Chiến thần ngày trở lại

Chương 30 : Để tôi chơi với anh

“Hà Cuồng? Hình như tôi từng nghe thấy cái tên này ở đâu đó”, Tề Vũ ngồi phía sau Trần Thái Nhật, vẻ mặt suy ngẫm. “Cũng giống cô, là võ sĩ hạng bốn, xếp hạng cũng không kém cô là bao”. Trần Thái Nhật nhíu mày, trong lòng thầm thấy bất ngờ. Cả Hoa Hạ, mỗi tỉnh cũng chỉ có hơn hai mươi võ sĩ hạng bốn mà thôi. Không ngờ nhà họ Hà lại giấu một người. Nhà họ Hà có thể trở thành một trong bốn gia tộc lớn của An Thành, e rằng đây chính là con át chủ bài lớn nhất. Lần này nhà họ Lâm cược lớn thật rồi. Để bảo toàn gia nghiệp, không tiếc bỏ ra một nửa gia sản để nhờ nhà họ Hà ra tay. Cho dù nhà họ Lâm thắng trận đấu này, thì cuối cùng người đứng đầu An Thành cũng sẽ là nhà họ Hà. Bỏ xe giữ pháo. Miếng mồi ngon như vậy, thảo nào Hà Kỳ Đạo không giữ được bình tĩnh nữa. Lại thêm cái tên Hà Hiên ở bên cạnh đổ thêm dầu vào lửa… Trần Thái Nhật đúng lúc chạm phải ánh mắt của Hà Hiên, ánh mắt hắn vô cùng âm độc, lấy tay làm tư thế cắt cổ với Trần Thái Nhật. Xem ra, nhà họ Hà cũng không cần phải tồn tại ở An Thành nữa rồi. Bình luận viên nhận được tin nhà họ Lâm đưa tới. Nam bình luận viên Chu Bân lớn tiếng tuyên bố: “Tập đoàn Lâm Thị đã chọn được người thi đấu trận thứ hai, xin hỏi tuyển thủ tiếp theo của công ty đầu tư Thẩm Ký là ai vậy? Có đổi người không?” Tất cả mọi người đều nhìn Trần Thái Nhật. Ai cũng biết, hiện giờ người làm chủ ở nhà họ Thẩm chính là cậu con nuôi đột nhiên xuất hiện này. Cứ thế biến một gia đình bình thường trở thành một gia tộc giàu có mạnh nhất An Thành. Nhưng nhà họ Thẩm không có họ hàng thân thích gì, vì vậy tuy mạnh nhưng cũng rất khiêm nhường. Trần Thái Nhật khẽ lắc đầu. “Không đổi người, Phùng Linh Nguyệt, cô lại đây”. Trận đầu Phùng Linh Nguyệt đánh có vẻ rất nhẹ nhàng, không mất quá nhiều sức, nên đánh tiếp cũng không vấn đề gì. “Chủ nhân, anh có chuyện gì dặn dò vậy?” “Trận thứ hai là cao thủ hạng bốn, cô không đánh được đâu”. Vẻ mặt Phùng Linh Nguyệt kinh hãi, nhưng ngay lập tức lại tỏ vẻ kiên nghị. “Chủ nhân cứ yên tâm, tôi chắc chắn sẽ không khiến anh bị mất mặt, chết cũng không lùi bước, ít nhất cũng phải khiến hắn mất nửa cái mạng”. Trần Thái Nhật gật đầu, nhìn cô gái quật cường này, trong lòng không khỏi khen ngợi. “Cô yên tâm, tôi trợ uy cho cô, cô cứ đánh thoải mái, sẽ không có chuyện gì đâu”. Khuôn mặt Phùng Linh Nguyệt đột nhiên ửng đỏ, dường như biến thành một cô gái nhỏ được bảo vệ. Nhưng cũng chỉ trong chớp mắt, cô ấy nhanh chóng khôi phục vẻ lạnh lùng, quay trở lại sàn đấu. “Trận thứ hai, tuyển thủ tập đoàn Lâm Thị cử ra sân khiến chúng tôi rất bất ngờ, chính là đời thứ hai của nhà họ Hà ở An Thành – Hà Cuồng, cao thủ hạng bốn!” Chu Bân gân cổ gào lên, khuấy động không khí. Sau một đoạn nhạc sôi động, một người đàn ông có tướng mạo đặc biệt bước từ phía nhà họ Hà ra. Hắn nhuộm tóc đỏ, miệng ngậm một cái tẩu thuốc, vẻ mặt ngông nghênh ngạo mạn, một mắt luôn hơi nheo lại, ánh mắt khiến người ta phải sợ hãi. Hắn mặc một chiếc áo gió bình thường dáng ngắn, vai vác một thanh đao dài hai mét, tuy kiểu dáng phổ thông, nhưng mũi đao lại lóe lên ánh sáng màu đỏ, rõ ràng là hung khí đã liếm máu một thời gian dài. Hà Cuồng ngậm tẩu thuốc, bước nhanh lên sàn đấu, đánh giá Phùng Linh Nguyệt ở trước mặt. “Một đứa con gái như cô mà đòi đánh với tôi sao? Ha ha ha! Mau quỳ xuống xin tha, tôi có thể để cô rời sân với một chân!” Sắc mặt Phùng Linh Nguyệt lạnh tanh. “Vênh váo!” Hai người vừa lên đã nồng nặc mùi thuốc súng, Hà Cuồng rõ ràng chẳng thèm quan tâm, giễu cợt Phùng Linh Nguyệt. Phùng Linh Nguyệt thì nén giận, muốn tự tay xử lý tên cao thủ hạng bốn này. “Trận đấu thứ hai bắt đầu!” Bình luận viên hô lên. Phùng Linh Nguyệt lập tức lao tới, nhanh như gió như chớp, trong lòng bàn tay là một con dao găm, hiển nhiên là định giành chiến thắng bằng một chiêu! “Ha ha ha! Được lắm!” Hà Cuồng gầm lớn một tiếng, khuôn mặt nở nụ cười dữ tợn. Hai tay hắn nắm lấy thanh đao trên vai, hai vai dùng sức, chém ra một nhát! Trong chớp mắt, tất cả mọi người dường như nhìn thấy không trung xuất hiện một bóng đao hình quạt, bổ về phía Phùng Linh Nguyệt với sức mạnh vô cùng khủng khiếp từ bốn phương tám hướng. Vẻ mặt Phùng Linh Nguyệt kinh hãi, vội vàng dừng lại, không xông lên nữa mà nhảy lên cao mấy mét. Vù! Thanh đao của Hà Cuồng khiến cho mặt đất xuất hiện vô số vết chém nhỏ, ai nấy đều sợ hãi. Còn chưa kịp thở, Phùng Linh Nguyệt đã cảm nhận được một cái bóng đen vồ tới trước mặt. “Con ranh kia! Tiếp chiêu!” Không biết từ lúc nào, Hà Cuồng vạm vỡ đã nhảy đến giữa không trung, bổ ra một đao, chuẩn bị chém Phùng Linh Nguyệt thành hai nửa. Giữa không trung, cô ấy không thể mượn lực để tránh được. Vẻ mặt Phùng Linh Nguyệt đầy tuyệt vọng. Đây chính là cao thủ hạng bốn sao? Sự khác biệt giữa các thứ hạng chẳng khác gì vực sâu, không thể vượt qua được. Vốn tưởng rằng có thể cố gắng một phen, ít nhất cũng khiến đối phương bị thương nặng. Kết quả là còn không đỡ nổi một chiêu của đối phương. Tốc độ, sức mạnh, lực bùng phát của mình đều không bằng đối phương, hắn đã biến sức mạnh vào đao, muốn giết mình thì dễ như trở bàn tay. Các khán giả đều kêu lên kinh hãi, mắt thấy thân thể gầy yếu của Phùng Linh Nguyệt sắp bị chém đôi dưới mũi đao khủng khiếp. Vèo! Đột nhiên, một bóng dáng bay lên, tới trước mặt Phùng Linh Nguyệt nhanh như chớp, khẽ búng một cái vào thanh đao của Hà Cuồng. Keng! Tiếng kim loại vang lên. Thanh đao suýt nữa bị búng bay đi, Hà Cuồng biến sắc, mất sức chín trâu hai hổ mới giữ được đao. Hai bên hạ xuống đất. Trần Thái Nhật đeo mặt nạ, ôm ngang Phùng Linh Nguyệt trong lòng. “Hà Cuồng đúng không? Đánh thắng là được rồi, không cần phải giết người”. Phùng Linh Nguyệt nhìn thấy người đang ôm mình, chính là bóng dáng cao lớn kia, trong lòng không khỏi xấu hổ. Mặt cô ấy đỏ bừng, vùi sâu nửa người vào lòng Trần Thái Nhật. “Chủ nhân…” Trần Thái Nhật cảm nhận được tâm trạng của cô ấy, khẽ vỗ hai cái để an ủi. Khuôn mặt Hà Cuồng đột nhiên xuất hiện cảm xúc đã lâu lắm không thấy, đó là sự hưng phấn của động vật ăn thịt khi nhìn thấy con mồi. “Ha ha, oắt con, được đấy! Không ngờ ở nơi nhỏ bé này mà tao lại bắt được một con cá lớn! Hôm nay đao của tao sẽ lấy mày để tế máu!” Trần Thái Nhật khẽ đặt Phùng Linh Nguyệt sang một bên. Anh mặc một bộ quần áo bình thường, hai tay đút túi quần. “Được thôi, trận thứ hai coi như các anh thắng, trận thứ ba tôi sẽ chơi với anh, bắt đầu luôn đi”. Ồ! Tất cả mọi người đều há hốc miệng trước bước ngoặt này. Phùng Linh Nguyệt trận đầu còn thắng cuộc dễ dàng, thế mà vừa lên đã suýt bị hai đao của Hà Cuồng chém chết. Hiện giờ, là ông trùm đứng sau trận đấu. Trần Thái Nhật đích thân ra trận! Lần này chơi lớn thật! Nam bình luận viên Chu Bân lập tức tuyên bố: “Trận đấu thứ hai! Hà Cuồng thắng! Trận quyết định sẽ là Trần Thái Nhật đấu với Hà Cuồng, hai người vào chỗ, bắt đầu!” Vừa dứt lời. Trần Thái Nhật và Hà Cuồng vẫn chưa ra tay. Hai người chỉ yên lặng đứng đó. Trần Thái Nhật lấy tay xoa cằm, nghĩ thật kĩ xem nên “chơi” thế nào. Còn phía Hà Cuồng… Một luồng khí thế khiến người ta sợ hãi bắt đầu tích tụ quanh người hắn. Thanh đao của hắn cũng xuất hiện sự thay đổi khác thường. Màu đỏ trên mũi đao bắt đầu dần trở nên rực rỡ, chuyển sang màu đỏ tươi khiến người ta nhìn mà thấy da đầu tê dại. Hà Cuồng nghiến chặt răng, ánh mắt ngập tràn sát khí. Từng sợi tóc màu đỏ dựng đứng lên như kim. Không biết từ lúc nào, âm thanh xung quanh như dừng hẳn lại. Trong nhà thi đấu, ngoài Trần Thái Nhật và Hà Cuồng, dường như động tác của những người khác cũng trở nên chậm lại. Trong mắt Trần Thái Nhật, cơ bắp toàn thân Hà Cuồng bắt đầu căng lên, đao trong tay hắn ngày càng nặng hơn, như nước lũ đang chuẩn bị xả. Nhát đao này chắc chắn sẽ rất khủng khiếp! Trần Thái Nhật khẽ thở dài, chớp mắt một cái. Hà Cuồng bùng phát! Giẫm chân một cái đã khiến nền gạch nứt toác! Hắn nhảy lên cao, không màu mè gì, người đao hợp nhất, cùng chém xuống. Khí thế đó chẳng khác gì thiên thạch lao từ trên trời xuống. Trần Thái Nhật hơi ngẩng đầu, mái tóc bị đao khí thổi cho tung bay. Thanh đao trước mặt ngày càng to hơn. Mũi đao như rộng cả trăm trượng, không thể tránh được. Lâm Thanh Châu đứng bật dậy, hét lớn. “Hay lắm! Chém chết hắn luôn đi!” Quá nửa khán giả, bao gồm cả bình luận viên, đều bị uy lực của nhát đao này làm cho sợ hãi, tất cả đều đứng dậy, muốn nhìn thấy kết quả kinh hoàng kia. Trần Thái Nhật không hề tránh đi. Hai tay anh vẫn đút trong túi quần, không có ý định bỏ ra. Đao khí đã chém nền gạch dưới chân Trần Thái Nhật thành một cái rãnh sâu mấy centimet. Phùng Linh Nguyệt đứng bên cạnh sàn đấu, đang chăm chú quan sát, cũng không tránh được, cánh tay bị rạch xuất hiện vết thương, cô ấy vội vàng lùi lại mấy bước. “Ha ha! Không thèm tránh cơ à? Ngày này năm sau chính là ngày giỗ của mày!” Khuôn mặt Hà Cuồng nở nụ cười như ác quỷ. Đúng khoảnh khắc mũi đao sắp chạm tới gò má Trần Thái Nhật. Thì anh động đậy. Anh hơi nghiêng đầu, rồi há miệng ra. Keng! Cạch! Trần Thái Nhật dùng răng cắn chặt mũi đao. Rồi khẽ dùng sức. Nứt ra, gãy đôi. Thanh trường đao kim loại mang theo máu này cứ thế bị vỡ thành vô số mảnh nhỏ. - -------------------