Chiến thần ở rể

Chương 187 : Tôi đồng ý với ông

Cảm nhận được khí thế trên người Dương Thanh phát ra, Long Tam đứng cách đó không xa đột nhiên có một dự cảm xấu. Hắn ta cười lạnh: "Thằng oắt con, muốn kiêu căng cũng cần phải có bản lĩnh đã. Chỉ riêng một câu mà cậu vừa nói với tôi cũng đủ để tôi giết chết cậu rồi”. "Chủ tịch, anh phải cẩn thận đấy. Người kia tên là Long Tam, là người quản lý club Hoàng Triều. Có người nói nhà họ Ngụy đứng phía sau hắn ta. Vừa rồi chính hắn ta đã tát sếp Tần, còn đạp sếp Tần một phát”. Người này là trợ lý của Tần Đại Dũng, tên Ngô Vũ. Vừa nghe anh ta nói Tần Đại Dũng bị đánh, ánh mắt Dương Thanh trở nên lạnh lẽo. "Cậu cũng bị Long Tam đánh à?" Dương Thanh nhìn cả người Ngô Vũ đầy bụi bặm, hỏi. Ngô Vũ lắc đầu, nghiến răng nghiến lợi nhìn về phía một gã đô con bên cạnh Long Tam, đột nhiên chỉ tay: "Là hắn!" "Cho mày mười giây để lăn qua xin lỗi, bằng không sẽ phải chịu hậu quả rất nghiêm trọng đấy!" Mặt Dương Thanh không đổi sắc nhìn về phía gã đô con bên cạnh Long Tam và nói. Nghe anh nói ra những lời này, Ngô Vũ bị dọa cho suýt són đái. Anh ta chỉ nói cho Dương Thanh biết ai đã đánh anh ta, chưa từng nghĩ tới việc bắt đối phương xin lỗi. Dù sao đối phương còn đánh cả Tần Đại Dũng, anh ta chỉ là một trợ lý nhỏ, sao bọn họ có thể xin lỗi anh ta được! "Chủ tịch, anh đừng kích động, họ đều không phải là người tốt, chúng ta không đối phó được đâu”, Ngô Vũ khẽ nói. Đám người Long Tam cũng kinh ngạc, dường như không ngờ trong tình huống như vậy, Dương Thanh còn dám bảo người của bọn họ xin lỗi. "Ha ha...” Rất nhanh, trong đám người phát ra tiếng cười ngông cuồng. Gã đô con đã đánh Ngô Vũ càng kiêu căng hơn: "Thằng nhóc này là thằng hề mua vui hả? Bảo tao qua xin lỗi cơ đấy! Ha ha... Tôi cười chết mất!" Dương Thanh chỉ giơ tay nhìn đồng hồ: "Mười giây đã qua!" Anh vừa dứt lời thì chân đột nhiên di chuyển. Anh lập tức hóa thành một bóng mờ, lao về phía gã đô con kia. Bấy giờ, Long Tam đứng phắt dậy, đồng tử của hắn ta đột nhiên co lại như nhìn thấy chuyện gì vô cùng đáng sợ. "Bốp!" Khi hắn ta vừa đứng lên, gã đô con đang cười sằng sặc bên cạnh hắn ta đã bị Dương Thanh đấm một phát bay ra ngoài. Gã kia nặng hơn chín mươi cân bị đánh cho bay xa mười mấy mét, rơi mạnh xuống đất, lúc này đã ngất đi. "Con mẹ nó!" "Xảy ra chuyện gì vậy?" "Hắn ta không phải là người à?" ... Trong giây lát, rất nhiều người kinh ngạc kêu lên và lộ vẻ khó tin. Long Tam làm việc cho nhà họ Ngụy, cũng đã từng gặp rất nhiều cao thủ nhưng đã bao giờ gặp loại cao thủ cấp bậc như vậy đâu? Chỉ trong nháy mắt, đối phương đang ở cách xa mấy chục mét đã lao tới bên cạnh mình, một đấm đánh bay một người anh em của mình. Nếu vừa rồi, người Dương Thanh đánh là hắn ta, hắn ta có thể cản được không? "Này, cậu muốn làm gì?" Thấy Dương Thanh đột nhiên nhìn về phía mình, Long Tam run rẩy, lau mồ hôi lạnh trên trán. "Bịch! Bịch! Bịch!" Nhịp bước chân của Dương Thanh giống như Thần Chết, mỗi bước đều như đang đòi mạng khiến Long Tam vô cùng hoảng sợ. Dương Thanh chỉ đi ba bước đã tới trước mặt hắn ta, lạnh lùng nhìn hắn ta hỏi: "Vừa rồi, tay nào đánh sếp Tần, chân nào đạp sếp Tần? Hoặc ông tự đánh mình tàn phế, hoặc tôi đích thân ra tay. Chẳng qua để tôi ra tay, sẽ không đơn giản chỉ là một tay, một chân đâu”. "Con mẹ nó, hổ không ra oai thì mày tưởng ông đây là mèo bệnh à?" Cho dù Long Tam hoảng sợ, nhưng nghe Dương Thanh muốn hắn ta tự đánh mình tàn phế, hắn ta vẫn không nén được cơn giận nói: "Lên cho tao, giết chết nó!" Hắn vừa dứt lời, hơn hai mươi anh em do hắn dẫn tới đã đồng loạt xông về phía Dương Thanh. Dương Thanh bình tĩnh: "Xem ra ông tính để tôi tự mình ra tay. Nếu vậy, cứ đánh gãy hai tay, hai chân của ông rồi nói sau!" Người của Long Tam còn chưa xông đến, Dương Thanh đã chộp lấy cánh tay của Long Tam. "Ông đây là người nhà họ Ngụy, cậu không thể động đến tôi!" Cảm nhận được đau đớn từ trên cánh tay truyền đến, Long Tam sợ hãi, lập tức hét lên. "Rắc!" "A...” Tiếng xương gãy giòn tan và cả tiếng kêu rên đau đớn của Long Tam gần như cùng lúc vang lên. Nhưng đây chỉ mới là bắt đầu! Ngay sau đó, lại liên tục có ba tiếng xương gãy vang lên, hai chân và một cánh tay khác của Long Tam cũng bị Dương Thanh đánh gãy. Tiếng kêu rên đau đớn vang vọng trong cả nhà kho, ai nấy đều hoảng sợ khi nhìn thấy cảnh tượng như vậy. Lúc này, hai mươi mấy gã đô con vừa được Long Tam ra lệnh phải giết chết Dương Thanh đã dừng lại cách anh mấy chục mét, không ai dám xông lên nữa. Sau khi nhìn thấy được thực lực và thủ đoạn của Dương Thanh, còn ai dám ra tay với anh chứ? Long Tam chỉ tát Tần Đại Dũng một cái, đạp một phát, Dương Thanh lại đánh gãy hai tay, hai chân của hắn ta. Người này hoàn toàn là ác ma! Ngoài tiếng kêu rên đau đớn của Long Tam, trong cả nhà kho không còn có tiếng động nào khác. Ai nấy đều hoảng sợ nhìn Dương Thanh. "Sắp xếp người chuyển hàng!" Đúng lúc này, Dương Thanh đột nhiên nhìn Ngô Vũ nói. Bây giờ Ngô Vũ mới hoàn hồn, vội vàng gật đầu và chạy đi sắp xếp người chuyển hàng. Còn Dương Thanh thì gọi một cuộc điện thoại. "Cậu Thanh, cậu định trả lại Spa Hoàng Hà cho tôi sao?" Điện thoại vừa được kết nối, Ngụy Sâm đã vội vàng hỏi. Spa Hoàng Hà đã rơi vào trong tay Dương Thanh một thời gian, nhưng anh mãi vẫn không chịu trả lại. Tới hôm nay, ông ta còn chưa dám nói chuyện này cho gia tộc biết. Dương Thanh lạnh lùng nói: "Long Tam là người của ông?" Anh nhớ rõ, lần trước Ngụy Sâm định lấy club Hoàng Triều để đổi lại Spa Hoàng Hà. Ngụy Sâm cảm nhận được giọng điệu của Dương Thanh không tốt, vội vàng nói: "Đúng là người của tôi. Không phải tên khốn kiếp này đắc tội cậu Thanh chứ?" "Trong vòng hai mươi phút, ông tới nhà kho đường Duyên Hà ở ngoại ô phía Đông nhận người!" Dương Thanh vừa dứt lời đã cúp máy. Bên kia điện thoại, Ngụy Sâm vô cùng tức giận: "Long Tam, mẹ mày!" Ông ta vốn đang buồn phiền vì chuyện Spa Hoàng Hà, không ngờ Long Tam còn đi trêu chọc Dương Thanh. Đối với ông ta, điều này quả thật chính là họa vô đơn chí. Ông ta không dám chậm trễ, vội vàng chạy tới ngoại ô phía Đông. Ở phía khác, Tần Đại Dũng đã lái xe đến biệt thự Vườn Hồng nhưng bị bảo vệ chặn lại ở cổng. Ông ta không có giấy phép ra vào nên không được vào trong. Tần Đại Dũng chỉ có thể gọi điện thoại cho Triệu Hoa. Nhưng ông ta gọi mấy lần, Triệu Hoa đều không nghe máy. Điều này làm ông ta vừa sốt ruột lại vừa tức giận. Qua khoảng mười phút, ông ta gọi khoảng hơn trăm cuộc điện thoại, cuối cùng Triệu Hoa mới chịu nghe máy. "Sếp Tần, tôi không nhận điện thoại của ông thì chắc chắn là đang bận. Dù gì ông cũng là tổng giám đốc công ty vật liệu xây dựng Long Hà, sao lại không hiểu chứ?", Triệu Hoa rất bất mãn nói. "Triệu Hoa, tôi đã ở cổng Vườn Hồng, ông mau ra đây!" Tần Đại Dũng không có thời gian tính toán với ông ta. "Chờ tôi ăn cơm xong rồi nói sau!" Triệu Hoa nói xong đã cúp máy. Nghe trong điện thoại truyền ra tiếng báo máy bận, Tần Đại Dũng tức giận đấm mạnh vào vô lăng, nghiến răng nghiến lợi nói: "Khốn kiếp!" Ông ta chờ thêm nửa giờ, Triệu Hoa mới chậm rãi đi ra. "Triệu Hoa, ông mau gọi điện thoại cho Long Tam, bảo người của ông ta tránh ra, để nhà kho còn xuất hàng”. Thấy Triệu Hoa, Tần Đại Dũng vội bước tới giục. "Sếp Tần, ông cầu xin người ta cũng phải có thái độ của kẻ đi cầu xin chứ? Ông thế này, tôi không có cách nào giúp ông được đâu”. Triệu Hoa cười lạnh nói. Tần Đại Dũng hít sâu một hơi: "Triệu Hoa, ông đại nhân không chấp tiểu nhân, tôi cầu xin ông gọi điện thoại cho Long Tam trước, những chuyện khác chờ đến nhà kho lại nói sau. Ông thấy như vậy có được không?" "Ha ha!" Triệu Hoa cười đắc ý: "Nể tình sếp Tần thành khẩn như vậy, tôi cũng không phải không thể giúp ông”. "Ông còn muốn thế nào nữa?" Tần Đại Dũng nghiến răng nghiến lợi. "Tôi muốn vị trí tổng giám đốc. Chỉ cần ông có thể nghĩ cách thuyết phục chủ tịch cho tôi đảm nhiệm chức tổng giám đốc công ty vật liệu xây dựng Long Hà, tôi sẽ bằng lòng đứng ra. Đương nhiên, ông có thể làm phó tổng giám đốc”, cuối cùng Triệu Hoa cũng nói ra mục đích của mình. Đến giờ phút này, Tần Đại Dũng mới hiểu được mục đích của Triệu Hoa là vị trí tổng giám đốc. Ông ta không ngốc, chẳng mấy chốc đã hiểu ra lý do vì sao Long Tam dẫn người xuất hiện ngăn cản công ty xuất hàng, còn kiên trì muốn nói chuyện với Triệu Hoa. Rất có khả năng, tất cả những điều này đều do Triệu Hoa làm ra. "Được, tôi hứa với ông!" Tần Đại Dũng nghiến răng nói. - ---------------------------