Chiến thần ngày trở lại
Chương 13 : Vân sở sở
Giữa trưa, ánh mặt trời ấm áp.
Trần Thái Nhật đến trước cổng chính trường tiểu học thực nghiệm số hai của thành phố An Thành, một mình đứng trong góc khuất vừa có thể quan sát toàn bộ cổng chính vừa không gây chú ý với người đi đường.
Reng reng reng!
Tiếng chuông tan học vang lên.
Một trận ồn ào náo động và tiếng cười đùa, đã đến giờ tan học.
“Tạm biệt, buổi chiều gặp lại”.
“Buổi trưa đi cùng nhau nhé”.
“Em chào cô ạ”.
Một nhóm học sinh tiểu học dễ thương, chơi đùa huyên náo ở trước cổng trường, có đứa trẻ nhai đồ ăn vặt, có đứa trẻ đang cầm sách, tràn đầy hơi thở thời thơ ấu tốt đẹp.
Trong đám đông, có rất nhiều phụ huynh đang đứng đợi.
Nhìn theo lớp trẻ con nhỏ nhất rời đi, trong lòng Trần Thái Nhật vẫn bình tĩnh như cũ, khó mà nhìn thấy vẻ dao động.
Sau khi anh trò chuyện với Vân Vũ Phi, cô không tin tưởng hoàn toàn chuyện năm đó nhưng cũng cảm ơn anh đã giúp đỡ cô trong bữa tiệc.
Xem ra, trải qua tối hôm qua, lòng hận thù của cô em vợ Vân Vũ Phi này đối với Trần Thái Nhật đã giảm đi không ít.
Cô đã nói cho biết thông tin con gái của anh, đứa con gái mà năm đó Vân Vũ Tuệ để lại - Vân Sở Sở.
Cô bé đang học lớp bốn ở trường này.
Thị lực của Trần Thái Nhật đã có thể cùng lúc nhìn rõ hoạt động của cả một trăm người cùng lúc.
Mỗi đứa trẻ bước ra khỏi cổng trường, anh đều cẩn thận quan sát một lượt.
Cuối cùng.
Trên mặt Trần Thái Nhật cũng hiện lên nụ cười.
Một cô bé giống như thiên sứ mặc trên người đồng phục màu hồng nhạt, tóc ngắn ngang tai, làn da trắng nõn, mặt bầu bĩnh, trên mặt nở nụ cười lanh lợi.
Cô bé và một cô bạn học chung khác cùng nhau đi ra.
Trần Thái Nhật vừa nhìn đã khẳng định đây chính là con gái của anh - Vân Sở Sở.
Nguyên nhân rất đơn giản, cô bé và Vân Vũ Tuệ năm đó giống nhau như đúc, cứ như một bản sao khác.
Cũng có thể nói, trông cô bé cũng xinh đẹp như Vân Vũ Phi.
Bạn của Vân Sở Sở là một cô bé dễ thương cột tóc hai bên, quan hệ của hai đứa trẻ có vẻ khá tốt, vừa nói vừa cười.
Đến trước cổng chính, bố mẹ của cô bé cột tóc hai bên xuất hiện, tươi cười chào hỏi Vân Sở Sở, xem ra hai bên đều rất quen thuộc.
“Sở Sở, vậy mình về nhà trước nhé, tạm biệt”.
“Tạm biệt Lôi Lôi”.
Sau khi hai cô bé tạm biệt nhau, Vân Sở Sở đứng một mình bên đường đợi người đến đón.
Trần Thái Nhật chỉnh lại áo quần rồi chậm rãi bước tới.
Vân Sở Sở cũng để ý thấy người đàn ông lạ đang đến gần mình, cô bé quan sát người đàn ông đang chậm rãi bước về phía mình, không khỏi căng thẳng, sau đó không nhịn được liền bước lui hai bước.
Trần Thái Nhật sững sờ, bất lực nở nụ cười.
“Cháu là Vân Sở Sở đúng không? Chú là... là bạn của dì cháu, hôm nay dì của cháu nhờ chú đến đón cháu về nhà, cháu có thể gọi điện thoại cho cô ấy để xác nhận, chú tên là Trần Thái Nhật”.
Đôi mắt to của Vân Sở Sở chớp chớp, nghi ngờ gọi điện thoại cho Vân Vũ Phi.
“Vâng ạ, cháu biết rồi thưa dì, cháu sẽ đi theo chú về nhà”.
Cô bé tắt điện thoại, ngẩng đầu nở nụ cười ngọt ngào nhìn Trần Thái Nhật.
“Chú Trần, cám ơn chú”.
Nhìn con gái ngoan ngoãn trước mắt, trong lòng Trần Thái Nhật vô cùng phức tạp.
Cô bé là người thân máu mủ mười năm chưa từng gặp của anh.
Lúc gặp lại, cảm xúc của anh lẫn lộn.
May mắn, Sở Sở lớn lên bình an khỏe mạnh, hơn nữa còn rất ngoan ngoãn hiểu chuyện.
Anh và nhà họ Vân vẫn còn nhiều khúc mắc, trước khi có thể hóa giải hiểu lầm, anh không biết phải làm sao để nói sự thật với con gái.
Do đó anh chỉ có thể dùng danh phận “bạn của dì” để gặp con gái mình.
Nhà họ Vân cách trường học không xa nên hai người đi bộ về.
Hơn nửa cuộc đời của Trần Thái Nhật sống trong chém giết, nên anh không giỏi giao tiếp lắm.
Nhưng đứng trước mặt con gái ruột của mình, anh lại nói mãi không hết chuyện, khí thế kinh người luôn vô thức tỏa ra trên người anh, bây giờ lại hoàn toàn biến mất không thấy đâu.
Vân Sở Sở cũng cảm thấy ông chú xa lạ này rất thú vị, khi nghe Trần Thái Nhật kể những câu chuyện nguy hiểm mà bản thân anh từng trải qua ở vùng biên giới phía Tây, thỉnh thoảng cô bé còn nở nụ cười như chuông bạc.
“Chú, vậy sau đó có bắt được tên trộm vật báu xấu xa không?”
“Đương nhiên là có rồi, tên trộm đó cũng rất giỏi, leo trèo nhanh như khỉ, chỉ mất một ngày một đêm đã trèo lên được cao nguyên Tuyết Phong cao năm nghìn mét so với mực nước biển rồi”.
“Đáng tiếc, hắn không phải là đối thủ của chú, chú mặc bộ đồ bay có cánh, mượn lực gió từ trên núi để bay suốt năm tiếng đồng hồ mới đuổi kịp tên trộm, sau đó thì bắt được hắn”.
“Ôi, chú thật giỏi!”
Nghe con gái khen ngợi, trong lòng Trần Thái Nhật dâng lên cảm xúc ấm áp.
“Sở Sở à, cháu có học môn nào kiểu như lớp bồi dưỡng không? Có bận học lắm không?”
“Đương nhiên có ạ! Võ thuật, đấu vật, võ Judo, phi tiêu, bắn cung, múa đao cháu đều biết!”
Trần Thái Nhật sửng sờ.
Những chương trình học này là thứ mà một cô bé có hứng thú sao?
“...Tại sao dì của cháu lại cho cháu học những môn này?”
“Là do cháu cảm thấy thú vị, nên dì đã đăng kí cho cháu, cháu rất có thiên phú đấy, người bình thường đều không thể lại gần cháu, cháu có thể phóng phi tiêu chính xác trong vòng một trăm bước”.
Trần Thái Nhật cảm giác trong đầu mình hơi mông lung, anh không nhịn được liền vỗ trán mình vài cái.
Chẳng lẽ sở thích tập võ cũng là di truyền?
“Vậy… còn về văn nghệ thì sao?”
Vân Sở Sở cong cái miệng nhỏ nhắn.
“Cũng có ạ, mặc dù cháu không thích lắm nhưng dì bắt cháu phải học, có đàn piano, đàn violon, hội họa, tuy rằng giáo viên luôn khen ngợi nhưng cháu vẫn thấy không có hứng thú lắm”.
Trần Thái Nhật cạn lời.
Hóa ra con gái của anh, đánh nhau, vật lộn, binh khí, cầm kỳ thi họa cái nào cũng đều biết, bây giờ trẻ con đều giỏi vậy sao?
Trong lòng anh đột nhiên dấy lên cảm giác tự hào.
Có con gái như vậy đúng là niềm kiêu ngạo của anh.
Lúc đi ngang qua một cửa hàng, đột nhiên ánh mắt của Vân Sở Sở cứ nhìn chằm chằm, không thể rời mắt.
“Chuyên bán kiếm Long Tuyền gia truyền?”, Trần Thái Nhật nhìn thấy bảng hiệu này thì bất dĩ lắc đầu.
Vân Sở Sở nhìn chằm chằm một thanh bảo kiếm trong tủ kính của cửa hàng rất lâu, đột nhiên nhớ ra Trần Thái Nhật vẫn còn đứng bên cạnh mới lưu luyến thu lại ánh mắt, lúc rời đi còn quay đầu lại nhìn vài lần.
Xem ra cô bé này đúng là rất thích những thứ liên quan đến võ thuật.
Hai người nói cười suốt quãng đường về biệt viện nhà họ Vân.
Bây giờ nhà họ Vân đang ở tại một khu dân cư giàu có yên tĩnh của thành phố An Thành, khu này hoàn toàn khép kín, rất an toàn, có giám sát hai mươi tư giờ và bảo vệ tuần tra.
Đứng ngoài cửa khu dân cư, Trần Thái Nhật xoa cái đầu nhỏ của Vân Sở Sở.
“Chú chỉ đưa cháu đến đây thôi, về nhà đi, dì đang đợi cháu đấy”.
Vân Sở Sở nháy mắt, biểu cảm lưu luyến không đành lòng.
“Chú, chú rất thú vị, cháu rất thích chơi với chú, chú có còn đến thăm cháu nữa không?”
“Chắc chắn là có rồi”.
“Chỉ nói thôi thì không tính, móc tay nhé”.
Vân Sở Sở chìa bàn tay nhỏ ra, trong lòng Trần Thái Nhật phức tạp, hẹn ước với con gái.
Nhìn thấy Vân Sở Sở vẫy tay với mình sau khi vào khu dân cư, khóe miệng Trần Thái Nhật vô thức nở nụ cười, ngẫm nghĩ một lát, anh lấy điện thoại từ trong túi ra.
“Alo, Tề Vũ, mua giúp tôi những thứ đồ này…”
…
Buổi tối, trong biệt thự nhà họ Vân, Vân Sở Sở mặc bộ đồ ngủ ôm gấu đồ chơi trong tay, không hề chớp mắt cứ nhìn chằm chằm vào dì Vân Vũ Phi đang bận rộn dọn dẹp giường ngủ cho mình.
Vân Vũ Phi thấy biểu cảm kì lạ của cô bé, vội vàng đưa tay thử nhiệt độ trên trán cô bé.
Mọi thứ đều bình thường.
“Sở Sở, cháu làm gì mà nhìn chằm chằm dì thế?”
“Dì, chú mà trưa hôm nay đưa cháu về nhà, thật sự là bạn của dì sao?”
Vân Vũ Phi nghe thấy vậy, trong lòng bỗng lo lắng, không giấu được căng thẳng trên mặt, cô sợ Sở Sở đã đoán được điều gì đó.
“Đương… đương nhiên rồi, sao dì có thể lừa cháu được chứ?”
Trên khuôn mặt nhỏ bầu bĩnh của Vân Sở Sở hiện ra biểu cảm “cháu biết là dì đang nói dối”, thoạt nhìn rất kỳ quặc.
Vân Vũ Phi chột dạ.
“Nhóc con, làm gì mà nhìn dì như vậy?”
Vân Sở Sở nhếch miệng cười.
“Ha ha, dì, thật ra chú ấy là bạn trai của dì đúng không?”
…
- -------------------
Truyện khác cùng thể loại
290 chương
100 chương
5 chương
94 chương