Chiến Thần Bất Bại
Chương 906
907: Ngủ Yên điện
Động tác của A Tín ngoài dự đoán mọi người lại đơn giản vô cùng, hắn buông Bất Tử kiếm trong tay ra. Bất Tử kiếm rơi vào Ngủ Yên chi hải, không bắn lên chút hoa sóng nào.
Cái này là? Trong mắt mọi người hiện lên một tia nghi hoặc không lý giải được,【 Tỏa Thanh thu 】của Thu Thiên Kình đã vững vàng khống chế cục diện, mọi người đều đang chờ đợi A Tín dùng thủ đoạn kinh thiên gì đó nhằm lật bàn.
Khí tức từ 【 Tỏa Thanh thu 】cũng không cường hãn, nhưng mà sát cơ như vụ, hoàn toàn bao phủ Ngủ Yên chi hải, A Tín có tránh cũng không thể tránh. Khi binh đoàn chiến đấu với nhau thì kiêng kị nhất là chuyện không có bất cứ không gian gì, khuyết thiếu không gian thường thường có nghĩa là song phương cần phải quyết một trận tử chiến.
Cục diện trước mắt chính là như thế.
【 Tỏa Thanh thu 】của Thu Thiên Kình vững vàng khống chế cục diện, A Tín cố nhiên vô pháp né tránh quanh co, mà binh đoàn của Thu Thiên Kình cũng vô pháp di động.
Nếu như A Tín có thể đánh vỡ 【 Tỏa Thanh thu 】, Thu Thiên Kình và binh đoàn của lão tất nhiên sẽ bị thương nặng. Mà nếu như A Tín vô pháp lao ra khỏi 【 Tỏa Thanh thu 】, vậy thì hắn cũng chỉ có một kết quả, chết ở trong trận.
Hỏa tướng quân âm thầm lắc đầu, dù cho【 Tỏa Thanh thu 】của Thu Thiên Kình chưa phải là pháp tắc lĩnh vực chân chính, nhưng mà nó đã tiếp cận lắm rồi, gã nghĩ không ra thủ đoạn gì có thể trốn ra được. Dù cho chính bản thân gã bị hãm vào trong đó, e là có chạy đằng trời.
Danh tiếng của gã không chút kém hơn Thu Thiên Kình, nhưng mà lúc này rất là bội phục Thu Thiên Kình. Thu gia thực sự là nghịch thiên, đã có một Thu Húc Hoa, vậy mà lại xuất hiện thêm một Thu Thiên Kình.
Vốn gã đối với tên Hồn tướng gọi là A Tín kia còn có mấy phần mong đợi, cấp thượng tướng khiến gã có quá nhiều không gian để tưởng tượng. Nhưng mà khi nhìn thấy A Tín ném Bất Tử kiếm trong tay vào Ngủ Yên chi hải, gã hoàn toàn thất vọng.
Gã tự cười giễu, cái này mới bình thường, Mai Tư Phỉ Nhĩ Đức(Masefield) gia tộc chỉ cùng lắm là cái tiểu danh môn, làm gì có khả năng có thượng tướng Hồn tướng chân chính?
Đáng tiếc không phải Quang Minh kỵ sĩ đoàn, trong lòng gã thầm nói. Nếu như là Quang Minh kỵ sĩ đoàn, vậy thì hoàn mỹ rồi, Quang Minh kỵ sĩ đoàn là mục tiêu chủ yếu của bọn gã, đã có thể thực hiện được mục đích còn có thể tiêu hao thực lực Thu gia, một tên bắn hai chim.
Bên trong chiến trận tràn ngập Thu chi pháp tắc, hôi sắc vụ khí lặng yên không một tiếng động rót vào thân thể A Tín và hư ảnh binh sĩ, trên người bọn họ sinh trưởng ra từng đóa thu sương bạch sắc, khí tức héo rũ, hủ bại, điêu linh từ trên người bọn họ tràn ra, bọn họ tựa như rừng cây giữa trời thu.
Bạch sắc thu sương tựa như loài rêu yêu dị, sinh trưởng ở bên ngoài thân thể bọn họ, sinh cơ của bọn họ đang điêu linh đi với tốc độ mắt thường có thể thấy được. Chỉ một hồi, bên ngoài thân bọn họ có một phần ba bị thu sương che phủ, khi thân thể bọn họ bị thu sương hoàn toàn che phủ, sinh mệnh bọn họ liền đi tới phần cuối.
Bọn họ không có thân thể, nhưng mà bọn họ cũng sẽ triệt để tiêu tán, đến lúc đó, chẳng có vết tích gì lưu lại.
Cát Trạch nhìn thấy thế từ đáy lòng hít vào một hơi, đây là lần đầu tiên hắn trông thấy pháp tắc lĩnh vực, tuy rằng không phải pháp tắc lĩnh vực hoàn chỉnh, nhưng mà nó đã tiếp cận pháp tắc lĩnh vực lắm rồi, hoặc là nói nó đã có rất nhiều đặc điểm của pháp tắc lĩnh vực. Tỷ như thu sương, đó là kết quả do Thu chi pháp tắc ăn mòn. Tại Thánh Vực, bất cứ cái năng lượng tráo gì ở trước mặt nó đều như là không khí. Nó ăn mòn không phải là phương diện năng lượng, đây mới là điểm đáng sợ nhất của nó.
Nhưng vào lúc này, Ngủ Yên chi hải đang bình tĩnh bỗng nhiên phát sinh biến hóa.
Ngủ Yên chi hải giống như sống lại, nước biển đen kịt như mực dọc theo xiềng xích lan tràn về phía trước, nơi nó đi qua, kim hoa văn sáng ngời trên xiềng xích lập tức ảm đạm, xiềng xích xám trắng bị nhuộm thành xiềng xích màu đen, nhìn qua dị thường quỷ dị.
Nước biển màu đen không chỉ lan tràn dọc theo xiềng xích xám trắng, toàn bộ mặt biển đang dâng lên, giống như ở đáy biển sâu không thấy đáy có quái vật gì đó đang thức tỉnh.
Khiến người ta giật mình chính là đám người A Tín, không có bất cứ động tác gì để tránh. Hư ảnh binh sĩ bọn họ vẫn duy trì động tác và phương vị như vừa rồi, không chút động đậy.
Nước biển đen kịt như mực, ngập quá mắt cá chân của hư ảnh binh sĩ dưới tầng thấp nhất, vết rách hồng tuyến trên người binh sĩ đột nhiên trở nên sáng ngời. Nước biển ngập lên cẳng chân, bắp đùi, eo của bọn họ, thu sương nhợt nhạt băng lãnh, bị nước biển tràn qua, trong nháy mắt tan rã.
Ngủ Yên chi hải không ngừng dâng lên, tựa như một con quái thú kinh khủng mà tham lam thôn phệ tất cả những gì nó có thể thôn phệ.
Đây là thủ đoạn gì?
Cát Trạch trợn tròn mắt, hắc thủy kia là cái quỷ gì? Chiến trận của đối phương, thế mà bắt chước pháp tắc lĩnh vực gần như hoàn mỹ, kim hoa văn trên những xiềng xích xám trắng kia chính là Thu chi pháp tắc, thế nhưng trước mặt hắc thủy lại không có bất cứ sức chống cự gì.
Cái này cái này cái này...
Ánh mắt Cát Trạch gắt gao nhìn chằm chằm vào Ngủ Yên chi hải, hiện tại hắn mới hiểu được, mình đã bỏ qua Ngủ Yên chi hải. Hắn lúc thì cau mày, lúc thì giãn ra, cảm thấy trong óc là một mảnh hỗn loạn. Nước biển màu đen rốt cuộc là cái gì? Một loại năng lượng? Không đúng, bất luận loại năng lượng gì cũng không thể dễ dàng đánh bại Thu chi pháp tắc như thế. Pháp tắc? Cát Trạch vẫn lắc đầu, pháp tắc va chạm với nhau, tuyệt đối không thể nào lặng yên không một tiếng động như thế, trừ phi đẳng cấp hai cái có chênh lệch thật lớn.
Thu chi pháp tắc của【 Tỏa Thanh thu 】 đã gần với pháp tắc lĩnh vực, cao giai hơn nó, vậy cũng chỉ có pháp tắc lĩnh vực rồi.
Lẽ nào Ngủ Yên chi hải là một mảnh pháp tắc lĩnh vực? Cát Trạch có chút há hốc mồm.
Biểu tình trên mặt Hỏa tướng quân dại ra, mắt hắn mở trừng trừng nhìn nước biển màu đen lan tràn dọc theo xiềng xích hôi sắc. Trong lòng gã cảm thấy rất kỳ quặc, vừa mới rồi vạn đạo xiềng xích hạ xuống, như dây leo điên cuồng sinh trưởng. Hiện tại nước biển màu đen cũng như dây leo, dọc theo xiềng xích xám trắng điên cuồng sinh trưởng.
Gió nước thay phiên luân chuyển sao?
Nước biển vậy mà lại có thể ăn mòn xiềng xích, trong lòng Hỏa tướng quân có thể nói là khiếp sợ, nhưng mà...
Ánh mắt gã nhìn mặt biển không ngừng bốc lên, nước biển cuộn trào mãnh liệt tựa như quái thú đáng sợ, điên cuồng thôn phệ hư ảnh binh sĩ. Thế nhưng hư ảnh binh sĩ phía trên lại không chút động đậy, tựa như không thấy nước biển dâng lên.
Hiến tế?
Hỏa tướng quân cảm thấy mình xem không hiểu, đúng vậy, có quá nhiều chỗ hắn xem không hiểu.
A Tín có thể đoán được sắc mặt mọi người, khóe miệng hiện lên nụ cười nhẹ không thể xét, bọn họ sao có thể đoán được?
Bởi vì bọn họ không biết Ngủ Yên chi hải là cái gì. ngay từ đầu hắn liền không dự định dùng tàn hồn của Bất Tử kiếm đi liều chết với đối phương, hắn luyến tiếc. Tuy rằng những tàn hồn này đều chỉ còn lại có một ít chấp niệm, nhưng mà cũng chính vì như thế, hắn luyến tiếc. Chấp niệm của bọn họ sâu như thế, nhưng mà vẫn chỉ là chấp niệm, một khi bị tổn thươgn, bọn họ liền sẽ triệt để tiêu thất khỏi thế giới này, sẽ không lưu lại cái gì.
Hắn luyến tiếc.
Hắn còn có biện pháp khác, đó chính là Ngủ Yên chi hải.
Chẳng ai biết được, Ngủ Yên chi hải là cái gì, chẳng ai biết được, nó từ đâu mà đến. Bọn họ đều đã bỏ qua Ngủ Yên chi hải, cái phiến hải dương màu đen sâu không lường được này.
Ngủ Yên chi hải, là do toàn bộ Nam Thập Tự binh đoàn phí vô số thời gian chế tạo thành. Tiền thân của nó là một vùng tử hải, tràn ngập tử khí, dù chỉ tới gần một chút cũng sẽ bị tử khí ăn mòn. Sau này đội trưởng phát hiện, tử khí chính là tử vong pháp tắc, đối với người sống mà nói chính là kịch độc, đối với người chết lại là phúc địa.
Hơn nữa kỳ diệu nhất ở chỗ sâu trong tử hải, giải đất tử khí nồng nặc nhất ở trung tâm có một hải nhãn, lại dựng dục sinh cơ kinh người.
Trong tử hóa sinh, xương khô sinh liên. lập tức Binh đoàn ý thức được sự huyền diệu của phiến tử hải này, đi tìm vô số kỳ trân dị bảo, sinh hồn chi vật ném vào cái phiến tử hải này, đồng thời tại hải nhãn kiến tạo một tòa Ngủ Yên hồn điện, gọi là Sinh điện. Lại tại chỗ khác của tử hải, kiến tạo mười hai tòa Thiên Điện, là Tử điện, trấn thủ tử hải. Giữa mỗi một tòa Tử điện và Sinh điện dùng xiềng xích liên thông, treo đầy minh bài của binh sĩ hi sinh.
Đây mới là Ngủ Yên chi hải, dốc toàn lực Nam Thập Tự binh đoàn để chế tạo ra Ngủ Yên chi hải, một vạn năm dựng dục, nó đã hoàn thành lột xác.
Người khác sẽ bỏ qua uy lực của Ngủ Yên chi hải, nhưng A Tín thì không, bởi vì năm xưa hắn đã từng tự mình tham dự. Nam Thập Tự binh đoàn không tinh thông pháp tắc, nhưng mà trong tử hóa sinh bọn họ biết được thần kỳ cỡ nào. Bọn họ không ngờ được chuyện cải biến nó, chỉ không ngừng tẩm bổ nó, trải qua thời gian dựng dục, cuối cùng thành tựu vô thượng uy năng.
Thu chi pháp tắc của Thu Thiên Kình, xác thực không phải chuyện đùa, đặc biệt cảnh giới cao, khiến người ta không thể chống lại. Nhưng nếu Thu Thiên Kình đã từng sống ở Tội Vực, lão nhất định sẽ biết, giữa những pháp tắc khác nhau, bản thân nó có phân chia cao thấp.
Tam đại pháp tắc cơ bản cường đại nhất phức tạp nhất mênh mông nhất, cũng là tam đại trụ cột của hệ thống pháp tắc, đó chính là thời gian, không gian, sinh tử.
Nước biển màu đen nguyên bản chỉ có tử khí, chỉ có hải nhãn mới có sinh cơ, nhưng mà kinh lịch vạn năm tẩm bổ, những kỳ trân dị bảo năm xưa kia đã sớm được tử hải tiêu hóa. Ngủ Yên điện chuyển hóa, Ngủ Yên chi hải sinh tử lưỡng khí, không bao giờ phân biệt rõ ràng như năm đó nữa, mà là từ từ hòa hợp nhất thể.
Cùng theo đám Cát Trạch lăn lộn một thời gian, A Tín đối với pháp tắc lý giải là khắc sâu hơn nhiều. Trước đây hắn có cảm ngộ với thứ này, chỉ là tầng cửa sổ giấy kia thủy chung không thể phá vỡ, đám Cát Trạch chỉ hơi chút chỉ điểm, rất nhiều chỗ trở nên rộng mở trong sáng.
Khi hắn tiếp nhận Bất Tử kiếm, liền sinh ra rất nhiều minh ngộ. Ngủ Yên chi hải và mười ba điện, tàn hồn binh đoàn đã triệt để hòa hợp nhất thể, cái này cũng lý giải vì sao Ngủ Yên chi hải ở trong Bất Tử kiếm.
Sau khi minh bạch những thứ này, hắn liền tâm sinh định kế.
Lực lượng bản thân Ngủ Yên chi hải cực kỳ đáng sợ, chỉ cần kích phát lực lượng bản thân Ngủ Yên chi hải thì đã đủ rồi.
Quả nhiên như hắn dự liệu, xiềng xích Thu chi pháp tắc, gặp đến nước biển ẩn chứa sinh tử pháp tắc, tức thì bị ăn mòn.
Cái này là khoảng cách giữa pháp tắc, vô pháp vượt qua.
Cảm thụ được Thu chi pháp tắc của phe mình đang tiêu giảm với tốc độ kinh người, chiến trận vận chuyển trở nên vô cùng ngưng trệ. Sắc mặt Thu Thiên Kình đại biến, sao lại xảy ra như vậy?
Nước biển đen ngòm điên cuồng lan tràn dọc theo xiềng xích, làm cho Thu Thiên Kình chịu áp lực cực lớn. Thu chi pháp tắc tan rã như băng tuyết, làm lão cảm thấy rất sợ hãi.
Nước biển màu đen rốt cuộc là cái gì?
Vì sao Thu chi pháp tắc của mình không chịu được một kích như thế?
Thu Thiên Kình biết rõ lúc này không có đường lui, lão nổi giận gầm lên một tiếng, trong miệng phun ra một chùm huyết vụ. Huyết vụ phun vào xiềng xích, cấp tốc chìm vào xiềng xích, biến mất tăm tích, quang mang xiềng xích tăng vọt, ở một chỗ khác trên xiềng xích tình thế màu đen lan tràn liền bị ngăn chặn.
Cái tướng sĩ thấy thế, không hẹn mà cùng cắn đầu lưỡi, một ngụm tinh huyết phun vào xiềng xích của mình, tình thế màu đen lan tràn quả nhiên giảm đi.
Xiềng xích tăng vọt quang mang.
Hàn ý lạnh lẽo bao phủ Ngủ Yên chi hải, thu sương lại lần nữa xuất hiện, lần này dày hơn hẳn vừa rồi, thu sương dày đặc lan tràn dọc theo xiềng xích, màu đen liên tiếp bại lui.
A Tín không chút động lòng, tựa như chưa nhìn thấy.
Lúc này trên mặt biển, chỉ còn lại có một mình A Tín, toàn bộ hư ảnh binh sĩ đều bị nước biển nhấn chìm, A Tín không để ý đến thu sương lại lần nữa hiện lên, hắn nhìn mặt biển dưới chân, lộ ra vẻ mong đợi.
Ầm ầm!
Ở chỗ sâu trong Ngủ Yên chi hải vọng một tiếng nổ, đột nhiên sóng dữ quay cuồng trên mặt biển, cuồng phong gào thét, tựa như có vô số nghiệt long đang làm mưa làm gió.
Đạp chân trên mặt biển, A Tín sừng sững bất động, ánh mắt hắn tăng vọt, trên mặt khó nén hưng phấn, trong miệng bạo quát: "Ra đi!"
Âm thanh ầm ầm không ngừng bên tai, ở chỗ sâu trong đáy biển, giống như núi lở đất rung.
Bầu trời đột nhiên tối sầm, mây đen từ bốn phương tám hướng tụ tập, bầu trời vừa rồi còn là tinh không vạn dặm, trong nháy mắt mây đen buông xuống, giống như đêm tối âm u. Ngân sắc thiểm điện cuồn cuộn trong tầng mây dày đặc, tiếng sấm nặng nề tựa như trọng cổ đập vang trong lòng mọi người.
Trên mặt mọi người lộ ra vẻ hoảng sợ.
Trời sinh dị tượng!
Đây là trời sinh dị tượng trong truyền thuyết! Truyền thuyết là khi có thứ gì đó khó lường xuất thế, va chạm, sẽ có dị tượng kèm theo. Cái gọi là dị tượng, trên thực tế là pháp tắc cộng minh. Nhưng mà muốn khiến cho pháp tắc trong thiên địa cộng minh, là cực kỳ trắc trở. Tại Tội Vực còn tương đối dễ dàng, Cố Tuyết đã từng giác ngộ mà bầu trời xuất hiện cầu vồng. Thế nhưng ở tại Thánh Vực, nơi năng lượng vô cùng dư thừa, khiến cho pháp tắc trong thiên địa cộng minh có độ khó rất rất cao, không biết phải cao hơn bao nhiêu lần so với Tội Vực, trời sinh dị tượng cũng thành một truyền thuyết.
Mọi người không tự chủ ngừng thở, mở to con mắt, e là bỏ qua bất cứ một chi tiết gì.
Các thành thị khác ở Thánh Châu, lúc này không ngừng có người bay lên thiên không, khuôn mặt hằn in nét hoảng sợ mà nhìn về phương hướng Thu Sát viện. Bọn họ có thể cảm thụ được năng lượng xung quanh trở nên khác thường. Tuy rằng không biết nơi đó phát sinh cái gì, nhưng mà trời sinh dị tượng tuyệt đối là thứ cường hãn vô cùng.
Ngay cả Đường Thiên cũng là trợn mắt há mồm. Ngủ Yên chi hải ở trên tay mình không có động tĩnh gì, ở trên tay A Tín vậy mà lại có thể gây ra thiên địa dị tượng, thực sự là quá lợi hại rồi!
Thiếu niên quả thực quá có ánh mắt!
Đường Thiên vừa dào dạt đắc ý ca ngợi ánh mắt mình, vừa mở to con mắt, hắn cũng sung mãn hiếu kỳ. Dù sao Bất Tử kiếm là do hắn mang ra, hơn nữa còn là một màn chấn động nhân tâm như vậy.
Ở trong lòng hắn, hắn chỉ cảm thấy hưng phấn và mong đợi, vô luận là tràng diện lớn như thế nào, đều xứng đôi Bất Tử kiếm!
Bọn họ chính là một đám truyền kỳ!
Lúc này áp lực lớn nhất không thể nghi ngờ là Thu Thiên Kình, vốn khí thế thu sương đại tăng, đột nhiên gặp đến một luồng trở lực vô hình. Mặt lão biến sắc, Thu chi pháp tắc đến tận giờ đều không có gì có thể kháng cự a, ngay cả năng lượng tráo cũng không thể ngăn trở. Luồng trở lực vô hình này là cái gì?
Trong lòng lão còn đang nghi ngờ, dị tượng trên bầu trời khiến lão sợ đến hồn phi phách tán, mặt soạt một cái trắng bệch như tờ giấy. Từ khi khai chiến tới nay, lần đầu tiên tâm lão sinh ý lui. Ngay cả trời sinh dị tượng trong truyền thuyết cũng xuất hiện rồi, trước mặt mình là cái quỷ gì vậy?
Thanh thế kinh khủng, cơ hồ trong nháy mắt đánh tan chiến ý của Thu Thiên Kình.
Đột nhiên Thu Thiên Kình cắn đầu lưỡi, mùi tanh của máu tươi tràn ngập trong miệng lão, sự đau đớn khiến thần trí lão thanh tỉnh mấy phần. Trong lòng lão hiện lên một tia nghĩ mà sợ, lão thân kinh bách chiến, biết là vào thời điểm này, cần phải kiên định hơn. Dù cho một tia do dự và e sợ, chỉ sẽ làm bọn họ chết không có chỗ chôn. Cái này là cục diện trong tử cầu sinh, sinh cơ chỉ có từ trong tử chiến mà cầu được.
Lão bay đến giữa tướng sĩ, thần sắc thành kính, thấp giọng niệm tụng: "Thánh vực Thu thị, kéo dài vạn năm, lương hỏa truyền thừa, duy ta chi thu."
Mỗi một câu lão niệm ra, trên thân thể binh sĩ xung quanh liền toát ra một luồng vụ khí màu trắng, trong nháy mắt, vụ khí màu trắng liền bao phủ toàn bộ Thu Sát binh đoàn.
Trên biển động đen ngòm, một đoàn vụ khí màu trắng như đóa mây, hạ xuống vạn đạo xiềng xích.
Oanh!
Một tiếng nổ, vô số hoa sóng màu đen đột nhiên nổ tung.
Một tòa điện thanh đồng nguy nga phong cách cổ xưa chậm rãi trồi lên mặt nước, đại môn của điện thanh đồng đóng chặt, phía trên chạm khắc bốn ngôi sao màu đen, hợp thành một chữ thập bất quy tắc. Tại trên bốn mặt tường có khắc bốn chữ "Vô hộ vĩnh an". Mười hai sợi thừng đỏ, một đầu treo tại đỉnh điện, một đầu khác chìm vào chỗ sâu trong Ngủ Yên chi hải, nó căng ra thẳng tắp.
Đường Thiên cảm thấy tòa điện thanh đồng này nhìn có phần quen mắt, giống như từng nhìn thấy ở nơi nào rồi, một lát sau, hắn đột nhiên vỗ đầu, đây không phải là Hồn điện của Nam Thập Tự binh đoàn sao?
Hắn ngây ra một lúc, trong lòng nảy sinh ý nghĩ, lẽ nào...
A Tín không ngẩng đầu nhìn bầu trời cái nào, ánh mắt hắn căn bản không ly khai Ngủ Yên chi hải dưới chân dù cho chỉ phút chốc. Khi hắn nhìn thấy điện thanh đồng, thì thào lẩm bẩm: "Ngủ Yên điện... Thực sự là xin lỗi."
Khi hắn nhìn thấy trên sợi thừng đỏ không có minh bài thanh đồng, mà trống không chẳng có một vật thì trên mặt lại cười lần nữa.
Trên không trung,Thu Thiên Kình tụng niệm.
"Áo gió sương hoa, thu ý tâm ta, dùng cái gì dẫn? Ba huyết ba khô, dẫn gió thu, dẫn mưa thu, dẫn sương thu, vạn vật đều tiêu điều, sinh mà không phát, năm tháng thoáng qua, không được quy phản."
Thanh âm lão không lớn, nhưng mà mỗi lần niệm tụng một câu, liền trắng một phần, khí thế liền tăng thêm một phần.
Phốc phốc phốc!
Mọi binh sĩ của Thu Sát binh đoàn, lòng bàn chân, tại tim, mi tâm, ba chỗ đồng thời bùng nổ ba đoàn huyết vụ. Huyết vụ vừa rời thân thể bọn họ, liền lấy tốc độ mắt thường có thể thấy mà biến trắng. Còn chưa kịp tiêu tán, huyết vụ nguyên bản đỏ tươi liền biến thành vụ khí tái nhợt, kết hợp nhất thể với sương trắng trong không khí.
Vụ khí màu trắng rót vào trong xiềng xích, vạn đạo xiềng xích ầm ầm vận chuyển, rầm rầm rầm rầm vang vọng thiên địa, giống như cơn lũ tràn qua, thanh thế thậm chí vượt qua Ngủ Yên chi hải. thần sắc Hỏa tướng quân biến ảo, trong lòng hoảng sợ, gã không nghĩ rằng một trận chiến này lại đánh tới tình trạng thảm liệt như thế. Thực lực của song phương đều vượt quá dự đoán của gã. Các loại thủ đoạn tầng tầng lớp lớp khiến gã trong nhất thời có phần bị đả kích.
Được rồi, đả kích thì đả kích, tối thiểu còn có thể sống là được.
Gã nhìn thoáng qua Thu Thiên Kình, trong lòng cảm khái vạn phần.
Thu Thiên Kình mặt vàng như nghệ, khí thế lại giống như thần linh, nhưng mà Hỏa tướng quân biết rõ, lần này Thu Thiên Kình liều cái mạng rồi, một trận chiến này dù thắng, lão và Thu Sát binh đoàn cũng nguyên khí đại thương.
Đáng chết!
Tại thời điểm mấu chốt như vậy, thực lực phe mình chịu tổn thất, chẳng phải là điềm báo tốt đẹp gì. Nhưng mà tại thời điểm này, có đánh chết gã, gã cũng sẽ không xuất thủ. Thu Thiên Kình có lý trí hay không thì chưa biết, Mai Tư Phỉ Nhĩ Đức(Masefield) gia tộc cũng lộ ra vẻ tà môn, không biết vì sao, vốn không sợ trời không sợ đất, bây giờ gã lại có một tia kính nể và sợ hãi khó giải thích đối với đám người Mai Tư Phỉ Nhĩ Đức(Masefield) gia tộc này.
Nhưng vào lúc này, cửa điện thanh đồng ầm ầm mở toang.
Ánh mắt mọi người lại bị hấp dẫn.
Một cái thân ảnh màu đen từ bên trong điện đi ra, cái thân ảnh màu đen này dĩ nhiên là thân thể do nước biển Ngủ Yên chi hải cấu thành, toàn thân hắc thủy nhân này mơ hồ có thể thấy vết rạn hồng sắc, tựa như vết máu.
Cái này là... những hư ảnh binh sĩ kia biến thành!
Không đợi mọi người phản ứng, lại một hắc thủy nhân đi ra, cũng ẩn hiện vết máu.
Từng Hắc thủy nhân, giống như thủy triều cuồn cuộn không ngừng từ bên trong điện thanh đồng đi ra.
Bên trong Điện thanh đồng giống như có hắc thủy nhân vô cùng vô tận, bọn họ nối đuôi nhau mà ra. Hắc thủy nhân đi ra, không nói một lời đi tới bên cạnh A Tín, nghiêm nghị đứng đó.
Xung quanh A Tín, hắc thủy nhân càng lúc càng nhiều, bọn họ xếp hàng ngũ chỉnh tề, nghiêm túc vô thanh.
Khi một gã hắc thủy nhân sau cùng bước ra khỏi điện thanh đồng, cửa điện vô thanh đóng lại, lại chìm vào Ngủ Yên chi hải.
Chiến trận như rừng, tình cảnh sâm nghiêm!
Truyện khác cùng thể loại
155 chương
933 chương
108 chương
18 chương
501 chương
111 chương