Chiến thần ngày trở lại
Chương 296 : Núi Đao Biển Lửa Cũng Phải Xông Vào
Ba gia tộc lớn mạnh nhất liên hợp với hai gia tộc hoa lan lớn và bảy tám gia tộc hoàng kim.
Cả thành phố đều được điều tra, họ quyết tâm đào ba tấc đất cũng phải tìm được máy bay trực thăng đã bắt Trần Thái Nhật đi.
Ba ngày ba đêm, thành phố Yến Kinh với hơn hai mươi triệu người sinh sống hầu như đều bị đảo lộn!
Mỗi người đều bàn tán về nó ở đầu đường cuối ngõ.
Mọi người đều biết người mà nhóm gia tộc lớn này muốn tìm là Trần Thái Nhật!
Một thằng nhóc không tiếng tăm ở ngoài thành phố đã trở thành tiêu điểm lớn nhất trong lòng mọi người ở thành phố Yến Kinh.
Anh ta đi đâu rồi?
Bị ai bắt đi vậy?
Còn sống hay đã chết?
Mọi người đều đang phỏng đoán, tin đồn truyền đi khắp nơi.
Thậm chí cậu chủ Tiêu Kình của nhà họ Tiêu trong bốn gia tộc lớn ở Yến Kinh cũng lên tiếng.
Hễ người nào cung cấp được manh mối, ngay cả khi chỉ là tận mắt trông thấy đường bay của máy bay cũng có thể nhận được tiền công một trăm triệu tệ.
Một trăm triệu tệ đấy!
Số tiền thưởng như này đủ để khiến những người dân bình thường điên cuồng.
Không ít người bắt đầu tự nhận, thậm chí còn có nhiều người cả gan báo tin tức giả nhằm lừa gạt tiền thù lao.
Kết quả là khoa chấn thương chỉnh hình bắt đầu chật ních.
Một trăm người bình thường tới nhà họ Tiêu nhằm lừa gạt trót lọt thì cả một trăm người đi ra bị tàn tật vĩnh viễn.
Cuối cùng mọi người đã tỉnh táo lại, hiểu rõ gia tộc mà mình đã tiếp xúc không phải là nhà giàu mới nổi bình thường.
Mà là gia tộc tầng cao có thể quyết định sống chết của con người.
Kẻ dám lừa bịp người nhà họ Tiêu không chết cũng tàn phế, không có ngoại lệ.
Lúc này, xem như thành phố Yến Kinh cũng yên tĩnh lại.
Nhưng trải qua nhiều chuyện lớn như vậy, mọi người bắt đầu quan tâm tới tung tích của Trần Thái Nhật.
Thậm chí tin tức cũng bắt đầu đăng tin về sự mất tích của một “nhân vật quan trọng”.
Tựa như một tảng đá lớn nghìn tấn chợt nện vào bể nước, những đợt sóng nổi lên làm náo loạn cả thành phố.
Lúc này, Genko với tư cách là tổng chỉ huy của hành động lần này đang ngồi ở văn phòng trung tâm của khách sạn, hàng lông mày đang cau chặt lại.
Ninh Yên Nhiên và Hàn Tâm Nhụy mặc bộ trang phục mạnh mẽ, đứng cạnh cô ấy, nhìn dữ liệu được thu thập từ các gia đình trên màn hình máy tính.
Bên ngoài màn hình có một tấm bản đồ rất lớn của thành phố Yến Kinh.
Chính xác đến từng góc phố, ngã tư, bến xe.
Giờ lại có vô số dấu chéo lớn nhỏ rải rác trên đó, đó đều là do Genko tự mình đánh dấu.
Bất kể là các gia tộc đã điều tra qua, những nơi đã xác định máy bay trực thăng không đi qua đều bị đánh dấu loại trừ.
Nhìn chung thì lấy chỗ khách sạn nơi Trần Thái Nhật bị bắt cóc làm điểm bắt đầu, đã hình thành một khu vực bị bỏ trống rất hẹp và ngoằn ngoèo.
Bị bỏ trống tức là nó chưa được đánh dấu loại trừ.
Trong đêm, chiếc máy bay trực thăng màu đen đó bay rất cao nên rất khó ai phát hiện được có người trong không trung dưới ánh sáng mờ tối như thế.
Có thể nghe thấy tiếng là manh mối quan trọng và đa số báo cáo mà các gia tộc báo đều có liên quan tới tiếng máy bay.
Loại trừ máy bay dân dụng và máy bay loại khác bay hạ bình thường.
Rốt cuộc đường bay rõ ràng này cũng đã được hình thành.
Phương hướng biến mất cuối cùng máy bay trực thăng kia là… nhà họ Phùng.
Ninh Yên Nhiên và Hàn Tâm Nhụy tỏ vẻ nghiêm trọng.
Người trong những gia tộc hoàng kim và bọn họ đều hiểu rõ hơn ai hết, nhà họ Phùng là sự tồn tại như thế nào ở thành phố Yến Kinh.
Coi như cả thành phố đang xôn xao và kiểm tra khắp nơi trong hai ngày này.
Các gia tộc khi tới gần nhà họ Phùng khoảng hai trăm mét đều tự động không làm phiền, tránh gây ồn ào quá lớn.
Tất cả những điều này nói rõ vị thế đáng sợ không thể xoay chuyển của nhà họ Phùng ở Yến Kinh.
Gia tộc đứng đầu Hoa Hạ, xứng với tên gọi.
Nhưng giờ đường bay cuối cùng về sự mất tích của chiếc bay trực thăng đó lại đột ngột dừng lại ở nhà họ Phùng.
Điều này khiến người khác phải nghi ngờ.
Nhà họ Phùng có liên quan tới chuyện này hay không.
Genko thấy sự an nguy của chủ nhân còn quan trọng hơn bất cứ thứ gì nên đã liên lạc với Tiêu Kình từ sớm, để cậu ta đi thăm dò thực hư của nhà họ Phùng thông qua mối quan hệ của mình.
Tiêu Kình cũng làm hết sức mình, liên lạc với Phùng Tinh Kiếm.
Sau khi thẳng thắn hỏi về tung tích của Trần Thái Nhật, Phùng Tinh Kiếm đã trả lời rằng: Tối hôm đó máy bay trực thăng của nhà họ Phùng không hề được sử dụng, gia chủ nhà họ Phùng cũng không có ý xấu với Trần Thái Nhật.
Đường đường là lời do cậu chủ nhà họ Phùng nói ra nên Tiêu Kình phán đoán là độ tin cậy rất cao.
Tuy nhiên, Genko lại rơi vào tình thế khó xử.
Tung tích của máy bay trực thăng biến mất tại nhà họ Phùng nên đương nhiên phương pháp hiệu quả nhất là tự mình tới nhà họ Phùng tra xét.
Nhưng cậu chủ nhà họ Phùng đã nói công khai là không có can dự vào vụ bắt cóc Trần Thái Nhật rồi, nếu cưỡng chế điều tra thì chắc chắn sẽ trở mặt với nhà họ Phùng.
Cái giá để lật mặt với gia tộc đứng đầu Hoa Hạ là quá lớn.
Nếu hành động hấp tấp thì có thể người nhà ở An Thành sẽ bị liên luỵ.
Thời điểm này, ba cô nàng Genko, Ninh Yên Nhiên và Hàn Tâm Nhụy rơi vào sự đấu tranh nội tâm gay gắt.
Đối với bọn họ, Trần Thái Nhật rất quan trọng.
Một ngày chưa thấy anh an toàn trở về thì cả ba người ăn ngủ không yên.
Sau cùng, Genko đập bàn.
“Tôi quyết định dùng tên mình để tới nhà họ Phùng, cho dù là núi đao biển lửa tôi cũng phải xông vào!”
Hai người Ninh Yên Nhiên và Hàn Tâm Nhụy nhìn nhau, cùng đứng dậy.
“Chúng tôi cũng đi!”
Cả hai đồng thanh nói.
Ninh Yên Nhiên yên lặng một giây rồi nói như đinh đóng cột.
“Nếu sư phụ gặp nguy hiểm thì cho dù phải liều mạng sống này tôi cũng muốn khiến nhà họ Phùng phải trả giá!”
Hàn Tâm Nhụy thì rút thanh kiếm bên eo ra, nhìn chằm chằm vào lưỡi kiếm, ánh sáng lạnh lẽo rọi lên gò má.
“Mạng này của tôi đã là của anh ấy từ lâu rồi”.
...!
Cách chừng mười kilomet về phía Bắc của trang viên nhà họ Phùng có một điểm tham quan nổi tiếng tại thành phố Yến Kinh.
Núi Ôn Tuyền.
Đúng với tên gọi, trong núi có mấy chục suối nước nóng thiên nhiên.
Mà thực tế, nguyên nhân gốc rễ tạo nên mấy suối nước nóng này nằm sâu trong khe núi.
Một hang động tự nhiên hoang vu hẻo lánh, đi vào bên trong, băng qua vô số ngã rẽ nhỏ, vào sâu vài kilomet, những tảng đá không ngừng để lộ ra màu đỏ rực.
Nhiệt độ ngày càng cao.
Bỗng một khu đất rộng rãi dưới lòng đất xuất hiện ở đáy hang sâu trong khe núi này.
Hai người chắp tay sau lưng và nhìn hồ dung nham đỏ rực trước mặt.
Bên cạnh hai người bọn họ là một khối lập phương có kích thước bằng nửa căn phòng đang lẳng lặng ở đó.
Đó là lồng giam giam giữ Trần Thái Nhật!
Chẳng bao lâu, một tên đàn em đeo mặt nạ tiến tới báo cáo.
“Ông Hai, ông Hồ, giờ cả thành phố Yến Kinh đã náo loạn dữ đội”.
Hai người quay đầu cùng lúc.
Đó là Phùng Chính Nghị và Hồ Cửu Phong!
Hồ Cửu Phong nói với giọng điệu bình tĩnh.
“Nói xem tình hình cụ thể như nào”.
Tên đàn em lộ vẻ sợ hãi, báo lại rõ ràng những chuyện đã xảy ra trong hai ngày qua.
Sau khi nghe xong, gương mặt dữ tợn của Phùng Chính Nghị chợt cau chặt lại.
“Mẹ kiếp, vậy mà lại có thể tìm được nhà họ Phùng, mấy người này thật can đảm! Còn muốn làm loạn ư?”
Hồ Cửu Phong xua tay.
“Mọi chuyện không thể rối hơn nữa, tôi muốn dùng phương pháp vẹn toàn để giải phẫu Tây Cực, nếu đã không thể thực hiện thì ưu tiên hàng đầu là giết hắn trước rồi nói”.
Truyện khác cùng thể loại
290 chương
100 chương
5 chương
94 chương