Chiến thần ở rể

Chương 182 : Có người giả mạo

Lúc này Tần Đại Dũng vô cùng khí thế, tức giận hét lên, mọi người đều phải nhìn về phía ông ta. Người đàn ông hói đầu mới đi được mấy bước cũng dừng chân, hai mắt hơi híp lại. Người đàn ông hói đầu tên là Triệu Hoa. Khi nhà họ Dương ở Châu Thành còn, ông ta chính là tổng giám đốc công ty vật liệu xây dựng Long Hà. Dương Thanh bảo Lạc Bân chỉnh đốn lại công ty vật liệu xây dựng Long Hà. Lạc Bân muốn bảo đảm công ty có thể hoạt động bình thường nên không hề động vào nhân sự của công ty. Nhưng sau đó Tần Đại Dũng đột nhiên từ bên ngoài tới làm tổng giám đốc, Triệu Hoa trở thành phó tổng giám đốc. Ông ta vốn rất bất mãn về điều này, luôn tìm cách chống đối với Tần Đại Dũng, thậm chí sẵn sàng gây thiệt hại cho quyền lợi của công ty, cũng phải đối đầu với Tần Đại Dũng. Chỉ cần là ý kiến do Tần Đại Dũng đưa ra, ông ta đều không đồng ý. "Người ta bảo sếp mới nhậm chức hay nóng tính. Sếp Tần đã lên chức lâu như vậy mà ông vẫn còn nóng tính thế?" Triệu Hoa cười híp mắt nói. Tần Đại Dũng lạnh lùng nói: "Tôi không quan tâm các người có lý do gì, trong vòng năm phút đều phải đến phòng họp lớn để họp! Bằng không tự gánh lấy hậu quả!" "Ha ha, sếp Tần, uy quyền của ông lớn quá nhỉ?" Triệu Hoa mỉm cười nói: "Xét về kinh nghiệm và lý lịch, tôi bỏ xa ông cả chục con phố, ông lấy tư cách gì bảo tôi tới họp?" "Trưởng phòng Trương, bây giờ là mười giờ mười bảy phút. Mười giờ hai mươi hai phút, ai không tới họp thì cứ xử phạt vì nghỉ làm không phép!" Tần Đại Dũng căn dặn trưởng phòng nhân sự. Trưởng phòng Trương có hơi khó xử. Cho dù ông ta là người chịu trách nhiệm về nhân sự nhưng vẫn không dám chống đối Triệu Hoa. Đúng như Triệu Hoa đã nói, kinh nghiệm và lý lịch của ông ta là cao nhất trong công ty, vốn là tổng giám đốc công ty, tất cả nhân viên quản lý cao cấp trong công ty đều là người của ông ta. "Ông không hiểu lời tôi nói à?" Tần Đại Dũng thấy trưởng phòng Trương không nói lời nào, lập tức nổi giận. Trưởng phòng Trương cười khổ: "Vâng, sếp Tần!" "Trương Chí Quân, đây là ân oán giữa tôi và Tần Đại Dũng, nếu ông dám can thiệp, tôi có hàng trăm cách đuổi ông ra khỏi công ty”, Triệu Hoa uy hiếp. Nghe ông ta nói vậy, Dương Thanh nãy giờ không nói gì, lúc này ánh mắt cũng trở nên lạnh lùng. Triệu Hoa này đúng là quá mức kiêu căng, dám uy hiếp nhân viên ngay trước mặt mọi người. Trương Chí Quân khổ sở, đi tới phòng họp không được, không đi cũng không được. Ông ta không thể đắc tội với bất kỳ bên nào. "Triệu Hoa, có phải ông cảm thấy mình chính là ông trời ở trong công ty này, tôi thật sự không dám làm gì ông à?" Tần Đại Dũng đột nhiên bình thản nói, trên mặt không thấy có chút tức giận nào. Ông ta đột nhiên thay đổi làm Triệu Hoa bất giác có dự cảm xấu. Nhưng nghĩ tới địa vị của mình ở trong công ty, Triệu Hoa không sợ hãi nữa. Ông ta cười lạnh nói: "Tôi làm việc trong công ty bao nhiêu năm qua, hiểu rõ tất cả các nghiệp vụ của công ty, công ty có thể không có ông nhưng không thể thiếu tôi. Cho dù sếp Lạc tới, cũng sẽ không làm gì được tôi nữa là ông?" Tần Đại Dũng hít sâu một hơi, đảo mắt nhìn lướt qua mọi người và chợt nói: "Tôi đột nhiên từ bên ngoài tới công ty này, chắc không chỉ Triệu Hoa không phục, những người khác cũng không phục tổng giám đốc như tôi nhỉ?" Dù sao ông ta cũng là tổng giám đốc công ty, cho dù phần lớn quản lý cao cấp đều là người của Triệu Hoa, nhưng rõ ràng lúc này Tần Đại Dũng đang sắp nổi giận, rất nhiều người đều hơi do dự, mãi vẫn không có người nào đứng ra. Triệu Hoa cười lạnh nói: "Các người có ý kiến gì thì cứ việc nói ra. Có tôi ở đây, không ai có thể làm gì được các người”. Có những lời này của Triệu Hoa, cuối cùng đã có người đứng ra: "Tôi không phục!" "Sếp Triệu làm trong công ty bao nhiêu năm qua, đổ biết bao mô hồi công sức cho công ty, ông chỉ là một tổng giám đốc từ bên ngoài tới, ông có tư cách gì thay thế ông ấy?" "Tôi cũng không phục. Ở công ty vật liệu xây dựng Long Hà, tôi chỉ nhận sếp Triệu là lãnh đạo!" "Cả tôi cũng không phục. Ông chỉ là một kẻ bị gia tộc nhỏ vứt bỏ, có tư cách gì làm tổng giám đốc của công ty vật liệu xây dựng Long Hà?" Có ba quản lý cao cấp của công ty lần lượt đứng ra, trong đó có một phó tổng giám đốc và hai trưởng phòng. Ba người này vốn qua lại thân thiết với Triệu Hoa, lúc này bọn họ đứng ra, mọi người cũng không nghi ngờ gì. Nhưng cũng chỉ có ba người này đứng ra nói, những người khác đều lựa chọn im lặng. Tần Đại Dũng có thể từ bên ngoài tới nhậm chức, đã chứng tỏ lai lịch của ông ta chắc chắn không đơn giản. "Còn có ai không phục nữa?" Tần Đại Dũng nhìn lướt qua mọi người ở đó, lớn tiếng hỏi. Triệu Hoa híp mắt và hừ lạnh nói: "Các người tốt nhất nên suy nghĩ cho kỹ đi!" "Tôi cũng không phục!" Lại có một quản lý cao cấp đứng ra. Nhưng cũng chỉ có một người, những người khác vẫn lựa chọn im lặng. Thấy cảnh tượng như vậy, sắc mặt Triệu Hoa có phần khó coi. Ông ta vốn tưởng rằng nếu có một ngày mình và Tần Đại Dũng hoàn toàn trở mặt, sẽ có ít nhất hơn nửa số quản lý cao cấp đứng ở bên phía mình. Nhưng bây giờ, chỉ có chưa đến một nửa số quản lý cao cấp lựa chọn ông ta. Tần Đại Dũng hít sâu một hơi: "Được, nếu các người không phục, vậy tôi cũng không nhất thiết phải giữ các người lại nữa”. Ông dứt lời lại nói với trưởng phòng nhân sự Trương Chí Quân: "Trưởng phòng Trương, ông ghi lại tên những người này rồi lập tức làm bản quyết định sa thải!" Ầm! Tần Đại Dũng nói ra những lời này làm ai nấy đều kinh ngạc đến ngây người. Ngay cả Triệu Hoa cũng kinh ngạc, không thể tưởng tượng nổi nói: "Tần Đại Dũng, mẹ nó, ông nói gì vậy? Ông muốn đuổi việc tôi à? Ông có tư cách gì?" "Tôi là tổng giám đốc công ty vật liệu xây dựng Long Hà, lời nói của tôi có tính quyết định trong công ty này. Nếu các người không phục sự quản lý của tôi, sao tôi còn phải giữ các người lại? Chẳng lẽ chờ các người lấy mất quyền lực của tôi, ngăn cản công ty phát triển sao?" Vẻ mặt Tần Đại Dũng lạnh lùng. Lần này, ông không còn tình người, chỉ còn sự lãnh đạm và mạnh mẽ quyết đoán của một cấp trên. "Ông là cái thá gì chứ? Ông thật sự tưởng mình là tổng giám đốc thì có thể đuổi việc được tôi sao?" Triệu Hoa thẹn quá hóa giận nói: "Ông đây là phó tổng giám đốc công ty vật liệu xây dựng Long Hà, cho dù muốn đuổi việc tôi cũng phải thực hiện theo trình tự chính quy. Chỉ có chủ tịch ký tên mới có thể đuổi việc được tôi!" "Đúng vậy, chúng tôi là nhân viên chính thức của công ty, ông có tư cách gì đuổi việc chúng tôi?" "Không có chủ tịch ký tên, ai có thể đuổi chúng tôi đi chứ?" Ngay sau đó, bốn quản lý cấp cao đứng bên phía Triệu Hoa đều gào lên với Tần Đại Dũng, hận không thể xé xác ông ta ra. Vẻ mặt Tần Đại Dũng hờ hững, đột nhiên nhìn về phía Dương Thanh: "Chủ tịch, bây giờ tôi muốn đuổi việc những người này, chủ tịch có thể ký tên không?" Nghe thấy Tần Đại Dũng nói vậy, ai nấy đều chấn động. Cho dù là Triệu Hoa cũng chưa từng gặp Dương Thanh. Vừa rồi anh xuất hiện cùng Tần Đại Dũng, ông ta chỉ cho rằng anh là nhân viên mới được Tần Đại Dũng tuyển vào. Anh hờ hững nhìn năm người kia, nói: "Nếu không phục tùng cấp trên, tất nhiên phải đuổi!" Năm người kia lập tức ủ rũ, vẻ mặt đờ đẫn. Triệu Hoa đờ người ra một lúc lâu mới tức giận hét lên: "Thằng oắt con, mày cũng dám giả mạo chủ tịch công ty vật liệu xây dựng Long Hà à? Mày đúng là chán sống rồi. Tao sẽ lập tức báo cáo lại với sếp Lạc!" Ông ta nói xong thì lấy điện thoại ra gọi. Lạc Bân nhanh chóng nghe máy, thờ ơ hỏi: "Chuyện gì?" "Sếp Lạc, có một người thanh niên hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi tới công ty giả mạo chủ tịch. Sếp Tần còn bao che cho cậu ta nữa. Ông xem chuyện này nên xử lý thế nào?" Giọng điệu Triệu Hoa vô cùng cung kính, lúc ông ta nói chuyện còn nhìn về phía Dương Thanh với vẻ giễu cợt. - ---------------------------