Chiến thần ngày trở lại

Chương 313 : Cạnh Tranh Thật Sự

Một cuộc họp báo với hai cái tiêu đề, lập tức đẩy cường độ dư luận liên quan đến Trần Thái Nhật lên cao chót vót.       Tất cả mọi người đều hiểu ra một chuyện.       Lời tuyên bố mà Trần Thái Nhật đưa ra từ hai tháng trước “Muốn biến bốn gia tộc lớn ở Yến Kinh thành năm gia tộc lớn” đã trở thành hiện thực dù chưa đến thời hạn cuối cùng.       Trước khi Hội nghị liên minh của các gia tộc hoàng kim diễn ra, Trần Thái Nhật đã hoàn toàn thu phục được nhà họ Tiêu, nhà họ Ninh và nhà họ Hàn, khiến cho các gia tộc hoàng kim khác vô cùng khiếp sợ.       Mọi người kinh ngạc phát hiện ra, một nhân vật khổng lồ có thể ngồi ngang hàng với nhà họ Phùng, thậm chí có thực lực còn vượt xa hai tộc họ Phùng, đã xuất hiện.       Một tuần sau trong đại hội liên minh gia tộc hoàng kim, Trần Thái Nhật sẽ đến với tư cách là chủ tịch khách mời, địa vị cao quý siêu việt.       Mọi người đều hết sức mong đợi, trong buổi đại hội phân chia quyền lợi ở Yến Kinh, Trần Thái Nhật sẽ gây ra sóng gió thế nào đây.       Nhà họ Tiêu.       Sau khi trở thành gia chủ mới của gia tộc siêu giàu có, Tiêu Mai cũng không chiếm dụng thư phòng trước kia Tiêu Nam Thiên sử dụng hay phòng làm việc dành riêng cho gia chủ gì đó.       Ngày trước cô ấy cũng có phòng của mình, là một căn nhà nho nhỏ, phong cách theo lối kiến trúc cổ xưa, có hai tầng lầu.       Tòa kiến trúc tầm thường này, bây giờ đã trở thành trung tâm quyền lực của nhà họ Tiêu.       Tất cả công việc, tiếp đãi, đều được thực hiện ở phòng khách nhỏ tại tầng một hoặc trong thư phòng.       Tầng hai là không gian riêng tư của gia chủ Tiêu Mai.       Tòa nhà không lớn lắm, có bốn phòng hai sảnh.       Cách thức bố trí trang nhã ấm áp, vẫn giữ lại hương vị thiếu nữ trước khi Tiêu Mai rời khỏi Yến Kinh.       Bây giờ, chủ nhân nơi này có hai người.       Trần Thái Nhật nằm trên giường ôm lấy Tiêu Mai trong vòng tay mình.       Chuyện của nhà họ Tiêu đã lắng xuống, tâm trạng Tiêu Mai tốt không tưởng được, chẳng những chủ động nhiệt tình hơn, mà còn trở nên quan tâm tỉ mỉ.       Trần Thái Nhật cảm thấy bản thân thật sự chẳng thể rời bỏ cô gái đáng yêu này.       “Chị Mai, dậy thôi”.       “Mệt lắm, để tôi ngủ thêm chút nữa đi”.       Trần Thái Nhật hết sức bất lực, đành phải dậy trước.       Sau khi đánh răng rửa mặt và ăn mặc chỉnh tề xong, Trần Thái Nhật lượn về phòng ngó qua một lượt, Tiêu Mai không có trong phòng ngủ, mà dưới bếp lại phát ra âm thanh linh kinh lang đang.       Không bao lâu sau, món điểm tâm tỏa hương thơm nức đã được dọn ra bàn.       Hai người ngồi đối diện nhau, trong mắt đong đầy tình ý.       “Thái Nhật, sau khi chuyện ở Yến Kinh hoàn toàn kết thúc, anh sẽ ở lại nơi này chứ?”         Trần Thái Nhật suy nghĩ một lát rồi lắc đầu.       “Tôi còn một vài việc quan trọng phải làm, Trấn Quốc Khí phải tìm về đủ trước khi kẻ địch có động tĩnh, tỉnh Nam Vệ có thể cũng sẽ xảy ra chuyện. Thời gian ra ngoài nhanh thì mấy tháng, lâu thì nửa năm đến một năm”.       Trần Thái Nhật không khỏi thở dài trong lòng.       Hơn nửa năm này, từ biên cương cho đến trong nước, tất cả mọi chuyện giống như một cơn ảo mộng, nhưng trận chiến cuối cùng của anh lại ở nơi mặt đất bùng nổ, ở biên cương của tổ quốc.       Đến khi chuyện của gia tộc họ Phùng kết thúc, thì kỳ nghỉ của anh về cơ bản cũng chấm dứt theo.       Tiêu Mai vừa nghe xong, nét mặt hơi u buồn, mới gặp người yêu chưa bao lâu lại sắp phải rời xa, có vẻ cô ấy vẫn còn chưa thỏa mãn.       Trần Thái Nhật khẽ mỉm cười, an ủi:         “Nếu tình đã tỏ dài lâu thì cần gì sớm sớm chiều chiều bên nhau”.       Tiêu Mai không nhịn được mà nắm lấy tay Trần Thái Nhật, trong mắt hiện lên ánh sáng dịu dàng.       “Tôi vốn không hy vọng điều xa vời như chiếm anh làm của riêng, bây giờ tôi đã báo được thù rửa được hận, những chuyện không vui cũng đã tan thành mây khói, anh không thể không cần tôi”.       “Yên tâm, tôi đâu phải loại người vô tình như thế”.       Tâm nguyện cả đời của Tiêu Mai đã đạt được, cả cơ thể lẫn trái tim đều đặt hết trên người Trần Thái Nhật, cô ấy thật sự  không muốn rời xa người đàn ông này một giây phút nào.       “Thái Nhật, anh ăn xong chưa?”         “Ăn xong rồi. Sao vậy? Muốn ra ngoài ư?”         Tiêu Mai lắc đầu như trống bỏi, nắm lấy tay anh, sải bước đi về phía phòng ngủ.       Vẻ kinh ngạc tràn đầy trên mặt Trần Thái Nhật.       “Nữa hả? Tôi nộp bài cả đêm qua rồi mà!”         “Lắm lời!”         …         Mãi đến chạng vạng tối, Trần Thái Nhật mới tìm được cơ hội trở lại khách sạn.       Anh thản nhiên đưa Hàn Tâm Nhụy và Ninh Yên Nhiên đã quay phim xong vào phòng mình.       Biểu cảm của hai cô gái hơi căng thẳng, như thể sắp sửa có chuyện gì đó xảy ra.       Trần Thái Nhật mặc áo ngủ, ngồi ngay ngắn phía đối diện với hai người, tròng mắt lóe lên tia sáng.       “Đi thẳng vào vấn đề luôn nhé! Sau Hội nghị liên minh hoàng kim, tôi hy vọng hai người có thể đi cùng tôi một chuyến đến khu mặt đất bùng nổ”.       Ninh Yên Nhiên sửng sốt.       “Khu mặt đất bùng nổ? Sư phụ, nơi người nói là cấm địa Bộc Hải sao?         Trần Thái Nhật im lặng gật đầu.       “Xã hội ngày nay gọi nơi đó là cấm địa, nguyên nhân bởi vì bị chính phủ phong tỏa hàng năm, hai người đã thuộc tầng lớp tinh anh ở Yến Kinh, có thể sẽ nắm bắt được một ít tin tức không phát tán bên ngoài”.       Hàn Tâm Nhụy vội vàng giơ tay:         “Em biết! Siêu hợp kim địa tâm được khai thác ở cấm địa”.       “Đúng thế!”         Ninh Yên Nhiên cũng vội vàng giơ tay:         “Nghe nói, nếu tu hành võ đạo trong cấm địa thì có thể thu được kết quả gấp đôi, nhưng lại cực kỳ nguy hiểm”.       Trần Thái Nhật gật đầu.       “Không sai! Võ sĩ cấp Minh còn sống vẫn có hy vọng, nhưng tỷ lệ tử vong ở năm năm trước đã đạt đến tám mươi phần trăm”.       Nói xong, anh nhẹ khẽ thở dài.       “Lúc trước tôi có nói sơ qua với hai người về công việc thực sự của tôi rồi, nhưng vẫn còn có điều mà cả hai chưa biết, hôm nay tôi sẽ nói lại một lần nữa”.       Ánh mắt Trần Thái Nhật tỏa ra một tia sáng chói lóa.       “Tất cả các quốc gia đều xem trọng việc đào tạo cao thủ cấp Minh trở lên, mục đích thật sự không phải vì ganh đua vũ trang mà là để tích lũy thế lực quốc gia”.       Ninh Yên Nhiên tựa như một đứa trẻ tò mò, hỏi:         “Sư phụ, thế lực quốc gia là gì thế?”         Trần Thái Nhật nhẹ nhàng giải thích:         “Cái gọi là thế lực quốc gia là ở chỗ xã tắc, khí hậu, sông núi, cỏ cây, sinh linh vạn vật, v.v… Chỉ có khi toàn bộ những nguyên tố này trên mảnh đất quốc gia vận chuyển hài hòa, sinh sôi nảy nở, thì thế lực quốc gia mới càng ngày càng mạnh”.       “Võ sư cấp Minh có thể ngưng tụ sức mạnh của núi sông đất nước để bản thân mình sử dụng, đồng thời, sự tồn tại của những võ sĩ cao cấp này sẽ khiến tự nhiên trở thành động lực, giúp thế lực quốc gia được gia gia tăng”.       Trần Thái Nhật đang nói, bỗng dưng thở dài.       “Cao thủ cấp Minh trở lên càng nhiều, tự nhiên của quốc gia đó sẽ càng thêm vận chuyển hài hòa. Đây là một vòng tuần hoàn có lợi cho từng ngọn cây cọng cỏ trên đất nước ta, nhưng vẫn có một tác dụng phụ”.       Hàn Tâm Nhụy và Ninh Yên Nhiên liếc mắt nhìn nhau.       “Tác dụng phụ gì vậy ạ?”         “Hiệu ứng Siphon”.       Mặt Trần Thái Nhật đầy vẻ trịnh trọng.       “Giống như luật hấp dẫn vạn vật vậy, chất càng lớn, lực hấp dẫn càng mạnh. Một quốc gia ngày càng phát triển, vô hình chung sẽ dần dần hút lấy sức mạnh sông núi của các quốc gia khác, kết quả là…”         “Võ đạo không phát triển, thế lực quốc gia suy thoái, tự nhiên dần dần lụn bại, cỏ cây không thể sinh trưởng thuận lợi, sinh linh khó mà sinh sôi, khí hậu cũng sẽ thay đổi, nhất định sẽ gây ra thiên tai. Hai <img src="https://chaptimg.wattpad.vn/public/images/storyimg/20210715/chien-than-ngay-tro-lai-313-0.jpg" data-pagespeed-url-hash=3699842673 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>.