Chiến thần ngày trở lại

Chương 293 : Xuất Hiện Cấp Minh

Con chip bạc nhỏ xíu thật sự có khả năng ký sinh và kiểm soát thần kinh của sinh vật sống. Còn có thể truyền một loạt các cảnh tượng và thông tin kinh thiên động địa tới thần kinh thị giác của vật chủ chip! Quả là khó bề tưởng tượng. Thế nhưng điều khiến Trần Thái Nhật và Bắc Minh kinh ngạc là cảnh tượng mà con chip truyền tới. Mặt đất bùng nổ! Cũng đã nhiều năm rồi bọn họ chưa từng được thấy cảnh tượng mặt đất bùng nổ với quy mô như vậy. Từ lúc tứ thần cùng tồn tại tới nay, bởi vì đều được dự báo trước nên quy mô mỗi lần mặt đất bùng nổ của Bộc Hải đều bị thu hẹp lại trong phạm vi rất nhỏ. Nhiều nhất cũng chỉ xuất hiện hai, ba đợt sóng lớn cao chừng mười mấy mét quét dọc đường bờ biển. Quan chức địa phương cũng sẽ tổ chức di dời người dân ra khỏi bãi biển từ sớm, lực tàn phá gần như bằng không. Thế nhưng cảnh tượng mà con chíp truyền tới thông qua hệ thần kinh của con thỏ là mặt đất bùng nổ tuyệt đối ở cấp độ huỷ diệt. Hòn đảo lập tức bị phá huỷ với sóng xung kích, sóng thần cao tới cả trăm mét muốn huỷ diệt cả đất trời đang lao thẳng vào đất liền từ hướng đường bờ biển ở phía xa. Loại uy lực ở cấp độ này, ngay cả lánh nạn cũng không kịp nữa. Một khi nó biến thành hiện thực, cả một thành phố, thậm chí là một cụm các thành phố đều phải đối mặt với tai hoạ diệt vong. Tây Cực và Bắc Minh là hai người vô cùng nhạy cảm với cảnh tượng mặt đất bùng nổ, lúc này lại phát hiện ra con chip này có thể tái hiện cảnh tượng báo hiệu mặt đất bùng nổ tương tự thì vô cùng kinh ngạc. Bắc Minh - Phùng Mặc Hiên trầm mặc hồi lâu. “Đây là gì vậy chứ? Quay phim à?” Lúc này, đầu óc Trần Thái Nhật lại vô cùng tỉnh táo. “Việc này có liên quan đến an nguy của Hoa Hạ, không thể coi nhẹ được, lập tức gửi hình tới trụ sở chính Hội Trường Thành, để họ phân tích đối chiếu vị trí trong hình xem có giống với địa điểm trong thực tế hay không”. “Hoa Hạ chỉ có một khu mặt đất bùng nổ, chính là Bộc Hải”. “Tôi thấy chưa hẳn là vậy đâu…” Trần Thái Nhật phân tích: “Nếu như khu mặt đất bùng nổ xảy ra chuyện, chúng ta đương nhiên không cần lo lắng, dù gì cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, tứ thần hội tụ đông đủ, nguy cơ lớn cũng trở thành chuyện nhỏ, chỉ sợ ở những nơi chúng ta chưa biết tới sẽ xảy ra chuyện thôi”. Bắc Minh nghĩ ngợi, đột nhiên cũng cảm thấy nên phòng ngừa chu đáo, gật đầu nói. “Được rồi, chuyện hình ảnh cứ để tôi lo liệu”. Trần Thái Nhật bổ sung thêm một câu. “Đám người của Hội Đông Vinh chết rồi mà vẫn để lại món đồ này, có thể thấy thế lực sau lưng bọn chúng vô cùng hiểu biết về chuyện mặt đất bùng nổ, đây là một hiện tượng rất kỳ quái”. “Con chip nhỏ này có thể truyền hình ảnh tới đây, nói không chừng cũng có thể truyền trở lại hình ảnh mà mắt vật chủ nhìn thấy, điều đó có nghĩa là… đây là một loại thiết bị truyền tin công nghệ đen cấp cao”. Bắc Minh tán đồng. “Vậy thì cũng có thể nói rằng nếu nghiên cứu ngược lại thông qua con chip này thì có lẽ sẽ lôi ra được đám người bên ngoài dự liệu”. “Không sai”. “Vậy thì được, chuyện này không có ai giỏi hơn tôi đâu, tôi sẽ sắp xếp giới khoa học công nghệ Hoa Hạ điều động một nhóm người giỏi nhất đến để nghiên cứu cái này”. Thứ này tạm thời để lại chỗ Bắc Minh vậy. Tứ thần phụ trách an nguy của Hoa Hạ, trên lập trường này, tất cả đều là chiến hữu kiên định của nhau. Giao cho Phùng Mặc Hiên, Trần Thái Nhật vô cùng yên tâm. Tất cả còn phải đợi kết quả nghiên cứu cuối cùng của Bắc Minh. … Trần Thái Nhật lái xe một mình trở về Yến Kinh. Bởi vì đến gặp Bắc Minh nên ai không dẫn theo ai bên cạnh. Môi trường ngoại ô Yến Kinh rất tốt, hai bên đường hoa nở chim hót, cây cỏ xanh tươi, thêm cả mùa xuân ấm áp hoa cỏ đua nhau khoe sắc, quả là phong cảnh hữu tình. Trần Thái Nhật lái xe đi mãi, đột nhiên phanh gấp lại. Két. Xe dừng lại đột ngột. Anh mở cửa, xuống xe. Trần Thái Nhật lao thẳng ra rồi nhìn xung quanh. Trong phạm vi khoảng năm trăm mét xung quanh, cao nhất chính là một ngọn đồi. Dưới chân mạnh mẽ tích lực. Sau năm giây. Ầm! Một âm thanh đinh tai nhức óc vang lên. Trần Thái Nhật bay lên không trung như một con đại bàng lớn, bay thẳng tới điểm cao nhất trên ngọn đồi. Sau khoảng mười giây, giống như người bay giữa không trung rồi đáp xuống một tảng đá lớn. Nơi này tầm mắt rộng mở, Yến Kinh nằm ở vùng đồng bằng mênh mông bát ngát, lúc thời tiết tốt gần như có thể nhìn thấy đường chân trời trong phạm vi cả trăm kilomet. Dùng trái tim cảm nhận thì đột nhiên quay anh sang hướng nam. “Có chuyện vui rồi!” Khoé miệng Trần Thái Nhật khẽ nhếch lên mỉm cười, vội vàng rút điện thoại ra, vẫn còn chưa kịp nhắn tin thì đã nhận được tin nhắn Zalo của Đông Tuyệt trước. “Có cảm nhận được không? Có người mới xuất hiện kìa! Đáng vui đáng chúc mừng!” Trần Thái Nhật vội vàng trả lời lại. “Vừa có cảm ứng, vẫn đang thăm dò”. “Ăn mừng, ăn mừng! Bữa nào gặp nhau đi chúc mừng thôi!” Trần Thái Nhật khẽ cười. “Nếu như có thể tụ họp thì phải tụ họp chứ, không dễ gì mới xuất hiện một người mới cấp Minh, đây là chuyện vui lớn đã năm, sáu năm chưa có rồi!” “Trời phù hộ Hoa Hạ”. “Trời phù hộ Hoa Hạ”. Tiếp đó, Nam Tôn, Bắc Minh cũng gửi tin nhắn tới. Trần Thái Nhật trả lời từng người. Một thế hệ mới sắp sửa thay thế thế hệ cũ. Cuối cùng sau năm năm Hoa Hạ cũng lại sản sinh ra thêm một cao thủ cấp Minh thực thụ. Bốn cấp Thần, chín cấp Long, mười tám cấp Minh, hiện tại đã trở thành mười chín cấp Minh rồi. Từ cấp Minh trở lên, khi xuất thế thì sông núi Hoa Hạ nhất định sẽ có cảm ứng, là một trong bốn cấp Thần có hiểu biết sâu sắc nhất về toàn thể sông núi Hoa Hạ. Đông Tuyệt, Tây Cực, Nam Tôn, Bắc Minh nhất định là những người đầu tiên có thể phát giác ra. Anh đang chuẩn bị gọi điện về cho nội bộ Hội Trường Thành, sắp xếp người đi tiếp ứng. . Bạn có biết trang truyện { T r u m T r u y e n. o r g } Một cuộc điện thoại bất ngờ gọi đến. Là cuộc gọi của Tề Vũ – cô gái xinh đẹp đã đi theo anh lâu nhất. Vào khoảnh khắc điện thoại được kết nối, đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói kích động. “Ông chủ, ông chủ! Phát chân gà phát chân gà! Tôi là bộ trưởng bộ hậu cần!” “Cô đang làm cái trò gì thế? Phát chân gà gì cơ?” “Chân gà không được! Tôi phải ăn hết cả bàn đồ ăn Hoa Hạ! Tôi nói cho anh biết lần này công lao của tôi lớn lắm đấy, mỗi ngày rót trà, chắt nước, giặt giũ, gấp chăn, anh nhất định phải thưởng cho tôi, không được giở trò!” “Rốt cuộc cô đang nói cái gì thế?” “Anh không biết sao? Cô nhóc đó không gọi điện cho anh à? Ôi, đúng rồi, cô ta bế quan một tháng rồi, chắc hẳn điện thoại cũng hết pin rồi”. Trần Thái Nhật đột nhiên giật mình. Hình như bỗng dưng ý thức được Tề Vũ đang nói cái gì, biểu cảm liền hơi kích động. “Mau nói! Là ai? Người mới đạt cấp Minh rốt cuộc là ai?” Tề Vũ bật cười ha ha qua điện thoại, sau đó lại hơi ai oán. “Còn có thể là ai? Đương nhiên là cô em gái nhỏ bé của anh rồi!” Trần Thái Nhật thở gấp. Phùng Linh Nguyệt! Cao thủ tuyệt thế mới nhất của Hoa Hạ, người bảo hộ cuối cùng. Vậy mà lại là Phùng Linh Nguyệt! Cô gái tóc ngắn hoạt bát, mỗi lần nhìn anh đều không kìm được mà đỏ mặt. Cô gái mà mỗi lần muốn bảo vệ anh sẽ ngốc nghếch chặn dao một cách anh dũng. Phùng Linh Nguyệt, vậy mà có thể đạt tới cấp Minh chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi như thế. Quá sức tưởng tượng rồi. Là thiên phú sao? Là niềm tin sao? Lúc này Trần Thái Nhật vẫn còn nhớ ánh mắt kiên định của Phùng Linh Nguyệt khi nhận lấy “Ngọc Cốt Kim Tuý Quyết” mà anh tặng cho. Thiên tài… chắc chắn là thiên tài! Bên phía Tề Vũ vui vẻ không thôi, dường như còn uống không ít rượu. Đúng vào lúc này, cuộc gọi thoại của Tề Vũ đột nhiên chuyển sang chế độ nhắc nhở video. Trần Thái Nhật nhanh chóng ấn vào cái nút màu xanh lá. Trên màn hình xuất hiện hình ảnh hai cô gái cười xinh như hoa. .