Chiến thần ở rể

Chương 210 : Chuyện nhỏ

"Ngọc Thúy, lẽ nào trà với ngọc Quan Âm mà thằng con rể vô dụng của cô tặng bố mẹ đều là thật à?" Ông cụ Châu vừa được Tần Thanh Tâm dìu về phòng xong, Châu Ngọc Kiệt kinh ngạc hỏi. Châu Ngọc Dung cũng vội bước lên, phấn khích nói: "Trà đó giá trị đến mấy chục triệu đấy! Còn ngọc Quan Âm của mẹ thì chắc cũng mấy chục triệu nhỉ?" "Được đấy, bây giờ nhà Ngọc Thúy khấm khá quá, tùy tiện tặng quà mà giá trị cũng lên tới hàng chục triệu". "Mấy người cũng không nhìn lại xem Ngọc Thúy là ai. Nó là đứa con gái ưu tú nhất của nhà họ Châu chúng tôi, con rể của nó sao có thể là thằng ăn hại được?" ... Bỗng nhiên mọi người trong phòng đều khen ngợi Châu Ngọc Thúy. Châu Ngọc Thúy đắc ý lắm, nhưng trong lòng lại thấy bực. Bà ta không hề tin Dương Thanh là người giàu có, luôn cho rằng biệt thự là do nhà họ Tô tặng cho anh. Nhưng không ngờ, Dương Thanh lại có thể tặng trà và ngọc Quan Âm trị giá đến mấy chục triệu. Dương Thanh chưa từng tặng bà ta thứ gì trị giá chục triệu cả. Càng nghĩ, bà ta càng thấy không cam tâm. "Ngọc Thúy, mau gọi cho cháu rể, bảo thằng bé về nhà ăn cơm trưa". Thái độ của Châu Ngọc Kiệt đối với Dương Thanh quay ngoắt 180 độ, gọi Dương Thanh là "cháu rể" luôn. "Chắc mọi người đều hiểu lầm một chuyện rồi!" Châu Ngọc Thúy hắng giọng, đắc ý nói: "Cả trà và ngọc Quan Âm đều là do con bé Tâm nó mua. Còn thằng đó chỉ là một thằng bám váy vợ, cả ngày ăn không ngồi rồi, là một thằng ăn hại chính hiệu!" "Ngọc Thúy, cô nói muốn con bé Tâm ly hôn với Dương Thanh, thật không thế?" Châu Ngọc Thúy không có mắt nhìn nhưng có người khác tinh mắt, chẳng qua chỉ có một người như thế, những người khác đều tin lời Châu Ngọc Thúy. Dù sao thì bây giờ Tần Thanh Tâm cũng là tổng giám đốc của tập đoàn Tam Hòa, Tần Y là tổng giám đốc chi nhánh Giang Hải của tập đoàn Nhạn Thanh, họ đều có khả năng tặng được những món quà giá trị hàng chục triệu. "Sao thế? Chị đừng có mơ mộng hão huyền, tôi không gả con bé Tâm tới nơi hang cùng ngõ hẻm nhà chị đâu!", Châu Ngọc Thúy khinh bỉ nói. "Cô hiểu lầm rồi, tôi có một đứa cháu gái bên ngoại, cũng đã đến độ tuổi lấy chồng rồi, nếu cô không cần Dương Thanh thì tôi sẽ dẫn cháu gái tôi đến tìm thằng bé đấy nhé!" Chị dâu họ của Châu Ngọc Thúy vui mừng nói. "Lại đi tranh giành một thằng ăn hại, được, chị thích thì tới mà rước đi mau đi, tôi chướng mắt cậu ta lắm rồi", Châu Ngọc Thúy cười khẩy. "Mẹ, mọi người lại nói gì nữa thế?" Tần Thanh Tâm dìu ông cụ Châu về phòng xong, quay lại thì nghe Châu Ngọc Thúy nói như vậy. Cô tỏ ra bất mãn. "Thanh Tâm, mẹ cháu nói là cháu sắp ly hôn với Dương Thanh rồi. Cháu mau nói cho bác biết, lúc nào hai đứa ly hôn thế? Đến lúc đó nhớ nói cho bác một tiếng nhé, bác dẫn cháu gái của bác tới tìm Dương Thanh". Chị dâu họ của Châu Ngọc Thúy nhìn Tần Thanh Tâm, vui vẻ nói. Lúc này Châu Ngọc Thúy cũng không dám lên tiếng, vội ngậm chặt miệng. Sắc mặt Tần Thanh Tâm vô cùng khó coi, nhưng cô vẫn trả lời rất lễ phép: "Bác, tình cảm của cháu với Dương Thanh khăng khít lắm ạ, bọn cháu còn đang định có thêm đứa nữa, sao có thể ly hôn được ạ?" "Hả? Không ly hôn sao?" Chị dâu họ của Châu Ngọc Thúy có vẻ rất thất vọng. Một bên khác, Dương Thanh rời khỏi tập đoàn Thành Hà, trên đường trở về, anh đột nhiên nhìn thấy có một ông cụ đang nằm ở trên lối đi bộ ven đường. "Chắc chắn lão già này đang nằm ăn vạ, tuyệt đối đừng có đụng vào lão ta!" "Đúng vậy! Tôi nghe nói, hồi trước có một gia đình nhỏ sung túc lắm, nhưng vì dìu một lão già ăn vạ mà khiến gia đình tán gia bại sản". "Mấy ngày trước, có người nhảy sông Hắc Thủy ở Châu Thanh mình tự tử nè, rồi có một cậu thanh niên đi ngang qua cứu được. Thế mà sau khi người đó tỉnh dậy, cứ nói cậu thanh niên kia đẩy mình xuống sông, bây giờ còn đang kiện tụng kia kìa!" ... Dương Thanh vừa xuống xe đã nghe lời bàn tán của những người đứng xem. Mười mấy người đều đứng trơ mắt nhìn ông lão kia, không một ai tới sơ cứu, thậm chí còn không có ai gọi điện thoại cho xe cứu thương nữa. Lúc Dương Thanh còn ở trên xe đã nhìn thấy ông cụ này hô hấp khó khăn, sắc mặt trắng bệch, môi tím tái, rõ ràng là triệu chứng giảm oxy máu. Dương Thanh không hề do dự, lập tức bước lên trước, chuẩn bị sơ cứu. Ngay lúc anh định sơ cứu người bệnh thì bị một ông chú trung niên kéo cánh tay lại: "Cậu trai trẻ, cậu đừng xốc nổi nhé! Ra vẻ anh hùng sẽ rước phiền phức đấy, vừa nhìn đã biết lão già này đang diễn kịch rồi". "Tránh ra!" Dương Thanh nhíu mày, tức giận quá, vùng ra khỏi tay ông chú trung niên kia. "Haiz! Cậu trai trẻ, sao cậu không biết tốt xấu gì cả thế?" Ông chú trung niên bất mãn nói. "Chính vì có quá nhiều người trẻ như thế này nên mấy ông già mới có cơ hội ăn vạ". "Chuẩn rồi, bọn họ ăn vạ được đều là do có quá nhiều người tạo cho họ thói quen đó". Những người đứng xem cũng đồng loạt chỉ trích Dương Thanh, dường như anh đang làm một chuyện gì xấu xa lắm vậy. Dù sao Dương Thanh cũng xuất thân từ quân đội, những triệu chứng bệnh đơn giản, anh vẫn có thể nhìn ra được. Rõ ràng ông cụ này bị đột phát bệnh tim, bây giờ cho dù xe cứu thương có tới e rằng cũng đã muộn, buộc phải sơ cứu ngay lập tức. Bình thường, những người có bệnh tim đều sẽ mang theo thuốc đặc trị bên mình. Quả nhiên, Dương Thanh tìm được một chiếc bình sứ trong túi áo của ông cụ, chính là thuốc trị bệnh tim. Anh vội cho ông cụ uống vài viên, vừa giúp ông cụ điều khí vừa gọi 115, nói rõ tình hình. Một lát sau, ông cụ dần dần mở mắt, sắc mặt đã ổn hơn một chút, đôi môi vốn dĩ tím tái, bây giờ đã hồng hào hơn nhiều. "Hình như ông già này bị tái phát bệnh cũ thật!" "Lẽ nào ông ta không phải kẻ ăn vạ à?" "Xem ra chúng ta nhầm rồi, suýt chút nữa thì hại một mạng người rồi!" Nhìn sắc mặt ông cụ dần ổn hơn, cuối cùng đám người đứng vây xem cũng đã nhận ra ông cụ thật sự bị tái phát bệnh. Lúc này Dương Thanh đứng lên, liếc nhìn tất cả mọi người, cao giọng nói: "Thế giới này đúng là có người xấu, nhưng đó cũng chỉ là số ít. Nếu mỗi người chúng ta đều vì sợ bị ăn vạ mà không dám cứu người, thế thì sẽ có biết bao nhiêu người mất mạng oan uổng vì lỡ thời gian cấp cứu?" Anh nói xong thì quay người rời đi. Đám người đứng xem ai nấy đều áy náy, kính phục nhìn Dương Thanh lái xe rời đi. "Ông nội, ông sao rồi?" Dương Thanh vừa đi, một chiếc Rolls-Royce dừng lại ngay bên đường, một cô gái xinh đẹp bước xuống xe, vội vàng chạy tới trước mặt ông cụ, vẻ mặt ngập tràn lo lắng. Ông cụ khẽ lắc đầu: "Yên tâm đi, ông nội không sao rồi. Nếu vừa nãy không có chàng trai trẻ kia thì e rằng ông nội đã phải vĩnh viễn nằm ở đây rồi". Sau đó ông cụ lại nói: "Gọi người chuẩn bị mười triệu, đưa đến cho chàng trai trẻ kia!" "Vâng, ông chủ!" Một người đàn ông trung niên đứng bên cạnh ông cụ lập tức nhận lệnh. Đám người đứng xem vừa nãy đều kinh ngạc. Nhớ lại vừa rồi cậu trai kia chỉ lấy thuốc trên người ông cụ rồi cho ông cụ uống, như thế đã được ông cụ báo đáp mười triệu, nhiều người thấy hối hận. Dương Thanh không hề biết, vì chuyện làm nhỏ nhặt của mình mà kiếm được đến mười triệu. Dù anh biết cũng sẽ không có bất kỳ phản ứng gì. Với tài lực của anh bây giờ, mười triệu chỉ như con bò rụng cọng lông, cây me rụng lá mà thôi. - ---------------------------