Chiến thần ở rể
Chương 144 : Tao phải giết mày
Mọi người đồng loạt nhìn phía bóng người xuất hiện ở cửa thang máy.
Họ thấy Dương Thanh bước nhanh tới, còn có Vương Cường đi theo phía sau.
"Ông chủ!"
Thấy Dương Thanh, quản lý sảnh chính ngạc nhiên kêu lên.
Mình suýt bị vệ sĩ của Ngụy Sâm đạp gãy một chân, nhờ một câu uy hiếp của Dương Thanh mới được cứu. Có thể tưởng tượng được quản lý sảnh chính đang kích động thế nào.
Nhìn Ngụy Sâm hơn bốn mươi tuổi, mặc quần tây và áo sơ mi, cổ thắt cà vạt, cổ tay đeo chiếc đồng hồ Rolex đặc biệt bắt mắt, đúng là tiêu tuẩn của người có chức vụ cao.
Nhưng đôi mắt ông ta khiến người ta cảm thấy không thoải mái. Ánh mắt ấy có chút hung ác nhưng không phải chỉ cố làm ra vẻ, hẳn lúc nào cũng vậy.
Dương Thanh từng gặp Ngụy Tường. Lúc này nhìn mặt Ngụy Sâm có thể thấy được vài nét giống với Ngụy Tường, hai người rõ ràng là anh em.
Lúc Dương Thanh nhìn Ngụy Sâm, ông ta cũng đang nhìn anh. Nếu chỉ có mình anh, có lẽ ông ta sẽ không hề e ngại. Nhưng anh lại dẫn theo Vương Cường đi cùng.
Giang Hải đều đang đồn nhau, nửa tháng trước Vương Cường được một nhân vật thần bí giúp đỡ, đã thay Lưu Khải khống chế hơn nửa số tụ điểm ăn chơi ở Giang Hải.
Bây giờ Vương Cường đi theo sau Dương Thanh đã nói rõ thân phận của anh. Cho dù anh không phải là nhân vật thần bí phía sau Vương Cường, vậy chắc chắn cũng phải có quan hệ với người đó.
"Cậu là người đã mua lại Spa Hoàng Hà từ trong tay của Đinh Lộc à?"
Ngụy Sâm chợt hỏi, không còn vẻ sắc bén như lúc mới tới.
"Các thủ tục chuyển nhượng có liên quan đều đã làm xong, có vấn đề gì sao?", Dương Thanh thản nhiên nói.
Ngụy Sâm híp mắt lại. Thái độ cứng rắn này của Dương Thanh khiến anh ta rất khó chịu.
Ở Giang Hải, đám thanh niên như Dương Thanh gặp ông ta, có ai mà không tươi cười chào đón?
"Cậu bạn, có lẽ cậu còn chưa biết tôi là ai. Tôi là Ngụy Sâm nhà họ Ngụy!"
Ngụy Sâm chủ động nói rõ thân phận, giọng nói rất kiêu ngạo.
Sau khi đám nhân viên xung quanh biết được thân phận của Ngụy Sâm đều chấn động.
Tuy bọn họ không biết Spa Hoàng Hà là sản nghiệp của nhà họ Ngụy, nhưng họ biết nhà họ Ngụy là một trong bốn gia tộc đứng đầu Giang Hải, nên giờ nghe tên thì thấy như sấm bên tai. Không ngờ bây giờ người của nhà họ Ngụy lại tới chỗ mình.
Quản lý sảnh chính bị dọa tới ngây người. Anh ta nhớ lại mình vừa đẩy người của nhà họ Ngụy, trong lòng lại vô cùng căng thẳng.
Nhưng trong lúc ai nấy đều chấn động trước thân phận của Ngụy Sâm, Dương Thanh chợt lãnh đạm nói: "Ông có tư cách làm bạn của tôi sao? Còn nữa, ông là ai, đến từ gia tộc nào có liên quan gì đến tôi?"
Mọi người ở đó đều câm nín!
Ngay cả Ngụy Sâm cũng sửng sốt. Nhà họ Ngụy đứng trên đỉnh cao của Giang Hải. Ông ta đường đường là người thừa kế của nhà họ Ngụy, lúc này lại bị một cậu thanh niên khinh thường như vậy.
Ngụy Sâm thậm chí nghi ngờ, có phải cậu thanh niên này mới đến, còn không biết tới địa vị của nhà họ Ngụy ở Giang Hải hay không?
Người có thể khiến Vương Cường - người ngang hàng với chủ gia tộc hàng đầu đi theo, chắc chắn phải có thân phận không tầm thường. Chẳng lẽ là cậu chủ của gia tộc quyền thế nhất ở tỉnh lỵ kia?
Nghĩ tới đây, trong lòng Ngụy Sâm cũng thấy thoải mái hơn.
"Không biết cậu là con nhà ai?", Ngụy Sâm cố nén giận, cảnh giác hỏi.
Dương Thanh thật ra vẫn đánh giá cao về Ngụy Sâm, ít nhất ông ta còn tốt hơn gã ngốc ngồi Rolls Royce, xông vào dinh thự Vân Phong yêu cầu mình chuyển nhượng lại biệt thự.
"Được rồi, ông không cần thử thăm dò nữa. Tôi chỉ dựa vào chính mình”.
Dương Thanh chắc chắn sẽ không bỏ qua cho những gì mà nhà họ Ngụy đã làm, cũng không cần thiết phải nói nhiều với Ngụy Sâm, chỉ lạnh lùng nói: "Vệ sĩ của ông lại dám ra tay với người của tôi ở trên địa bàn của tôi, chúng ta nên tính toán chuyện này trước đã nhỉ?"
Khi nghe Dương Thanh nói vậy, cho dù là Vương Cường cũng phải thầm giật mình.
Gã biết Dương Thanh rất mạnh, nhưng không hề biết gì về lai lịch của anh. Sở dĩ gã thần phục anh là vì muốn đánh cược một lần.
Bây giờ Dương Thanh đang đối mặt với người nhà họ Ngụy còn cứng rắn như vậy, rốt cuộc là anh có chỗ dựa nên không sợ hay thật sự xem thường nhà họ Ngụy?
Nhưng bất kể thế nào cũng đều không thể quay đầu lại được nữa, cho dù thua cuộc, gã cũng không sợ.
Ngay chính Dương Thanh cũng không biết vì thái độ cứng rắn lạnh lùng của mình đối với nhà họ Ngụy mà vốn dĩ Vương Cường vẫn còn đắn đo trong lòng, bây giờ đã vững tin đi theo anh.
"Cậu muốn tính thế nào?"
Ngụy Sâm cũng không tin lời Dương Thanh nói, chỉ có thể chờ sau khi điều tra rõ thân phận của Dương Thanh, mới dám quyết định xem nên đối phó với Dương Thanh thế nào.
Cũng vì vậy, ông ta mới được Ngụy Thành Châu yêu thích, đồng thời sớm quyết định để ông ta làm người thừa kế của nhà họ Ngụy.
"Lý Lương, vừa rồi hắn đánh anh thế nào, bây giờ anh đánh lại như vậy”.
Dương Thanh đột nhiên nhìn quản lý sảnh chính rồi căn dặn.
Nếu trước đó không biết thân phận của Ngụy Sâm, có lẽ anh ta còn dám ra tay. Bây giờ đã biết, làm sao anh ta dám ra tay nữa?
Nhưng anh ta lại không ngốc nên biết rõ, nếu mình không làm theo lời Dương Thanh, đừng nói là quản lý sảnh chính, e rằng chẳng thể ở lại Spa Hoàng Hà được nữa.
Nhưng đây không phải là một cơ hội của anh ta sao?
Nghĩ đến hoàn cảnh gia đình mình, ánh mắt anh ta không còn do dự nữa, lập tức trở nên sắc bén. Anh ta bước nhanh về phía vệ sĩ suýt đánh gãy chân mình.
Dương Thanh thấy rõ phản ứng của Lý Lương, cũng hiểu suy nghĩ của anh ta. Dương Thanh đang thử anh ta. Bây giờ là lúc cần dùng người, Dương Thanh cần phải bồi dưỡng một nhóm người có năng lực. Cho dù ban đầu Lý Lương là bảo vệ, chỉ cần anh ta có năng lực, biết đâu anh ta có thể gánh vác được trọng trách lớn.
Ngụy Sâm vẫn luôn chú ý tới Lý Lương. Lúc thấy Lý Lương thật sự dám đi về phía vệ sĩ của mình, vẻ mặt ông ta trở nên khó coi.
Dương Thanh muốn đánh vệ sĩ của mình ngay trước mặt mình, đây chẳng phải là đánh vào mặt ông ta, ra oai phủ đầu với ông ta sao?
Lý Lương đi đến trước mặt vệ sĩ kia thì dừng lại, nhìn đối phương với ánh mắt sắc bén.
Vệ sĩ xem thường, hừ lạnh nói: "Một thằng vô dụng cũng dám động đến tao à?"
Ngụy Sâm vẫn không nói lời nào. Nếu vệ sĩ thật sự ra tay, Dương Thanh truy cứu trách nhiệm thì đến lúc đó cùng lắm mình thí tốt là được. Nhưng nếu mình nhắc vệ sĩ không được đánh trả thì chính là tự tát vào mặt mình.
Lúc này Lý Lương đang chịu áp lực rất lớn, mãi vẫn chưa ra tay.
Vương Cường vừa định nói đã bị Dương Thanh dùng mắt ra hiệu cho dừng lại.
Nhất thời, ai nấy đều nhìn Lý Lương với vẻ mong chờ, muốn xem thử người đàn ông vạm vỡ làm chân bảo vệ nhỏ mới được lên chức quản lý sảnh chính có dám ra tay với vệ sĩ nhà họ Ngụy hay không.
"Đây là Spa Hoàng Hà, tôi là quản lý sảnh chính chỗ này, bất kể các người có thân phận gì, nếu đã gây sự ở đây, vậy tôi sẽ tới quản!"
Lý Lương chợt nói chuyện rất khí thế, ánh mắt vô cùng sắc bén. Ngay cả vệ sĩ của Ngụy Sâm cũng phải kinh ngạc.
Trong chớp mắt, Lý Lương đột nhiên vung nắm đấm.
"Bịch!"
Một tiếng động vang lên, Lý Lương đấm mạnh vào bụng của vệ sĩ trong nỗi khiếp sợ của mọi người.
Vệ sĩ cúi gập người xuống, có vẻ rất đau đớn. Nhưng chỉ chớp mắt, vẻ mặt hắn ta đã trở nên dữ tợn.
"Mày dám động vào tao, tao giết mày!"
Hắn ta nổi giận, đấm mạnh về phía huyệt Thái Dương của Lý Lương.
- ---------------------------
Truyện khác cùng thể loại
4 chương
69 chương
150 chương
71 chương
1 chương