Chiến thần ở rể

Chương 166 : Tần thanh tâm khóc

Dương Thanh xuất hiện khiến Hạ Hà kinh ngạc. Cô ta vừa nhìn đã nhận ra Dương Thanh: "Là anh!" Chuyện lần trước dường như còn hiện rõ trước mắt. Khi mình sắp bị Quan Tuyết Phong ép phải ngủ với anh ta, Dương Thanh đã xuất hiện. Đặc biệt là người đàn ông vạm vỡ nghe theo lệnh của Dương Thanh, vác Quan Tuyết Phong trên vai và nhảy từ cửa sổ tầng hai xuống. Hơn một tháng không gặp, cô gái này còn gầy hơn lần trước, gương mặt xinh xắn không hề trang điểm, vẫn mặc chiếc quần jean bạc màu và cái áo phông trắng kia. Mái tóc đen suôn mượt được cô ta để xõa phía sau, đúng là một người đẹp cực phẩm. Dương Thanh nhìn Hạ Hà mỉm cười: "Đã lâu không gặp!" Sau thoáng kinh ngạc, Hạ Hà cười dịu dàng: "Không ngờ còn có thể gặp lại anh”. Dương Thanh liếc nhìn cô gái này với vẻ kỳ lạ. Dường như cô ấy rất vui khi gặp mình? "Hạ Hà, anh ta là ai vậy?" Trang Tất Phàm bị bỏ quên bên cạnh đã sớm tức giận. Gã theo đuổi Hạ Hà lâu như vậy, còn chưa từng thấy cô ta tươi cười đâu. Nhưng lúc này, cô ta lại cười rạng rỡ như vậy. Hạ Hà hờ hững nhìn gã rồi quay sang Dương Thanh, nghiêm túc nói: "Chắc anh biết em vẫn luôn thích anh, anh có bằng lòng làm bạn trai của em không?" Hạ Hà đột nhiên tỏ tình làm Dương Thanh nhất thời không kịp phản ứng. Đây mới là lần thứ hai bọn họ gặp mặt. Hơn nữa cô ta cũng biết mình đã có con gái, cô ta không phải là cô gái tùy tiện, làm sao có thể tỏ tình với mình được? Dương Thanh nhanh chóng nhận ra vẻ cầu khẩn trong mắt Hạ Hà. Anh chợt hiểu ra, sở dĩ cô ta tỏ tình với mình trong khi bọn họ mới gặp mặt lần thứ hai, còn biết mình có con gái, là vì cô ta muốn thoát khỏi Trang Tất Phàm. Dương Thanh khẽ lắc đầu trong ánh mắt cầu khẩn của Hạ Hà. Cô ta lập tức thất vọng. Nhưng vào lúc này, Dương Thanh đột nhiên bước tới trước mặt Hà Hạ, cầm tay và nhìn cô ta với ánh mắt thâm tình: "Đáng lẽ em phải để cho đàn ông tỏ tình chứ!” "Thật ra tôi đã yêu em từ lần đầu nhìn thấy em. Em có bằng lòng làm bạn gái của tôi không?" Dương Thanh nói vô cùng trịnh trọng làm Hạ Hà hoảng loạn. Nhưng cô ta hiểu rõ anh đang giúp mình, vì vậy gật đầu nói: "Em bằng lòng!" Cứ như vậy, Dương Thanh đã tỏ tình thành công với Hạ Hà ngay trước mặt Trang Tất Phàm. Giây phút Hạ Hà chủ động tỏ tình, Trang Tất Phàm đã kinh ngạc đến ngây người. Lúc này gã trơ mắt nhìn cô gái mà mình nằm mơ cũng muốn có được nhận lời tỏ tình của một người đàn ông khác ngay trước mặt gã. Gương mặt Trang Tất Phàm trở nên khó coi. Trong lòng gã đã sớm xem Hạ Hà là người của mình, bây giờ lại thấy cô ta nhận lời tỏ tình của người khác ngay trước mặt mình. Có thể tưởng tượng được trong lòng Trang Tất Phàm lúc này tức giận tới mức nào. "Trang Tất Phàm, anh cũng thấy đấy, tôi đã có người yêu, hi vọng về sau anh đừng tới quấy rầy tôi nữa”. Hạ Hà chủ động khoác tay Dương Thanh, vẻ mặt lạnh nhạt nhìn Trang Tất Phàm nói. "Con khốn này, cô dám đưa đẩy với thằng đàn ông khác ở ngay trước mặt tôi à? Cô không muốn mẹ cô được chữa trị ở đây nữa sao?", Trang Tất Phàm thẹn quá hóa giận. Gương mặt Hạ Hà có chút khó coi. Cô ta đột nhiên hơi hối hận vì đã kích động Trang Tất Phàm một cách trực tiếp như thế này. "Không phiền cậu để ý tới chuyện chữa trị cho dì, tôi sẽ nghĩ cách giải quyết”, Dương Thanh cười nói. "Mẹ nó, anh câm miệng cho tôi!" Trang Tất Phàm chỉ tay vào Dương Thanh, tức giận hét lên. Dương Thanh híp mắt lại: "Tốt nhất cậu nên bớt kiêu ngạo đi, bằng không chết thế nào cũng chẳng biết đâu!" "Mẹ nó, anh dám uy hiếp tôi à? Muốn chết!" Trang Tất Phàm tức giận quát lên, vung quả đấm đánh mạnh về phía mặt Dương Thanh. "Cẩn thận!" Hạ Hà vô cùng hoảng sợ. "Bịch!" Nhưng Trang Tất Phàm còn chưa chạm tới người Dương Thanh, đã bị anh đạp ra, gã lăn từ trên cầu thang xuống. Hạ Hà chỉ muốn dùng Dương Thanh làm bia đỡ đạn, nhưng không ngờ anh lại dám ra tay với Trang Tất Phàm. Cô ta cuống lên, vội vàng nói: "Dương Thanh, anh ta là người nhà họ Trang đấy, anh không cần phải để ý tới tôi, mau đi đi!" Hạ Hà vốn là cô gái lương thiện, lúc này trong lòng chỉ thấy hối hận. Nếu Dương Thanh vì cô ta mà đắc tội nhà họ Trang, phải chịu tổn thương gì, cô ta sẽ áy náy cả đời. Dương Thanh bình tĩnh nói: "Yên tâm đi, chỉ là một nhà họ Trang cỏn con, chưa làm gì được tôi đâu!" Ở Giang Hải không có nhiều họ Trang, nhưng chỉ có thể là nhà họ Trang có tên tuổi ngang với ba gia tộc lớn Quan, Ngụy, Tô mới có thế hệ trẻ lớn lối như Trang Tất Phàm. Bốn gia tộc lớn này được gọi là nhóm bốn tộc Giang Hải, là bốn gia tộc đứng đầu Giang Hải. Nhìn Dương Thanh tự tin như vậy, Hạ Hà chợt nhớ tới người anh em được Dương Thanh dẫn tới lần trước đã đánh cho cháu đích tôn nhà họ Quan hôn mê rồi đưa đi. Nhưng bây giờ anh vẫn không sao cả. Điều này chứng tỏ trong chuyện lần trước, nhà họ Quan cũng không làm gì được anh. Nói vậy chỉ có một khả năng, chính là Dương Thanh không hề sợ nhà họ Quan. Nhà họ Trang có tên tuổi ngang với nhà họ Quan, tất nhiên Dương Thanh cũng sẽ không sợ hãi nhà họ Trang. Nghĩ vậy, Hạ Hà đã yên tâm hơn, nhưng ánh mắt cô ta vẫn hiện rõ vẻ lo âu. "Mày dám động đến tao à? Mày cứ chờ đấy cho tao!" Trang Tất Phàm bị ngã từ trên cầu thang xuống, một chỗ trên đầu bị đập mạnh. Gã giãy giụa bò dậy và đe dọa một câu, sau đó xoay người rời đi. "Đi thôi! Không sao rồi!" Dương Thanh cười nói. Hạ Hà khẽ gật đầu, đột nhiên áy náy nói: "Rất xin lỗi anh về chuyện vừa rồi. Không phải tôi cố ý lợi dụng anh làm bia đỡ đạn đâu. Tại Trang Tất Phàm làm phiền tôi quá lâu, tôi thật sự hết cách để thoát khỏi anh ta”. "Không sao. Hơn nữa, cô còn là ân nhân của con gái tôi. Nếu lần trước không nhờ cô che chở cho con bé, ai biết sẽ xảy ra chuyện gì”. Dương Thanh mỉm cười và chuyển đề tài hỏi: "Đúng rồi, tôi vừa nghe tên khốn kia nhắc tới tiền chữa bệnh của dì. Dì bị sao vậy?" "Mẹ tôi bị nhiễm trùng đường tiết niệu, đang nằm ở viện này. Tôi còn thiếu chút tiền chữa bệnh”, sắc mặt Hạ Hà ảm đạm, lại có chút bi thương. "Không phải lúc trước tôi đã để lại danh thiếp của tôi cho cô à? Sao cô không liên lạc với tôi?", Dương Thanh bất đắc dĩ nói. Hạ Hà ngượng ngùng nói: "Tôi không cẩn thận làm mất danh thiếp của anh rồi”. Cô ta nói xong đột nhiên hiểu được ý của Dương Thanh, lập tức vui mừng nắm tay Dương Thanh: "Ý anh là anh có thể cho tôi mượn tiền à?" Thấy Hạ Hà kích động như vậy, trong lòng Dương Thanh đột nhiên thấy hơi xót xa. Lúc trước mình gom góp tiền thuốc men cho mẹ cũng phải giật gấu vá vai, chạy vạy khắp nơi để vay tiền. Dương Thanh mới ra khỏi phòng của viện trưởng đã gặp Hạ Hà. Chắc hẳn cô ta còn chưa biết mình đã lập quỹ, mà mẹ của cô ta sẽ thành người đầu tiên được giúp đỡ. "Dương Thanh!" Đúng lúc này, một giọng nói kinh ngạc đột nhiên vang lên từ bên cạnh, trong giọng nói còn có chút tức giận. Dương Thanh vừa quay đầu, đã thấy Tần Thanh Tâm đang tức giận nhìn anh, cô còn khóc nữa. Vừa rồi Hạ Hà kích động đã nắm lấy tay anh, cảnh tượng như vậy lại vừa vặn bị Tần Thanh Tâm thấy được. Lúc này, Hạ Hà ý thức được điều gì đó, vội vàng thả tay Dương Thanh ra. - ---------------------------