Chiến Thần Bất Bại
Chương 733
Chậm đã, chờ một chút hãy kéo xuống. Trước hết, đeo tai phone vào, bật to volume, lại bật một list edm, DJ hoặc electro,.v.v. Giờ thì bắt đầu đọc và thử cảm nhận sự điên cuồng được diễn tả trong truyện đi nào. Mình tin các bạn thỏa mãn với chương truyện!
Lô Thiên Vấn nhìn thấy Đường Thiên, con mắt thoáng cái đỏ bừng, khí thế đột nhiên bạo phát, vô số sấm gió màu xanh cấp tốc thành hình xung quanh gã. Sấm gió liên miên không ngừng, cái này sinh cái kia diệt, chúng nó như sóng cuộn, nhấp nhô bất định.
Âm thanh rít gào trầm thấp, mang theo rung động khiến người ta khiếp đảm, không gian như đang run rẩy.
Đường Thiên đứng lên, Nguyên lực kích động trong cơ thể, sấm gió gào thét khắp bầu trời khiến chiến ý của hắn thoáng cái dâng trào lên cao.
Không có bất kỳ lời vô dụng gì, Đường Thiên lắc mình một cái, thân hình biến mất.
Hắn đột nhiên xuất hiện ở trước mặt Lô Thiên Vấn, dùng chưởng như đao, kèm theo uy lực đáng sợ, một đao chém xuống.
Lập đao thành ma!
Một đạo thương mang chói mắt đến cực điểm sáng lên ở trước mặt hắn, cùng thủ đao của hắn va sầm vào nhau.
Oanh!
Sóng khí hình tròn nổ tung quét ngang bốn phía.
Lần này hai người đều là súc thế đã lâu, va chạm lúc này, mãnh liệt hơn xa so với lần trước. Một đạo sóng khí hình liêm đao đánh lên ngọn núi, đỉnh núi hơn mười trượng, giống như đậu hủ bị cắt đứt, nửa đoạn trên đỉnh núi chậm rãi trượt xuống dọc theo mặt cắt nhẵn nhụi.
Đường Thiên không dùng đao mà thi triển thủ đao, vậy mà lực lượng bạo phát còn mạnh hơn so với lần trước.
Thân hình Lô Thiên Vấn lại lần nữa bị đẩy lùi về phía sau, trong lòng chuyển qua vô số ý niệm, đối phương xem ra cũng đã chú ý tới vấn đề từ đao. Tuy nhiên, vậy mà lại nghĩ đến dùng thủ đao, quả thực quá sai lầm, thân thể có mạnh mẽ nhưng có thể so được với bảo vật sao?
Một thương này của mình, tư vị cũng không chịu nổi đi.
Trong lòng Lô Thiên Vấn cười nhạt.
Lô Thiên Vấn thế tới rào rạt như thế, sấm gió ẩn chứa trong một thương này so với lần trước càng thêm nồng nặc, lực lượng càng thêm phách liệt. Lần trước Đường Thiên chỉ hơi hơi chùn người về phía sau, lần này Đường Thiên bay thẳng đi bảy tám trượng mới đứng vững thân hình. Sấm gió nồng nặc đến cực điểm khiến toàn bộ cánh tay Đường Thiên tê dại. Đường Thiên không kinh sợ mà còn lấy làm mừng rỡ, Nguyên lực lưu chuyển, tất cả tê dại nơi cánh tay đều tiêu thất không còn. Then chốt nhất là lần va chạm này đã có thể thấy thủ đao thi triển Thiên Ma trọng trảm, hiệu quả quả thực xuất sắc.
Lòng tin hắn tăng nhiều.
Nổi giận gầm lên một tiếng, Đường Thiên lại lần nữa uốn người mà lên.
Không khí thuẫn dày đặc, giống như cầu nổi trên hư không, hắn giống như quỷ mỵ như tia chớp lướt tới, gần như trong nháy mắt xuất hiện trước mặt Lô Thiên Vấn, thủ đao chém ngược từ dưới lên trên.
Nghịch trảm thiên!
Lô Thiên Vấn triệt để nổi giận, gã nghĩ tới nhiều loại tình cảnh, nhưng mà tuyệt đối không nghĩ đến tình cảnh chiến đấu lần này vậy mà lại giống như đúc lần trước.
Gã cảm thấy mình bị nhục nhã, trình tự Mặt Quỷ ra chiêu đều giống như đúc lần trước .
Hoàn toàn nhục nhã!
Mình vậy mà lại bị coi thường!
Lô Thiên Vấn chỉ cảm giác một cổ nhiệt huyết xông thẳng lên trán, không chút nghĩ ngợi, trường thương trong tay run lên, đẩy thương đâm ra.
Ông!
Vô số sấm gió, giống như quang mang(quầng sáng) chìm vào mũi thương, không có sấm gió lấp lánh, mũi thương trở nên trong suốt như thủy tinh.
Phong lôi thủy tinh thương!
Rõ ràng không có chút phong thanh, nhưng mà mũi thương trong suốt làm Đường Thiên cảm giác thấy nguy hiểm trước nay chưa từng có, cơ hồ không cần nghĩ, Đường Thiên chém ra thủ đao như hư ảnh, mãnh mẽ hóa đao làm chưởng, vỗ xuống dưới chân Lô Thiên Vấn.
Oanh!
Sóng khí kinh người, nổ tung dưới chân Lô Thiên Vấn.
Lô Thiên Vấn trăm triệu lần nghĩ không ra, vậy mà Đường Thiên lại vào lúc này, còn có thể biến chiêu! Toàn bộ tinh thần của gã đều tập trung tại mũi thương, bất ngờ không kịp phòng, chỉ cảm thấy dưới chân truyền đến một cổ đại lực, thấy hoa mắt. Không kịp có bất kỳ phản ứng gì, toàn thân cưỡi mây đạp gió, bị cổ sóng khí này đẩy lên không trung.
Nhìn thấy Lô Thiên Vấn bay lên thiên không, Đường Thiên âm thầm lau mồ hôi lạnh, vừa rồi thực sự quá nguy hiểm. Chính hắn cũng không ngờ, vấn đề quấy nhiễu hắn những ngày này vậy mà lại vào lúc này được thực hiện rồi.
Dùng thủ đao thi triển Thiên Ma trọng trảm so với dùng đao thi triển, có thêm một cái biến hóa. Đối với biến hóa này, Đường Thiên luôn luôn không biết phải vận dụng thế nào, vừa rồi dưới tình thế cấp bách vậy mà lại dùng được.
Đường Thiên nảy ra một tia minh ngộ, lưu giữ một cái biến hóa tốt hơn rất nhiều so với trực tiếp dùng biến hóa. Thêm một cái biến hóa tức là nhiều thêm một phần cơ hội, thêm một phần lựa chọn, trong lúc hai bên kịch chiến, thêm một cái lựa chọn và cơ hội thì nhiều thêm một phần thắng, tỷ như vừa rồi.
Hắn chưa từng kiến thức Phong lôi thủy tinh thương, nhưng mà cái mũi thương trong suốt kia lại khiến lông tóc toàn thân hắn dựng thẳng.
Quả nhiên không hổ là nhân vật xếp hạng 39 trên Chiến Lực bảng a...
Đường Thiên cũng không truy kích, trái lại lướt về phía sau, thối lui đến cách tường đá ước chừng ba trượng mới ngừng lại.
Sau đại môn, trong xó xỉnh, trên mặt Nhiếp Thu ẩn hiện vẻ thống khổ, sắc mặt tái nhợt, thân thể không tự chủ run rẩy, lưng toát mồ hôi ướt sũng. Hắn đang dùng giác quan vô cùng nhạy cảm của hắn, quản chế toàn bộ chiến trường. Thực lực hai người chiến đấu mạnh hơn quá nhiều so với hắn, những loạn lưu cuồng bạo trên chiến trường kia hơi hơi tiết ra một điểm sát khí lẫm liệt, thậm chí bên trong tràng biến hóa của pháp tắc cũng khiến hắn phải chịu đựng áp lực thật lớn.
Hắn đang đau khổ chống đỡ, đến tận lúc này.
Thân thể run rẩy đột nhiên bất động, hắn bỗng dưng phun ra hai chữ, thanh âm ôn nhuận như ngọc lúc này khàn khàn như khói.
"Thượng đao!"
Hô hấp kéo dài vang dội như mãnh thú tiền sử đột nhiên đình chỉ, sáu mươi bốn tượng người đồng thời sống lại, bọn họ đồng thời mở mắt, Bản trát đao* cao ngang người được nhấc lên đồng thời, đồng thời khiêng trên vai.
*Bản trát đao hay Trát bản đao mình cũng không rõ, cứ thay đổi nhiều lần, nhưng mà là tên riêng nên dịch thế nào thì mình biên lại thế ấy thôi. Các bạn thông cảm.
Ba, bọn họ đồng thời bước chân trái lên nửa bước, trọng tâm hạ thấp, Bản trát đao được khiêng ở trên vai, tay phải vững vàng nắm chuôi đao, thân thể nghiêng vể phía trước.
Hô, từng đoàn tiểu linh diễm màu xám từ thân đao bốc lên, quấn lấy thân đao.
Người người đều ngửa nghiêm mặt nhìn chằm chằm thân ảnh đưa lưng về phía bọn họ ngoài cửa lớn.
Mắt hổ A Mạc Lý có hai luồng hỏa diễm hừng hực thiêu đốt, cơ sở Đường, cuối cùng A Mạc Lý có thể cùng ngươi kề vai chiến đấu!
Người Sài lang càng thêm kích động, bọn họ nghiến răng nghiến lợi, cánh tay nắm đao gân xanh lồi lên, hỏa diễm cuồng nhiệt lúc này cơ hồ đem bọn họ đốt thành tro tàn, cùng Vương đồng chiến!
Chiến đấu tới nhanh như vậy, nhanh đến mức Minh Châu thậm chí không kịp trốn vào bên trong bảo, nàng kinh ngạc nhìn những nam tử cường tráng này, bọn họ chẳng lẽ không biết, bọn họ sắp đối mặt là cái địch nhân dạng gì sao? Bọn họ không biết địch nhân bên ngoài chỉ cần giơ một đầu ngón tay là có thể bóp chết bọn họ như con kiến hôi sao?
Vì sao chiến ý bọn họ rừng rực như thế?
Một màn trước mắt, hoàn toàn phá vỡ toàn bộ nhận biết của Minh Châu. Cho dù là tinh nhuệ chính thống của Tần gia, nếu như biết bên ngoài là cường giả trên Chiến Lực bảng, sẽ không có ai dám ra ngoài, có lẽ không bỏ trốn mất dạng, cũng đã được coi là trung thành.
Thế nhưng là...
Đây là Linh bộ sao?
Minh Châu xuất thần ngây ra.
Lô Thiên Vấn lại lần nữa cảm thấy mình bị đùa giỡn rồi, triệt để bị đùa giỡn rồi. Gã không cảm thấy một cái biến hóa sau cùng của Đường Thiên là miễn cưỡng, gã chỉ cảm giác Đường Thiên đang cố ý! Cái gia hỏa này cố ý dùng chiêu thức giống lần trước như đúc, chính là muốn dẫn dụ mình ăn quả lừa!
Liên tiếp bị trêu chọc, bị nhục nhã!
Lửa giận càng thêm cuộn trào mãnh liệt, Lô Thiên Vấn hoàn toàn điên cuồng.
Mỗi một sợi thần kinh của Lô Thiên Vấn, đều bị căm giận ngút trời thiêu đỏ, gã cảm thấy mình sắp điên rồi, sắp nổ tung rồi, một đứa gia hỏa như con ruồi vậy mà lại một lần lại một lần trêu chọc gã, nhục nhã gã.
Không thể tha thứ!
Tuyệt đối không thể tha thứ!
Đi chết đi!
Mái tóc Lô Thiên Vấn phập phềnh bốc lên, sấm gió xung quanh hóa thành từng quả cầu sấm gió. Quả cầu sấm gió lớn cỡ cái giỏ trúc tràn đầy điện quang màu xanh chói mắt trôi nổi giữa không trung, tản ra khí tức đáng sợ.
Tình trạng Lô Thiên Vấn như điên cuồng, hắn muốn giết Mặt Quỷ, gã muốn hủy diệt tất cả bọn họ.
Gã đã không muốn suy nghĩ cái kỹ xảo gì cái chiêu thức gì, gã muốn giết chết tất cả bọn họ.
Một quả rồi lại một quả cầu sấm gió, cùng theo gã chậm rãi hướng tới Ánh Sơn bảo.
Đám Hứa Diệp xa xa quan chiến đã mặt không còn chút máu, bọn họ đã tưởng tượng Lô Thiên Vấn cường đại, nhưng mà tuyệt đối không ngờ cường giả Chiến Lực bảng cường đại hơn so với bọn hắn tưởng tượng.
Bọn họ nhìn thấy sấm gió, nhưng mà dùng sấm gió ngưng tụ thành quả cầu sấm gió như thế, bọn họ chưa từng thấy. Quả cầu sấm gió như vậy, một khi bạo phát có thể trực tiếp nổ phá nát một ngọn núi.
Mà tràng diện hơn một trăm quả cầu sấm gió như vậy đồng thời xuất hiện, đã không còn là sợ hãi, mà một tia ý niệm chống lại sau cùng cũng bay mất.
Diệt môn?
Không, một trăm quả cầu sấm gió, cũng đủ phá tan Tử Quyên thành thành phế tích, có thể sống sót sẽ không quá một trăm người.
Đây là cường giả Chiến Lực bảng sao...
Trên mặt mỗi người đều không có một điểm huyết sắc.
"Đáng tiếc..." Hứa Diệp thì thào, trong mắt hắn vậy mà lại hiện lên vẻ sợ hãi.
Mọi người đều biết rõ ý của Hứa Diệp, Mặt Quỷ chết chắc rồi, không ai có thể còn tồn tại dưới một trăm quả cầu sấm gió điên cuồng oanh tạc. Đến ngay cả Tô lúc này cũng sắc mặt xám xịt, nàng biết rõ lần này thất bại rồi. Nhưng mà thật lạ thường, nàng cũng không có bao nhiêu tiếc nuối, thất bại ở dưới tay tuyệt thế cường giả như Lô Thiên Vấn, có gì tiếc nuối chứ?
Chấn động, trong lòng nàng có chỉ là chấn động.
"Ha ha ha ha, các ngươi đều phải chết!"
Âm thanh Lô Thiên Vấn cuồng tiếu như bệnh tâm thần quanh quẩn khắp bầu trời, gần xa có thể nghe thấy.
Trường thương của gã đang xoay tròn, một cổ hấp lực kỳ dị bao phủ bầu trời, trong nháy mắt, trường thương xoay tròn tựa như một cái vòng xoáy, quả cầu sấm gió lớn cỡ giỏ trúc dồn dập bay về phía trường thương của gã.
Tư lạp!
Một cái quả cầu sấm gió bị trường thương hấp thu, quanh thân Lô Thiên Vấn nhiều thêm một vòng hào quang sấm gió màu xanh.
Tư lạp tư lạp.
Trường thương tựa như dã thú tham lam đói khát, không ngừng nuốt chửng quả cầu sấm gió, ánh sáng xanh quanh thân gã càng phát ra nồng nặc, nồng nặc đến ngay cả khuôn mặt cùng thân hình gã đều nhìn không rõ.
"Ha ha ha ha ha ha, các ngươi một đứa đều chạy không thoát!"
Lô Thiên Vấn điên cuồng mà cười, thần trí gã đã không rõ lắm, gã không tính hậu quả từ pháp tắc diện phóng ra lực lượng, những lực lượng này đã vượt quá giới hạn gã có thể khống chế. Gã nhìn không rõ Mặt Quỷ ở phía dưới, gã cũng căn bản không thèm để ý, đó đều chỉ là con kiến hôi.
Rầm rầm rầm!
Mỗi một bước gã phập phềnh tiến tới trước, bầu trời đều run rẩy, uy áp hủy thiên diệt địa, như thái sơn áp đỉnh ầm ầm ép tới.
Toàn nụ cười tươi trên mặt Đường Thiên biến mất tung tích.
Sau đại môn, Linh bộ đội viên khiêng đao chuẩn bị xuất kích, mỗi người đều gân xanh lộ ra, nghiến răng nghiến lợi mà đối kháng cổ uy nghiêm đáng sợ này.
Đường Thiên cũng không ngờ, vậy mà Lô Thiên Vấn lại sẽ điên cuồng như thế, bất chấp tất cả như thế.
Nhưng mà đến lúc này, nghĩ những thứ này đã không còn chút ý nghĩa.
Con mắt Đường Thiên đột nhiên hiện lên nét điên cuồng, khóe miệng hắn nhếch lên một vẻ tươi cười lạnh lẽo.
Phù!
Đường Thiên chậm rãi kéo mở quyền thế, thần quyền chưa từng được thi triển hoàn chỉnh lại xuất hiện, dấu ấn biến hóa phong phú, điên cuồng mà ở lướt qua trong lòng hắn, khắp bầu trời đầy mây khói, lướt qua, Nguyên lực trong cơ thể lấy tốc độ kinh người bị tiêu hao.
Đường Thiên giống như đặt mình dưới bầu trời đầy sao, mỗi một ngôi sao chính là một cái dấu ấn biến hóa .
Từng sợi tinh quang nhè nhẹ, theo ngôi sao hạ xuống mà sinh trưởng, chúng nó từ các phương hướng khác nhau tụ tập, mấy chục sợi tụ thành một bó. Tân sinh thành chùm tia sáng lại sinh trưởng tiếp, mấy chục bó lại sinh thành một bó lớn hơn.
Chùm ánh sao càng ngày càng nhỏ, càng ngày càng thô.
Khí tức khó mà nói rõ bằng lời tràn ngập ra.
Truyện khác cùng thể loại
155 chương
933 chương
108 chương
18 chương
501 chương
111 chương