Chiến Thần Bất Bại
Chương 865
866: Cu-li
Vì xây dựng lại Lam Phong thành, Tây Bộ thương hội đã chuẩn bị lượng lớn vật tư. Xây dựng lại một tòa thành thị, hơn nữa còn phải to lớn hơn Lam Phong thành trước đây, số lượng vật tư phải cần là rất lớn, không ngờ là lúc này tiện nghi cho Đường Thiên.
Hai mắt Đường Thiên phóng ra lục quang, tựa như con sói cực kỳ đói, nhìn chòng chọc vào đống vật tư chồng chất như núi ở trước mặt.
"Chúng ta không có nhiều thời gian." Tư Mã Tiếu nhắc nhở.
Trong những người này, người duy nhất còn giữ được bình tĩnh trước tài phú kinh người như thế, cũng chỉ có Thiên Hạt vương. Lần trước Đường Thiên dời sạch thương khố, hao tròn một đêm, vật tư trong cái thương khố kia so với trước mắt thì quả thực có thể không kể tới. Tây Bộ thương hội vận tải lượng lớn tài liệu vật tư như thế đến nơi này, không biết tốn hao bao nhiêu nhân lực vật lực, muốn dời sạch chúng nó, không thể nghi ngờ gì nữa đó là một công trình đồ sộ.
Hắn có chút lo lắng Đường Thiên bởi vì chút tài phú này mà làm lỡ thời gian.
Số lượng thực sự quá kinh người, không có bao nhiêu người có thể đứng trước tài phú kinh người như thế mà giữ được sự bình tĩnh. Chỉ riêng Huyết Lệ bảo thạch đã có bảy rương, giá trị của nó đã vượt xa thương khố bọn họ cướp sạch lúc trước. Tài liệu giàu có Thánh tinh, chồng chất như từng ngọn núi nhỏ khiến người hoa mắt mê ly.
Đám Đường Thiên không biết là người Thánh Vực tuy rằng không chiết xuất ra được Thánh tinh, nhưng cũng không phải hoàn toàn không biết gì về Thánh Tinh. Tài liệu giàu Thánh tinh thường thường biểu hiện nó có tính năng cực kỳ xuất sắc, loại tài liệu này đa số đều là tài liệu cao giai. Mà tại khu vực hạch tâm của thành thị, bộ khung chiến hạm và một vài bộ phận then chốt, tài liệu cao giai được vận dụng rất nhiều.
Tây Bộ thương hội cần phải xây dựng một cái Lam Phong thành to lớn hơn, cần phải dùng càng nhiều tài liệu cao giai.
Tư Mã Tiếu hiểu rõ giá trị của Thánh tinh, lượng thánh tinh ẩn chứa trong nhiều tài liệu cao giai như vậy, khiến người người điên cuồng vì nó. Thế nhưng dựa theo kế hoạch tiếp theo, thời gian dành cho bọn họ không nhiều.
Một bước kế tiếp này lại cực kỳ then chốt, nếu như bỏ lỡ, muốn lại có được cơ hội tuyệt hảo như thế, gần như không xảy ra.
Kiềm chế a, nhất định phải kiềm chế a, Tư Mã Tiếu lẳng lặng niệm trong lòng. Trong mắt hắn, tài phú trước mắt tất nhiên khiến người người điên cuồng, thế nhưng giành chủ động về chiến lược càng đáng quý trọng hơn. Thần thiếu niên sáng tạo nhiều kỳ tích như vậy, nhất định có thể biết được rõ nặng nhẹ.
Hai mắt trôi nổi lục quang, Đường Thiên ngơ ngác nhìn tài liệu cao giai trong thương khố dao động khiến người ta hoa mắt, hắn như một bức tượng.
Đường Thiên chưa từng nghĩ là sẽ buông tha những tài liệu này. Tuy rằng Đường Thiên đôi khi tỏ ra đại gia, thế nhưng buông tha nhiều tài phú như vậy, tuyệt đối không phải phong cách của hắn. Hắn đương nhiên biết rõ kế hoạch tiếp theo quan trọng tới mức nào, nhưng mà hắn còn hiểu hơn một điều một khi kế hoạch kế tiếp khởi động, bọn họ không thể nào trở lại Lam Phong thành.
Là trò đùa gì đây!
Tài phú không thể bỏ, thời gian quá gấp gáp, Đường Thiên giống như rơi vào tuyệt cảnh, lúc này, chỉ số thông minh ít tới đáng thương của hắn đang điên cuồng vận chuyển.
Tại lúc Tư Mã Tiếu nhịn không được chuẩn bị khuyên thì Đường Thiên bỗng vỗ đầu một cái, hai mắt tỏa ánh sáng: "Ta có biện pháp rồi!"
Tại Tam Hồn thành, Đường Thiên đột nhiên xuất hiện khiến Tỳ Ba lập tức trở nên khẩn trương, nàng cho rằng lại xảy ra chuyện gì. Nhưng mà khiến nàng không ngờ Đường Thiên chỉ cần có thẻ Hồn tướng.
Thẻ Hồn tướng hả?
Tỳ Ba rất bất ngờ.
Thực lực Đại Hùng tọa bây giờ đã hơn xưa, lấy Thánh giả đại biểu cho đỉnh cao chiến lực còn võ giả tu luyện linh năng lượng thể thì vững vàng được coi là lực lượng trung kiên của Đại Hùng tọa. Nhu cầu về thẻ Hồn tướng giảm đột ngột xuống nhiều lần, trong thương khố chồng chất lượng lớn thẻ Hồn tướng.
Càng làm cho Tỳ Ba bất ngờ chính là Đường Thiên vậy mà lại chọn lựa loại thẻ Hồn tướng cấp thấp nhất, thẻ hồn tướng thanh đồng.
Đã rất lâu không tới 07 binh doanh, vẫn còn vẻ tang thương năm tháng xen lẫn hoang vu.
Hồn Điện vẫn như trước, cửa thanh đồng thô kệch phong cách cổ xưa, đứng sừng sững yên lặng.
Đường Thiên nghĩ đến Đường Nhất, nghĩ đến Đường Sửu, khóe miệng tự dưng nở nụ cười. Thời gian khẩn cấp, hắn không có thời gian cảm khái hoài niệm, động tác rất nhanh, lấy thẻ hồn tướng thanh đồng ở trên Hồn Điện.
Đúng vậy, ý hắn chính là nhằm vào Hồn tướng.
Thẻ hồn tướng thanh đồng đẳng cấp rất thấp, cửa thanh đồng của Hồn Điện chợt lóe en quang mang, một gã Hồn tướng liền xuất hiện đứng trước Đường Thiên.
Do là thẻ hồn tướng thanh đồng, Hồn Điện chuyển hóa thành là Hồn tướng cấp thấp nhất. Khí tức của nó rất yếu, bộ mặt chỉ có vụ khí lượn lờ, không có thực thể, cũng may tứ chi tương đối ngưng thực.
Đường Thiên thử chỉ huy tên Hồn tướng này một cái, động tác của nó tương đối đơn giản, phản ứng chậm chạp, chỉ có thể tiếp thu một vài mệnh lệnh tương đối đơn giản.
Đường Thiên lại thử bảo nó vận chuyển đồ vật, phát hiện sức lực của nó còn là không tệ, tức thì rất là thỏa mãn.
Ngoại trừ tạo ra một nhóm Hồn tướng thanh đồng, Đường Thiên còn kéo Nha Nha lại đây.
Luôn luôn đột đột(đào đào), Nha Nha nhìn thấy Đường Thiên thì mừng rỡ vô cùng, chi chi nha nha không ngớt, trái lại khiến Đường Thiên tâm sinh hổ thẹn, hình như đã bỏ quên tiểu gia hỏa này quá lâu. Khi Đường Thiên nói sự tình cho Nha Nha một lần, Nha Nha vỗ ngực bang bang rung động, sau đó lôi đại quân cơ quan thú của nó ra.
Vì vậy, khi Đường Thiên mang theo trùng trùng điệp điệp cơ quan thú và Hồn tướng trở lại thương khố của Tây Bộ thương hội thì mọi người đều trợn tròn mắt.
Nhiều người lực lượng lớn!
Chỉ tốn ba giờ đồng hồ, bọn họ liền bốc sạch sẽ toàn bộ thương khố.
Nhìn thấy thương khố sạch sẽ đến ngay cả trang giấy không chừa, tựa như nạn châu chấu tràn qua, đoàn người không khỏi run rẩy một cái, đại nhân quá dữ dằn.
Tư Mã Tiếu trợn mắt há mồm.
Một lát sau, hắn đột nhiên ý thức được những Hồn tướng này xuất hiện sản sinh ra ảnh hưởng cực kỳ sâu xa đối với hai thế giới. Lúc trước, tuy rằng Đường Thiên nắm giữ tinh môn liên thông hai thế giới, nhưng mà năng lực vận tải của hắn là cực kỳ hữu hạn, tựa như một ống truyền máu nhỏ lẻ, vận chuyển vật tư phi thường hữu hạn. Bây giờ những Hồn tướng này xuất hiện, có nghĩa cái ống truyền máu này lớn mạnh hơn gấp trăm nghìn lần, vật tư có thể vận chuyển qua lại giữa hai cái thế giới trở nên cực kỳ kinh người. [Chương này được dịch tại diễn đàn BNS]
Lượng lớn vật tư từ tân thế giới tràn mạnh vào cải biến sâu sắc hai cái thế giới hoàn toàn bất đồng Thiên lộ và Thánh Vực.
Cái này cũng có nghĩa, hai thế giới bắt đầu chân chính dung hợp.
Trong viện, lửa cháy chiếu sáng bầu trời, cũng chiếu sáng vẻ mặt tràn đầy chấn động của Tư Mã Tiếu. Nhìn thương khố trống huếch trống hoác, nhìn mọi người trợn mắt há mồm, bỗng nhiên hắn nở nụ cười. Đại khái ngay cả bản thân Đường Thiên cũng không ý thức được, tại cái đêm ánh lửa tận trời này, một thời đại hoàn toàn mới đã lặng lẽ không một tiếng động được mở ra.
Quang Minh châu đại khái không thể ngờ, mục tiêu bọn họ mấy đời phấn đấu trong buổi tối này, tại thời khắc này, trong tay một vị thiếu niên lặng lẽ mở ra.
Tư Mã Tiếu bỗng nhiên cảm thấy mình rất may mắn, có thể tận mắt nhìn thấy một thời khắc lịch sử như thế.
"Chuẩn bị xuất phát!"
Thanh âm Đường Thiên cắt đứt tâm tư Tư Mã Tiếu, hắn không khỏi lướt nhìn Đường Thiên. Cái thằng gia hỏa này ánh mắt trong suốt, nào có thấy được tới được chút điểm xanh nhạt tham lam như sói đói lúc trước?
Thực sự là cái đứa gia hỏa khiến người nhìn không thấu.
Tư Mã Tiếu đồng hành với Đường Thiên khá lâu, nhưng vẫn cảm thấy rất khó hiểu được gã thiếu niên nhìn qua khờ khạo ngây thơ này. Tham lam cũng vậy, lãnh tĩnh cũng vậy, đều là chân thực tự nhiên, thế nhưng chuyển hóa lại đột nhiên như thế.
Một cây đuốc ném vào trong thương khố trống không, thương khố tức thì hóa thành một biển lửa.
"Đi thôi." Đường Thiên bay lên trời.
Tư Mã Tiếu xách theo Tạp Nhĩ ánh mắt ngây dại, theo sát đằng sau.
----- oOo -----
Thu Húc Hoa nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, có chút xuất thần.
Chiến đấu kịch liệt, chiếu sáng năng lượng hải. Bạch Việt tựa như thuốc cao bôi trên da chó, nghĩ hết mọi biện pháp quấn chặt lấy. Song phương giao phong không biết bao nhiêu lần, hai bên đã rất quen thuộc. So với binh đoàn Thánh Tháp đã hiện vẻ già nua, Bạch Việt linh hoạt đa dạng khiến Thu Húc Hoa rất đau đầu.
Hắn cũng từng thử dùng các loại thủ đoạn trước đây đối phó Bạch Việt, dù bởi vậy gặp một vài tổn thất, hắn cũng nguyện ý. Nào biết được cái gia hỏa Bạch Việt này thực sự quá tặc quá trơn trượt, mỗi lần đều rỉa hết mồi trơ cái móc câu, mấy lần mắt thấy sắp đạt được, nhưng mỗi lần đều bị vào giờ phút cuối cùng để hắn chạy mất. Trình độ Bạch Việt cao siêu khiến Thu Húc Hoa trái lại có mấy phần tán thưởng, hắn thậm chí nghĩ đến chuyện sau này chiến thắng nhất định phải chiêu hàng Bạch Việt vào dưới trướng mình.
Cũng may tuy rằng Thu Húc Hoa không có biện pháp gì với Bạch Việt, Bạch Việt cũng không làm gì được Thu Húc Hoa, song phương vẫn duy trì một kiểu ăn ý quỷ dị.
Thế nhưng kiểu ăn ý quỷ dị này sau khi nhận được tin Câu Thành Văn Đao cầu viện liền bị phá vỡ.
Hiện thời Thu Húc Hoa không thể quên, khi mình thu được tin Câu Thành Văn Đao cầu viện thì bất ngờ lắm lắm. Hắn cơ hồ không dám tin vào hai mắt của mình, trình độ Câu Thành Văn Đao như thế nào, hắn biết rõ. Năm hổ tướng phong cách khác nhau, nhưng trình độ đều sàn sàn như nhau.[Mời ace tham gia đợt thiện nguyện Chiềng Ve ngày 28/6/2015 http://bachngocsach.com/forum/threads/9842/ tại diễn đàn Bạch Ngọc sách.]
Toàn bộ chiến hạm, cơ hồ toàn quân bị diệt.
Thất bại nặng nề như thế xuất hiện ở Câu Thành Văn Đao, không ai tin nổi.
Thế nhưng tin cầu viện là từ chính Câu Thành Văn Đao phát ra, hắn báo tiền căn hậu quả bị thất lợi, phi thường tỉ mỉ mà giải thích một lần. Sau khi xem xong, cái đầu Thu Húc Hoa ngây ra, một giờ sau, hắn mới phục hồi lại tinh thần.
Phục hồi lại tinh thần, hắn liền cảm thấy cực kỳ sợ hãi.
Lướt nhìn, chỉ là một đạo đại quân chiến hạm bị đắm, thế nhưng đối với cả chiến cuộc sinh ra ảnh hưởng có tính căn bản.
Câu Thành Văn Đao cũng chính là nhìn thấy bọn họ sắp từ từ mất đi sự chủ động về chiến lược, mới tự mình phát tin cầu viện Thu Húc Hoa.
Thu Húc Hoa không do dự, lập tức toàn lực xuất phát về phía Thương Châu, nhưng khối thuốc cao bôi trên da chó Bạch Việt này điên cuồng mà nhào lên, không ngừng dây dưa, tốc độ của hạm đội lập tức bị kéo xuống.
Thu Húc Hoa hiểu rất rõ, nếu tiếp tục như thế, tình huống sẽ trở nên càng ngày càng tệ đi.
"Ta cần có người đoạn hậu." Thu Húc Hoa trầm giọng nói, ánh mắt hắn đảo qua các chư tướng.
Hắn không điểm tướng, nhiệm vụ này hẳn phải chết, cơ hồ không có cơ hội sống sót. Thế nhưng hắn không có lựa chọn nào khác, nếu như không thể thoát khỏi Bạch Việt giữ chân, bọn họ căn bản không kịp trợ giúp Thương Châu. Thời gian kéo dài càng lâu, bọn họ sẽ càng bị động.
Tráng sĩ đoạn cổ tay, không có lựa chọn nào khác.
"Thuộc hạ nguyện đi!" Một gã nam tử khỏe mạnh, bước ra khỏi đám người.
Ngụy Nguyệt, cánh tay trái bờ vai phải của Thu Húc Hoa, thần tình hắn kiên định.
Thu Húc Hoa ngưng mắt nhìn Ngụy Nguyệt một lúc lâu, trong lòng bi thương, trước lúc xuất chinh, ai có thể nghĩ đến một trận chiến này vậy mà lại thảm liệt như thế. Ba tướng dưới trướng hắn, Phong Vân Mạn đã hi sinh, bây giờ lại thêm Ngụy Nguyệt, tam đại tướng chỉ còn lại có Tử Xa Gia Tĩnh.
Ngụy Nguyệt suất bộ lao ra, đại bộ đội mượn cơ hội thoát khỏi trói buộc, lấy tốc độ cao nhất thoát đi.
Nghe tiếng nổ mạnh vang vọng ở xa phía sau, nhìn thân ảnh mạn thuyền từ từ biến mất qua cửa sổ, Thu Húc Hoa cũng không nhịn được nữa, nước mắt vô thanh mà chảy.
Hắn không rõ, vì sao chiến cuộc vậy mà lại bất tri bất giác đã trở nên tệ như thế.
Tạ Vũ An phi thường bận rộn, nhưng trường chiến đấu kế tiếp lại khiến hắn có chút kích động và mong đợi.
Đảm nhiệm chức đại sứ trưng binh một thời gian, thành quả nổi bật, nhưng mà cuộc sống rời xa khói thuốc sung khiến hắn không quen. May mắn chính là Binh tuyệt đối sẽ không lưu một gã võ tướng xuất sắc như thế ở hậu phương mà chẳng quan tâm.
Khi bổ sung xong nguồn lính, Tạ Vũ An tiếp một nhiệm vụ bí mật, hắn lặng lẽ ly khai Nam Minh.
Hắn chỉ có một nhiệm vụ, đó chính là xạ kích Mạc Tâm.
Dùng tất cả biện pháp, xạ kích Mạc Tâm, làm bước chân trở về của Mạc Tâm sa lầy.
Ngay từ đầu, Tạ Vũ An đối với nhiệm vụ này có chút nghi hoặc, nhưng mà hắn không hỏi nhiều, mà nghiêm túc chấp hành. Đến tận ngày hôm qua, tin tức hạm đội của Câu Thành Văn Đao bị hủy diệt truyền đến, hắn mới bừng tỉnh đại ngộ.
Thì ra là thế.
Hắn bội phục Binh đại nhân sát đất, hoàn toàn không nghĩ ra đại nhân làm như thế nào.
Hiện tại, là lúc khảo nghiệm hắn.
Hắn tràn đầy ý chí chiến đấu.
Truyện khác cùng thể loại
155 chương
933 chương
108 chương
18 chương
501 chương
111 chương