Chiến thần ngày trở lại

Chương 330 : Hai Luồng Ánh Sáng

Cơ phó thản nhiên nói, mí mắt phải của hai người Hồ Cửu Phong và Phùng Chính Nghĩa không hẹn mà cùng nhau giật giật.       Hai người liếc mắt nhìn nhau, cũng không còn tâm trạng cười đùa với cô tiếp viên nữa.       Khóe miệng Phùng Chính Nghĩa run rẩy, ông ta nuốt nước bọt.       "Cậu không bị hoa mắt chứ? Nhìn rõ xem cái vệt trắng kia là thứ gì chưa? Là tàu hay là thuyền?"         Cơ phó cũng tràn đầy nghi ngờ, cầm ống nhòm ở bên hông lên quan sát.       "Tôi cũng không rõ, nó không giống một con tàu lắm, vì tốc độ di chuyển trên biển của vệt trắng này còn nhanh hơn tốc độ bay của máy bay chúng ta! Để tôi nhìn kỹ hơn”.       Nói xong, anh ta nâng ống nhòm lên mắt, nhìn chằm chằm vào cửa sổ rồi quan sát một cách cẩn thận.       Trăng sáng sao thưa, dưới ánh trăng sáng tỏ này, nếu có con tàu cỡ vừa và nhỏ dễ thấy trên biển thì nhất định có thể nhìn rõ.       Cơ phó ngập ngừng.       "Dường như...!là…"         Hồ Cửu Phong lập tức lo lắng hét lên.       "Nói mau! Là cái gì? Đừng ngập ngừng nữa!"         Cơ phó bị mắng, đầy mặt vẻ khổ sở.       "Quản gia Hồ, thật sự không thể trách tôi được. Vệt trắng kia chỉ là dấu vết để lại trên mặt nước, nó phản chiếu ánh trăng nên mới có màu trắng. Nhưng dấu vết phía trước cách chúng ta quá xa, mà bây giờ lại là ban đêm, cho nên tôi thật sự thấy không rõ lắm”.       Hồ Cửu Phong cảm thấy tim mình sắp nhảy ra ngoài.       "Không nhìn rõ sao? Không phải là thuyền à?"         Cơ phó lắc đầu.       "Đó chắc chắn không phải là thuyền! À đúng rồi! Có thể là ngư lôi được phóng sát mặt nước nên mới có thể tạo thành vệt sóng trên biển. Hoặc là lính hải quân của Hoa Hạ đang tập trận ban đêm!"         Khả năng này thực sự là một lời giải thích khá hợp lý.       Mồ hôi trên mặt hai người Hồ Cửu Phong cùng Phùng Chính Nghĩa đã toát ra. Nhưng sau khi nghe xong lời này và suy nghĩ một chút thì cả hai mới thở phào nhẹ nhõm.       Phùng Chính Nghĩa bắt đầu mắng chửi.       "Mẹ kiếp, chúng ta cũng đừng nghĩ tên khốn kiếp họ Trần kia quá quỷ quái, vì chúng ta hiện đang ở trên máy bay!"         Hai mắt Hồ Cửu Phong sáng lên.       "Đúng vậy! Chúng ta đang ở trên không mà, cho dù trên mặt biển có thứ gì thì nó cũng không ở gần chúng ta! Vậy chúng ta quan tâm nó làm gì chứ? Ha ha ha ha…”         Dường như để che giấu đi sự hoang mang của mình mà lúc này hai kẻ phản bội của nhà họ Phùng đã bắt đầu cười lớn. Bọn họ dùng tiếng cười càn rỡ để xua đi nỗi hoảng sợ cùng vẻ cảm giác bí bách bên trong khoang máy bay.       Biểu hiện vừa nãy của hai người khiến cho hai cô tiếp viên hàng không xinh như hoa đẹp như ngọc kia cảm thấy sợ hãi.       Dường như thứ đang đuổi giết bọn họ không phải là người, không phải là máy móc, mà là một thứ gì đó khủng bố có thể đoạt đi tính mạng con người ở khoảng cách cả nghìn kilomet.       Cơ phó và hai cô tiếp viên hàng không liếc mắt nhìn nhau, rồi cả ba người bật cười nhạt nhẽo, cứ thế phụ họa theo.       Ba phút sau, phi công trong khoang máy bay bỗng nhiên hét lên.       "Ông hai! Chúng ta sắp tới biên giới nước ngoài rồi!"         "Biết rồi!"         Phùng Chính Nghĩa và Hồ Cửu Phong cắn răng thích thú, cứ như thể họ đang tham gia một cuộc thi thể thao và sắp chạm vào vạch đích ở đường chạy nước rút một trăm mét cuối cùng.       Đúng lúc này.       Cót két!         Một âm thanh chói tai do kim loại bị bẻ cong bỗng nhiên vang lên.       Máy bay đột nhiên lắc lư mạnh, lực quán tính khiến cho mọi người trong khoang máy bay đều bị hất văng ra ngoài, sau đó va chạm vào vách khoang của máy bay.       Cả đám người loạng choạng chao đảo.       Nữ tiếp viên hàng không, cơ phó và cả phi công trong buồng lái đều ngất xỉu!         Hai tên Phùng Chính Nghĩa cùng Hồ Cửu Phong, không biết là may mắn hay xui xẻo, bởi vì toàn thân bị liệt nên cả hai đã thắt hai lớp dây an toàn để buộc chặt vào ghế.       Quán tính của chiếc máy bay làm lồng ngực của bọn họ đột ngột bị siết chặt, gần như kéo căng cả lá phổi.       Sau đó bọn họ cảm nhận trời đất như quay cuồng.       Đầu tiên máy bay dừng lại đột ngột, rồi nhanh chóng lao xuống mặt biển bên dưới.       Vù vù.       Gió lớn gào thét và thổi qua những ô cửa kính.       Máy bay rơi giống như một con chim trắng sáng lấp lánh đang hạ xuống vùng biển bên kia biên giới. Hình ảnh này tuy đẹp nhưng cái kết lại là máy bay bị hủy và chết người!         Phía dưới mấy trăm mét, trên mặt nước bỗng nhiên nổ tung một trận bọt nước.       Một bóng đen phóng lên bầu trời rồi sải bước trên mặt nước biển, cứ như thể chân người đó đang đi trên mặt đất.       Người đó chính là Trần Thái Nhật!         Anh đang kéo một sợi dây kim loại mảnh mai gần như không nhìn thấy bằng cả hai tay, sau đó anh bất ngờ giật mạnh.       Máy bay trên bầu trời như diều đứt dây, đột ngột nghiêng qua rồi lật ngửa và rơi thẳng xuống.       Trần Thái Nhật hừ nhẹ một tiếng, sau đó bỗng nhiên giẫm mạnh xuống.       Anh giống như thần tiên lướt đi trên sóng.       Tốc độ của anh có thể so với tia chớp.       Trong nháy mắt anh đã đi tới vị trí máy bay sắp rơi xuỗng.       Anh chậm rãi ngẩng đầu lên.       Bóng đen to lớn của máy bay đã càng lúc càng gần.       Vào lúc này, ở hai hướng Đông Bắc và Tây Nam xa xa, đột nhiên bộc phát ra luồng ánh sáng trắng chói mắt.       Một luồng ánh sáng màu trắng và một luồng ánh sáng màu tím giống như sao băng bay qua giữa không trung. Trong nháy mắt chúng đã đáp xuống cách xa trăm mét.       Vừa vặn hạ xuống ở ngoài biên giới quốc gia!         Rầm!         Một tiếng vang thật lớn, tiếp theo là âm thanh của bọt nước văng tung toé.       Cuối cùng máy bay đã rơi trên mặt biển.       Ở độ cao này, với tốc độ rơi của máy bay thì hậu quả của việc đâm xuống biển và mặt đất là như nhau.       Nhưng chiếc máy bay phản lực công vụ này lại không tan nát như trong tưởng tượng.       Cánh, động cơ, và nửa cái đầu của chếc máy bay vỡ ra thành nhiều mảnh.       Còn thân máy bay lại được nâng đỡ vững vàng bởi một cánh tay!         Từ xa nhìn lại trông rất buồn cười, giống như trên mặt biển có một con kiến đang nâng một quả chuối tiêu to lớn vậy.       Tay của Trần Thái Nhật hơi dùng sức, khoang máy bay nhẹ nhàng hạ xuống mặt biển bên cạnh. Cuộn sóng nhấp nhô, khoang máy bay rỗng ruột nổi lên trên mặt biển.       Anh vươn đầu ra liếc nhìn vào trong.       Ba người trong số họ đã hôn mê vì chấn động não.       Ngoài ra còn có hai người tàn phế đã ngất đi vì nhồi máu não do tốc độ rơi xuống quá nhanh.       Anh lắng tai nghe, phát hiện vẫn còn một hơi thở.       "Không chết là được rồi, vì chết ở chỗ này là quá dễ dàng cho mấy người”.       Trần Thái Nhật lạnh lùng hừ một tiếng, anh cất sợi dây kim loại cực kỳ cứng cáp làm bằng siêu hợp kim địa tâm ở trên tay.       Sau đó anh chậm rãi quay đầu lại, tầm mắt nhìn về phía xa trăm mét.       Hai tia sáng nhấp nháy thoắt ẩn thoắt hiện, một tia sáng màu trắng và một tia sáng màu tím sẫm.       Đây không chỉ đơn thuần là ánh sáng, mà tại nơi xa trên biển, những con sóng dần trở nên mạnh mẽ to lớn, cứ như có một sức mạnh khủng khiếp nào đó đang khuấy động cả đại dương!         "Hai tên phiền phức…”         Trần Thái Nhật thốt lên một câu, sau đó anh đạp nước mà đi, chậm rãi bước về phía hai tia sáng kia.       Khi chỉ còn cách ranh giới vùng biển Hoa Hạ mười mét, Trần Thái Nhật mới dừng lại.       Bên trong tầm mắt của anh, có hai người phân ra ở vị trí cách đó ba mươi mét về bên trái và bốn mươi mét về bên phải.       Sát khí ngút trời!         Bên trong luồng sáng màu trắng bên trái, có một cô gái xinh đẹp cột tóc mặc váy cổ trang màu trắng, đôi mắt lạnh như băng, khuôn mặt trắng như tuyết, cô ấy đang đứng cách mặt biển chừng hai mét. Bọt nước không cách nào bắn tung tóe lên trên người của cô gái đó, trông cô ấy giống như thần tiên.