Chiến thần ngày trở lại

Chương 19 : Cô bé bị bắt cóc

Khuôn mặt Trần Thái Nhật và Vân Vũ Phi đều biến sắc, quay sang nhìn nhau, đi đến bên cạnh Vân Sở Sở hỏi rõ sự tình. Vân Sở Sở đưa điện thoại qua cho hai người xem. Trên màn hình là một thông báo tìm người, cô bé mất tích tên là Dương Vũ Lôi. Nhìn thấy bức ảnh của cô bé này, Trần Thái Nhật có ấn tượng ngay. Đó không phải bạn học cùng lớp vô cùng thân thiết, ngày nào cũng như hình với bóng với Vân Sở Sở sao? Trong trí nhớ của anh, cô bé này vô cùng ngoan ngoãn và ít nói, thắt bím tóc hai bên hình sừng bò trông rất dễ thương. Mấy ngày nay lúc tan trường, khi cô bé gặp Trần Thái Nhật thì còn lễ phép chào hỏi. Bây giờ tự nhiên lại mất tích! Thế nhưng, không chỉ có vậy, điều khiến Trần Thái Nhật kinh ngạc hơn là lời chú thích ở trên thông báo tìm người này. Bố mẹ của Dương Vũ Lôi nói rõ trong thông báo tìm người là chỉ cần có bất kỳ manh mối nào về tình hình hiện nay của Dương Vũ Lôi là đã có thể nhận tiền thưởng. Số tiền thưởng thật sự khiến người ta cảm thấy kinh ngạc, lên tới mười triệu tiền mặt! Chỉ cần một manh mối đã có thể nhận mười triệu tệ. Con số này đủ để khiến một người bình thường vui sướng tới phát điên. Nhìn thấy số tiền này, Trần Thái Nhật không khỏi cau mày. Nếu chỉ là đi lạc thông thường thì còn dễ bề tìm lại. Thế nhưng nếu như là bắt cóc hoặc là trò lừa đảo với mục đích tống tiền thì thông báo tìm người này chẳng khác gì đang nói thẳng với tên tội phạm rằng cô bé là một bảo vật vô giá! Người làm cha mẹ lại đang lo lắng tới mức hoảng loạn luôn rồi. Trần Thái Nhật vẫn nhớ rõ bố mẹ của Dương Vũ Lôi là một cặp vợ chồng thoạt nhìn rất có khí chất của tầng lớp tri thức, thường lái chiếc xe thương vụ màu đen tới đón con gái. Bây giờ xem ra thân phận của cặp vợ chồng này không hề tầm thường, nếu không cũng chẳng thể nào bỏ ra được số tiền thưởng lớn đến như thế. Theo như những gì anh được chứng kiến khi tan trường hàng ngày, bọn họ vô cùng cưng chiều cô con gái độc nhất này. Bây giờ e rằng đang ở trên bờ vực sụp đổ rồi nên mới đăng thông báo tìm người như vậy. Trần Thái Nhật không rảnh để tò mò bối cảnh là người khác, nhưng tâm trạng của Vân Sở Sở dường như đã bị ảnh hưởng rất nhiều. Bạn thân chẳng rõ đang ở nơi nào, Vân Sở Sở cũng không còn dáng vẻ hiếu động hoạt bát như vừa nãy nữa, biểu cảm buồn bã, cả người không ngừng run rẩy, vành mắt đã bắt đầu ửng đỏ. “Chú Trần, dì ơi, Lôi Lôi sẽ không sao đâu có phải không?” Vân Sở Sở vẫn còn nhỏ, đối với việc bạn thân mất tích càng sợ hãi và nhạy cảm hơn người lớn. Nhìn thấy biểu cảm của cô bé, Vân Vũ Phi liền vội vàng an ủi. Trần Thái Nhật hơi suy tư, đi đến trước mặt Vân Sở Sở. “Sở Sở, Lôi Lôi rất quan trọng đối với cháu sao?” Vân Sở Sở lập tức gật đầu, nước mắt cũng đã rơi xuống từ trong khoé mắt. “Lôi Lôi là người bạn tốt nhất của cháu, nếu như cậu ấy bị làm sao thì cháu cũng không dám tưởng tượng thêm nữa!” “Vậy chú Trần giúp cháu tìm Lôi Lôi về nhé, cháu đừng khóc nữa có được không?” Trần Thái Nhật vừa nói ra những lời này, đôi mắt của Vân Sở Sở đã mở to đầy kinh ngạc. “Thật sao ạ?” “Móc ngoéo nào”. Hai bố con cùng nhau ước định, tâm trạng của Vân Sở Sở đã bình tĩnh hơn một chút, trong mắt ngập tràn sự tin tưởng dành cho Trần Thái Nhật. Nếu như muốn tìm người thì tuyệt đối không được mù quáng. Mấu chốt chính là phải nhanh chóng xác định được vị trí của cô bé. Với tình hình này, sự phối hợp từ phía chính quyền mới là vũ khí mạnh mẽ nhất. Trần Thái Nhật rút điện thoại ra. “Tề Vũ, sử dụng hệ thống Skynet của thành phố An Thành giúp tôi tìm một người, lát nữa tôi sẽ gửi ảnh sang cho cô”. … Trời chập tối, ánh mặt trời le lói sắp tắt. Trần Thái Nhật dẫn theo Vân Sở Sở cứ nằng nặc đòi đi cùng, còn cả một cặp vợ chồng khoảng chừng ba mươi tuổi và ba tên vệ sĩ cùng bước từ trên xe xuống, ánh mắt khoá chặt vào nhà kho cũ nát trước mặt. “Chú Trần, Lôi Lôi thật sự đang ở đây sao?” Trần Thái Nhật xoa đầu Vân Sở Sở, khẽ cười nói: “Chú nói ở đây là ở đây”. Cặp vợ chồng đứng bên cạnh không ai khác chính là bố mẹ của Dương Vũ Lôi, bọn họ nhận được tin nhắn của Vân Sở Sở liền tức tốc dẫn theo vệ sĩ chạy đến ngay. Người đàn ông tên là Dương Hồng, người phụ nữ tên Tân Minh Lệ, vẻ ngoài trông rất tri thức, nói năng lễ độ, thể hiện được khí chất của con nhà gia giáo. Nhưng lúc này, gương mặt hai người chỉ đầy vẻ hoảng hốt, bất an, lo lắng, còn có cả nỗi nghi hoặc đối với việc chuyến đi này có thể thành công hay không. Tân Minh Lệ vô cùng sốt ruột, hai tay túm chặt lấy tay áo của chiếc áo khoác ngoài màu cà phê. “Cậu Trần, thông tin cậu báo với chúng tôi là thật sao? Lôi Lôi thật sự đang ở đây à?” “Đúng vậy”. “Vậy tại sao lại không cho chúng tôi báo cảnh sát chứ? Báo với phía cảnh sát, nếu như nhà chúng tôi yêu cầu thì có thể điều động những thiết bị tốt nhất như trực thăng, xe chống đạn,… đến chi viện với tốc độ nhanh nhất”. “Tránh bứt dây động rừng”. “Lỡ như Lôi Lôi gặp nguy hiểm thì phải làm sao? Tôi đã dẫn theo ba vệ sĩ trong nhà, nếu như đối phương đông người…” “Kẻ xấu chỉ có hai người, nhưng võ công rất cao, e rằng đã biết được thân phận của cô bé và muốn trở nên giàu có, mấy vệ sĩ mà anh mang theo không phải đối thủ của bọn chúng”. Nghe thấy những lời này, mặt hai vợ chồng nhà họ Dương liền biến sắc. Thân phận của bọn họ thật sự không tầm thường, trước đây vì quá lo lắng hoảng loạn nên mới đăng thông báo tìm người như vậy, bây giờ đã rất hối hận, nghe Trần Thái Nhật nói như vậy thì càng lo lắng hơn. Trong số ba tên vệ sĩ, đáy mắt tên cầm đầu chợt loé lên vẻ khinh thường, cố ý đập cây côn sắt trong tay, cơ bắp trên cánh tay thể hiện rõ sức mạnh cường bạo. “Anh Dương, đừng tin mấy lời nhảm nhí của tên này, cô chủ chưa chắc đã ở đây, nếu như có thì ba anh em chúng tôi nhất định có thể cứu ra ngoài”. Ba tên vệ sĩ này do nhà họ Dương mời về với số tiền rất lớn, võ nghệ thật sự không hề tầm thường. Nghe thấy những lời họ nói, cơ mặt của Dương Hồng và Tân Minh Lệ cũng thả lỏng một chút. Dương Hồng cũng nhìn về phía Trần Thái Nhật với vẻ kỳ quái. “Cậu Trần, sao cậu biết Lôi Lôi đang ở đây thế?”. “Tôi đã cho người quét toàn bộ An Thành bằng tính năng nhận diện khuôn mặt của Skynet, sau đó phát hiện ra hành tung của tội phạm”. “Skynet?”, Dương Hồng vô cùng ngạc nhiên. Hệ thống Skynet của Hoa Quốc là hệ thống vệ tinh vũ trụ có thể chụp ảnh từ xa mạnh nhất trên thế giới, nhưng chỉ được sử dụng để tìm kiếm trong những trường hợp cực kỳ quan trọng. Trần Thái Nhật lại thản nhiên nói rằng đã dùng Skynet để tìm người, Dương Hồng kinh ngạc không thôi, rõ ràng là không thể tin nổi. Người giàu có không thôi thì chưa đủ tư cách để dùng Skynet mà còn phải có địa vị và quyền hạn vô cùng tôn quý thì mới được. Biểu cảm của Trần Thái Nhật cứ như đó chỉ là chuyện cỏn con không đáng kể. Dương Hồng thử dò hỏi: “Cậu Trần, tôi vẫn chưa kịp hỏi cậu, xin hỏi hiện giờ cậu đang làm việc ở đâu?” Trần Thái Nhật bình thản trả lời: “Cửu Châu của Hoa Hạ đều là vùng đất do tôi bảo vệ, vạn dặm biên giới đều là công lao tôi gây dựng nên, có điều tất cả đều là chuyện quá khứ rồi”. Dương Hồng và Tân Minh Lệ đều sững sờ. Đây là cách trả lời kiểu gì vậy chứ? Dương Hồng coi như cũng có chút hiểu biết, đột nhiên nghĩ đến một khả năng. Một tổ chức thần bí, chỉ có lãnh đạo cấp cao của Cửu Châu Hoa Hạ mới biết. Nhà họ Dương ở tỉnh Trung Châu hoàn toàn có thể coi là gia tộc đẳng cấp nhất, vậy nên Dương Hồng cũng đã nghe nói qua một chút nội tình. Lẽ nào cậu ấy chính là… Nhìn khí thế oai phong lẫm liệt của Trần Thái Nhật, dường như núi Thái Sơn có sụp đổ ngay trước mắt cũng không hề kinh ngạc. Dương Hồng càng nghĩ càng cảm thấy rất có khả năng này. Trần Thái Nhật thản nhiên nói một câu: “Tôi sẽ đích thân ra tay, dù cho bên trong có mấy chục nghìn kẻ địch thì cũng có thể bảo vệ được con gái anh bình an vô sự, tin hay không thì tuỳ anh”. Vừa bộc lộ được sự tự tin vừa thể hiện được khí thế ngút trời, từ trên cao liếc nhìn thiên hạ, cứ như thần tiên hạ phàm Dương Hồng và Tân Minh Lệ run rẩy, trợn mắt cứng họng không nói nên lời. Chân ba tên bảo vệ bên cạnh đã run lên lẩy bẩy dưới luồng áp lực vô hình. Trần Thái Nhật không nói thêm gì nữa, kéo Vân Sở Sở lên phía trước. Thực lực chính là hy vọng. Hai vợ chồng nhà họ Dương đưa mắt nhìn nhau, vội vàng bước nhanh theo sau. … Đây là một công trường bỏ hoang, bốn bề đều là núi đồi hoang vu, bọn bắt cóc quả là rất biết chọn địa điểm. Sắc trời đã dần tối, Vân Sở Sở hơi sợ hãi, nắm chặt lấy tay của Trần Thái Nhật. Mấy người đi theo phía sau cũng vô cùng lo lắng. Trần Thái Nhật vẫn mang dáng vẻ hời hợt lạnh nhạt, chậm rãi bước vào một nhà máy trống không lớn nhất trong công trường. Tai anh đã nghe thấy tiếng hít thở của ba người từ xa, chính là ở trong nhà máy này. Mấy người đi đến nhà máy trần cao, ánh sáng càng thêm ít ỏi, một số máy móc lớn không biết dùng để làm gì được đặt trên mặt đất, bóng đen chồng lên nhau khiến cho người ta cảm thấy hoảng hốt trong lòng. Khoé miệng Trần Thái Nhật khẽ nhếch lên, nở một nụ cười. Trong bóng tối có tiếng tim đập của hai người, rõ ràng nhịp tim đang tăng lên không ít. Hai tên bắt cóc quả nhiên ở đây. Xem ra đã phát hiện có người tới rồi. Trần Thái Nhật tiến được vài bước thì đột nhiên ra hiệu bằng tay, ý bảo mọi người dừng lại. Vợ chồng Dương Hồng đã lo lắng đến mức không nói nên lời, cũng không dám lên tiếng gọi con gái mình, sợ nếu bọn bắt cóc nghe thấy sẽ làm cô bé bị thương. Ba tên vệ sĩ cũng bày ra dáng vẻ như phải đối đầu với kẻ địch lớn. Trần Thái Nhật rút ra một đồng tiền xu từ trong túi, đặt vào lòng bàn tay trái. Yên tĩnh, chỉ có tiếng hít thở của vài người, bầu không khí yên lặng mà nặng nề tới cực độ. Dường như chỉ cần có người phá vỡ cục diện này thì sẽ mất đi thứ gì đó. Ánh mắt của Trần Thái Nhật giống như lưỡi gươm, giọng nói trầm ổn, bình tĩnh và rõ ràng lên tiếng. “Bỏ con dao trong tay mày ra khỏi cổ cô bé, nếu không mày phải tự gánh lấy hậu quả”. - -------------------