Chiến thần ở rể

Chương 189 : Ép người nhường chức

Vừa rồi Triệu Hoa còn hùng hổ ra vẻ ta đây. Sau khi ông ta nghe được những lời này, vẻ mặt lập tức thay đổi. Năm quản lý cao cấp cùng phe với Triệu Hoa cũng căng thẳng nhìn về phía người mới nói. Đó là Dương Thanh. Sau lưng anh còn có một người trung niên, chỉ là đám người Triệu Hoa không nhận ra người này. "Chủ tịch, sao cậu lại tới đây?" Tần Đại Dũng đờ đẫn trong giây lát, kinh ngạc hỏi. Dương Thanh cười nhạt: "Nếu tôi không đến, e rằng ông đã bị tiếm quyền rồi". Tần Đại Dũng cay đắng nói: "Lần xuất hàng này vô cùng quan trọng. Nếu tôi không làm như vậy, công ty sẽ phải bồi thường một khoản rất lớn”. Dương Thanh không dây dưa về chuyện này, chợt nhìn sang Triệu Hoa với ánh mắt sắc bén. Cho dù mấy người này rất kiêu căng nhưng hiểu rõ người trẻ tuổi trước mắt này là chủ tịch công ty vật liệu xây dựng Long Hà. Lúc này ai nấy đều căng thẳng. "Chủ tịch, cậu tới thật đúng lúc. Tôi có một số việc muốn nói rõ với cậu!" Triệu Hoa giả vờ bình tĩnh nói. "Ông nói đi!" Dương Thanh cười lạnh nói. "Chủ tịch, có điều cậu không biết, Long Tam là người quản lý club Hoàng Triều vừa dẫn người tới chặn nhà kho, đã gây ảnh hưởng nghiêm trọng cho việc xuất hàng của công ty”. Triệu Hoa hắng giọng, vẻ mặt phách lối nói: "Nếu vừa rồi cậu đã nghe được, vậy tôi cũng không lừa gạt cậu nữa. Long Tam là anh em tốt của tôi, anh ấy đến trút giận cho tôi. Nếu cậu không giao cái chức làm tổng giám đốc cho tôi thì sau này anh ấy sẽ còn dẫn người đến gây rối”. "Đúng rồi, chắc chủ tịch còn chưa biết lai lịch của Long Tam nhỉ? Club Hoàng Triều là sản nghiệp của nhà họ Ngụy. Long Tam có thể được phái tới làm quản lý chỗ đó đã đủ chứng minh nhà họ Ngụy coi trọng anh ấy cỡ nào”. "Bởi vì tôi bị sa thải nên anh ấy rất bất mãn, cứ nhất quyết đòi lấy lại công bằng cho tôi, cho nên mới dẫn người đến đây. Cho dù là tôi cũng không ngăn cản được đâu. Rốt cuộc nên làm sao, tự cậu xem mà lo liệu!" Triệu Hoa cực kỳ kiêu căng, không ý thức được mình trêu chọc phải người nào. Ngụy Sâm đứng sau Dương Thanh, giận tím mặt. Nếu không phải Dương Thanh ngăn cản, ông ta đã ra tay với Triệu Hoa rồi. "Triệu Hoa, ông thật bỉ ổi vô sỉ! Không ngờ ông dùng thủ đoạn bẩn thỉu như vậy để ép chủ tịch”, Tần Đại Dũng tức giận. "Xem ra ông có chỗ dựa nên không hề sợ hãi”. Dương Thanh đột nhiên cảm thấy buồn cười, còn nói thêm: "Nếu đã vậy, tôi sẽ cho ông một cơ hội cuối cùng. Nếu bây giờ ông xin lỗi sếp Tần rồi rời đi, tôi có thể xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra”. "Bảo tôi xin lỗi à? Cậu đang nằm mơ sao?" Triệu Hoa cười nhạo: "Chủ tịch, nếu cậu đã nói vậy, tôi cũng không ngại nói rõ ràng cho cậu biết. Ngày nào tôi chưa được lên làm tổng giám đốc, Long Tam sẽ dẫn người tới chặn nhà kho ngày đó. Cậu chịu nổi thì tôi theo tới cùng!" "Nếu đã vậy, không còn gì để nói nữa!" Dương Thanh cười nhạt, nói với Ngụy Sâm phía sau: "Sếp Ngụy, bây giờ có thể dẫn chó của ông tới được rồi”. "Được!" Ngụy Sâm biết Dương Thanh muốn làm gì, chỉ có thể làm theo lời căn dặn của anh. "Mấy người thì sao? Mấy người vẫn quyết định đứng cùng phe với Triệu Hoa à?" Dương Thanh chợt nhìn về phía năm người đi cùng Triệu Hoa. Mấy người nhìn nhau, sau đó ánh mắt mỗi người đều kiên định. "Cậu xem chúng tôi là người thế nào chứ?" "Nếu chúng tôi đã đi theo sếp Triệu, vậy chắc chắn sẽ cùng tiến cùng lui với ông ấy!" "Không sai, hôm nay cậu phải để sếp Triệu quay về công ty, bằng không công ty vật liệu xây dựng Long Hà cứ chờ ngày đóng cửa đi!" Thái độ của mấy người vô cùng kiên định, như muốn nói cậu không cho chúng tôi quay về công ty, chúng tôi sẽ đi theo Triệu Hoa gây chuyện mỗi ngày. Dương Thanh buồn cười nhìn những người này, lắc đầu: "Đúng thật là chưa thấy quan tài chưa rơi lệ!" Đúng lúc này, Ngụy Sâm đi qua. Còn có hơn hai mươi người đi theo phía sau ông ta. Trong đó có một người được hai người khiêng tới. Đám người Triệu Hoa hoảng loạn khi thấy Ngụy Sâm đột nhiên dẫn theo nhiều người tới như vậy. "Các người muốn làm gì?" Triệu Hoa theo bản năng lùi lại mấy bước, sợ hãi hỏi. "Thế nào? Ông không nhận ra cả người mình đã tới nhờ vả à?" Dương Thanh vừa cười vừa nói với vẻ mặt chế giễu. Anh vừa dứt lời, hơn hai mươi người đồng loạt quỳ trước mặt anh, Long Tam cũng bị ném ở bên cạnh. Bởi vì hai tay, hai chân bị gãy, không được chữa trị nên mặt gã trắng bệch, chẳng còn sắc máu. "Anh Long!" Cuối cùng Triệu Hoa đã nhìn thấy Long Tam, lập tức kinh ngạc kêu lên. Nghe giọng ông ta, Long Tam vốn đang yếu ớt lại lập tức có tinh thần. Gã trợn trừng hai mắt, nhìn chằm chằm vào Triệu Hoa và tức giận nói: "Khốn kiếp, đều tại tên khốn kiếp nhà ông, không ngờ ông lại hãm hại bố mày. Nếu không phải tại ông, sao bố mày có thể bị đánh gãy cả hai tay, hai chân? Chờ bố mày khỏe lại, chắc chắn sẽ giết chết ông!" "Anh Long, rốt… rốt cuộc anh làm sao vậy?" Triệu Hoa nhìn thấy dáng vẻ thê thảm này của Long Tam thì bị dọa suýt đái ra quần. Lúc này Tần Đại Dũng cũng trợn tròn mắt. Lúc trước, ông ta đi đón Triệu Hoa nên không biết đã xảy ra chuyện gì. Những người này vừa nãy tới gây sự, không ngờ bây giờ đều quỳ dưới chân Dương Thanh, thậm chí ngay cả Long Tam cũng bị đánh gãy hai tay, hai chân. Nhìn Dương Thanh bên cạnh bình tĩnh tự nhiên, Tần Đại Dũng mới nhận ra Dương Thanh không đơn giản. "Bây giờ ông còn chỗ dựa nào nữa không?" Dương Thanh nhìn Triệu Hoa hỏi với vẻ trêu tức. Lúc này Triệu Hoa làm gì còn kiêu căng như trước, cả người đều run rẩy. Không chỉ ông ta, cả năm người khác đi cùng với ông ta cũng ý thức được tình hình không ổn, trong lòng ai nấy đều hối hận. "Bịch!" Năm người kia nhìn nhau, rất ăn ý vội vàng quỳ xuống dưới chân Dương Thanh. "Chủ tịch, tất cả đều do Triệu Hoa bày ra, không liên quan gì đến chúng tôi. Ông ta ép mỗi người chúng tôi phải đưa cho ông ta năm trăm nghìn, nói góp đủ ba triệu sẽ đi tìm Long Tam”. Mấy người nước mắt nước mũi giàn giụa, khóc lóc cầu xin: "Nếu chúng tôi không đưa tiền, ông ta sẽ làm cho chúng tôi không thể tìm được việc làm ở Giang Hải, chúng tôi đều bị ép buộc thôi!" "Cái gì? Ông đòi ba triệu, lại chỉ đưa cho bố mày có một triệu!" Long Tam nghe thấy mấy người nói vậy, suýt nữa thì phát điên, tức giận gào lên với Triệu Hoa. Lúc này, Triệu Hoa cũng hoảng sợ. Long Tam đã bị đánh gãy hai tay, hai chân, mà năm người đứng chung một phe với ông ta đều lựa chọn vứt bỏ ông ta. "Mẹ nó, mày còn dám nhắc đến tiền? Xem tao có giết chết mày không!" Ngụy Sâm tức giận, xông lên đấm đá Long Tam một trận. Sau khi đánh đủ rồi, ông ta mới đi đến trước mặt Dương Thanh, nghiến răng nghiến lợi nói: "Cậu Thanh, chuyện này nên xử lý thế nào, cậu cứ nói. Cho dù có lấy mạng của hắn, nhà họ Ngụy tôi cũng sẽ tự mình xử lý!" Cho đến lúc này, đám người Triệu Hoa mới ý thức được người trung niên này chính là người nhà họ Ngụy, mặt bọn họ càng tái hơn. Cả người Triệu Hoa mềm nhũn, chẳng còn có sức lực, ông ta ngồi phịch xuống đất. Ngay cả người nhà họ Ngụy cũng cung kính với Dương Thanh như thế, ông ta lại dám ép người nhường chức, bảo Dương Thanh phải giao vị trí tổng giám đốc lại cho ông ta, đúng là nực cười. Dương Thanh hờ hững liếc nhìn Ngụy Sâm: "Chỉ là mạng một con chó thôi, tôi không quan tâm!" "Vậy cậu Thanh muốn làm gì?" Ngụy Sâm đột nhiên có dự cảm xấu.