong, gã quản lý lại tiếp tục gầm lên với Dương Thanh.
Nói xong còn cố ý giẫm lên đống đồ ăn trên mặt đất, thậm chí còn đè xuống miết miết mấy cái nữa chứ, khuôn mặt đầy dầu của ông ta tỏ vẻ khinh miệt: "Cậu nhóc, cậu có biết đây là nơi nào không? Đây là Bắc Viên Xuân, nhà hàng cao cấp nhất Giang Hải đấy!"
"Có biết cô Nguyệt đã bố thí cho hai người bữa ăn đáng giá bao nhiêu tiền không? Bát cơm đó được nấu từ loại gạo lứt đỏ đắt nhất thế giới, một bát nhỏ có giá tận hơn một nghìn tệ. Đĩa rau xanh nhỏ đó là loại rau hữu cơ hàng đầu được nhập khẩu từ nước ngoài, một bó nhỏ có giá hơn hai nghìn tệ đấy".
"Một người là phục vụ, một người là một tên khố rách áo ôm, chắc chưa từng được ăn một bữa ăn đắt tiền như vậy đâu nhỉ? Còn không mau cảm ơn lòng tốt của cô Nguyệt đi!"
Gã quản lý châm biếm, ông ta biết rõ thân phận của Ngụy Minh Nguyệt, nên chỉ cần cô ta hài lòng, ông ta có thể làm bất cứ điều gì.
Hạ Hà hết sức hoảng sợ, mặc dù cô ta không biết Ngụy Minh Nguyệt là ai, nhưng nhìn thái độ của gã quản lý, cô ta biết Ngụy Minh Nguyệt có gia cảnh cực kỳ khủng.
Cô ta biết mình đã gây rắc rối cho Dương Thanh nhiều lần rồi, và cô ta thực sự lo lắng rằng Dương Thanh sẽ đắc tội với những nhân vật lớn vì mình.
"Dương Thanh, đây là chuyện riêng của tôi, không liên quan gì đến anh, anh mau đi đi!"
Hạ Hà lo lắng thúc giục.
Cô gái ngốc nghếch tốt bụng này chỉ muốn một mình gánh chịu mọi thứ.
"Đi? Muốn đi đâu? Cậu ta còn chưa ăn cơm mà cô Nguyệt bố thí cho các người mà! Dám bước một bước thử xem?"
Gã quản lý đe dọa.
"Quản lý, chuyện này không liên quan gì đến bạn tôi, xin ông hãy để anh ấy về đi, được không?"
Hạ Hà khẩn khoản cầu xin, nước mắt chực trào, nhưng cô ta cố kìm lại, không để rơi một giọt nước mắt nào.
Tất cả những vị khách đến ăn đều rất bức xúc, nhưng vì biết thân thế của Ngụy Minh Nguyệt nên không ai dám lên tiếng nói giúp.
Ngụy Minh Nguyệt ngồi nhìn với vẻ mặt tự mãn, trong mắt lóe lên một tia lạnh lẽo.
Việc lần trước Dương Thanh từ chối cô ta trước cửa nhà đấu giá Mạnh Ký là nỗi nhục lớn nhất đối với cô ta.
Vốn dĩ đã ghi hận với Dương Thanh rồi, nhưng không ngờ hôm nay lại gặp nhau ở đây.
Đương nhiên cô ta sẽ không dễ dàng buông tha cho Dương Thanh.
Đôi mắt sắc bén của Dương Thanh híp lại nhìn gã quản lý nhà hàng: "Ông nói muốn chúng tôi ăn đồ do ông giẫm lên?"
"Đệch! Mày điếc à?"
Gã quản lý quát: "Đúng vậy, chỉ cần mày ăn hết đống đồ ăn dưới đất, tao sẽ cho mày đi!"
Có Ngụy Minh Nguyệt chống lưng, nên giờ ông ta không sợ gì cả.
Lửa giận bùng lên trong đôi mắt của Dương Thanh, đột nhiên anh bước về phía gã quản lý.
"Mày muốn làm gì?"
Thấy Dương Thanh đang đi về phía mình, gã quản lý kinh ngạc la lớn.
"Dương Thanh!"
Hạ Hà biết Dương Thanh giỏi võ, nên cô ta hoảng sợ, vô thức nắm lấy cánh tay của Dương Thanh.
Dương Thanh nhìn lại Hạ Hà, khẽ cười: "Đừng lo lắng, tôi sẽ không nặng tay đâu!"
Nói xong, Dương Thanh tiếp tục đi về phía trước.
Mỗi một bước tiến lên, gã quản lý đều cảm thấy có chút hoảng sợ, cho đến khi Dương Thanh đi tới trước mặt ông ta, ông ta thẹn quá hóa giận, hét lớn: "Sao? Mày dám đánh tao chắc?"
"Đánh ông?"
Dương Thanh chế nhạo: "Đánh ông sẽ làm bẩn tay tôi mất!"
Khi nói những lời này, Dương Thanh đột nhiên duỗi một cánh tay ra, túm tóc gã quản lý nhà hàng rồi ấn mạnh xuống.
"Ầm!"
Mặt của gã quản lý đập thẳng xuống đất, Dương Thanh ấn mạnh đầu ông ta vào đống thức ăn bị giẫm khi nãy.
"Nếu ông đã cho rằng đống thức ăn này ngon như vậy thì hãy ăn cho hết đi!"
Dương Thanh tức giận đùng đùng, hai tia sáng lạnh buốt bật ra khỏi con ngươi đen như mực của anh.
Cảnh tượng này khiến tất cả những người có mặt tại đây vô cùng bàng hoàng.
Không gian im ắng không một tiếng động, ai nấy cũng đều ngơ ngác nhìn Dương Thanh.
Nhưng nhiều người lại cảm thấy vô cùng sảng khoái.
Hành vi vừa rồi của gã quản lý khiến nhiều người phẫn nộ, nhưng vì có Ngụy Minh Nguyệt nên không ai dám đứng ra can ngăn.
Nhìn thấy Dương Thanh ra tay trừng trị gã quản lý, họ chỉ cảm thấy vô cùng hả dạ.
Ngụy Minh Nguyệt không ngạc nhiên khi thấy Dương Thanh làm điều đó. Lần trước ở trước cửa nhà đấu giá Mạnh Ký, ngay cả Mạnh Xuyên mà Dương Thanh cũng dám đánh, huống chi là một gã quản lý nhà hàng.
Khóe mắt Ngụy Minh Nguyệt hiện lên một tia âm u lạnh lẽo cùng đắc ý.
- ---------------------------
Truyện khác cùng thể loại
4 chương
69 chương
150 chương
71 chương
1 chương