Bay lên thiên không, Kiệt La Mỗ nhìn chăm chú vào bụi mù vung lên cuồn cuộn phía trước, sắc mặt nghiêm trọng. Trinh sát cấp báo phát hiện một binh đoàn, hắn vốn tưởng rằng là Binh đoàn Sơn Sương. Binh đoàn Sơn Sương quyết định bảo hộ Tái Lôi đại sư rút về Tam Hồn thành, đã trở thành trò cười cho thượng tầng xã hội chòm Kim Ngưu. Binh đoàn Sơn Sương bị hình dung là chim sợ cành cong, nhát gan sợ sệt đã trở thành danh từ riêng của bọn họ, Austin đặc biệt chạy tới thuật lại sinh động như thật cho Kiệt La Mỗ. lúc đó Kiệt La Mỗ rất bối rối, Binh đoàn Sơn Sương nếu là chim sợ cành cong, vậy bản thân mình bị chim sợ cành cong đánh bại, gọi là cái gì? Đến khi hắn nhận được bí bảo thông tin của Bố Lạp Đức, giải thích nghi hoặc trong lòng hắn, nhưng hắn cũng cảm thấy Binh đoàn Sơn Sương có vẻ như chuyện bé xé ra to. Bố Lạp Đức thực sự quá tín nhiệm đối với những người này, bị những người này lừa dối. Cái gì mà chòm Kim Ngưu có thể bị tiến công, mười phần đến tám chín là Binh đoàn Sơn Sương sợ gánh trách nhiệm, kiếm cớ ly khai. Tuy nhiên, hắn biết rõ Bố Lạp Đức thật muốn phục hưng Kim Ngưu binh đoàn, kỳ thực hắn cũng từng nghĩ đồng hành với Bố Lạp Đức. Hắn do dự thật lâu, cuối cùng lại thôi, hắn hao hết khí lực ngồi trên vị trí này, nếu như hắn bỏ hết, sau lại muốn trở về thật không dễ dàng. Bố Lạp Đức đương nhiên là có tư cách theo đuổi lý tưởng hư vô phiêu miểu, hắn là điện hạ, có tư cách làm bất cứ chuyện hoang đường nào, tương lai vẫn có thể đăng lên bảo tọa. Kiệt La Mỗ hắn không có tư cách này, cố thủ thành quả trước mắt, đã không dễ rồi. nội tâm Kiệt La Mỗ muốn chờ đợi Bố Lạp Đức có thể thành công, hắn thân ở trong quân, bây giờ trong quân có tình hình gì, hắn rõ ràng chi tiết. Binh đoàn Ngưu giác đã là tinh nhuệ số một số hai ở chòm Kim Ngưu, nhưng so với Kim Ngưu binh đoàn trong lịch sử, cũng vẫn còn kém xa lắm. Đối với cục diện như vậy, hắn cũng không biết nên làm sao. Nguyên nhân chính vì Binh đoàn Ngưu giác là tinh nhuệ, nó tự nhiên cũng trở thành chỗ tốt để ghi trong civil, vô số quyền quý đệ tử đều muốn gia nhập, rất nhiều người là hắn tuyệt đối không thể đắc tội. Cùng những người này đấu tranh, đã chiếm lấy tuyệt đại bộ phận tinh lực hắn, so với thao luyện binh sĩ còn mệt hơn nhiều. Kiệt La Mỗ thấy binh đoàn chậm rãi tới gần, hắn không ngừng trầm xuống. Đó chính là một binh đoàn kỳ quái hắn chưa từng thấy, từng con quái vật bộ lông tuyết trắng, hợp thành binh đoàn, chậm rãi tới nơi đóng quân của Binh đoàn Ngưu giác. Nếu như không phải những quái vật này, đội ngũ nghiêm chỉnh, cổ quái, hắn thậm chí hoài nghi đó chính là thú triều. Những tinh hồn thú này, tựa như máy móc không có sinh mệnh. Bỗng nhiên, ánh mắt hắn nhìn lên cờ xí, tức thì con ngươi co rụt lại. Quang Minh võ hội! Đó chính là một binh đoàn của Quang Minh võ hội! Quang Minh võ hội với Quang Minh kỳ, ở trong gió lay động. Bố Lạp Đức... tay chân Kiệt La Mỗ lạnh lẽo, sắc mặt xám tro, hắn giật mình tắt tiếng, lời nói của Bố Lạp Đức, như vang bên tai. Một lát sau, trên mặt hắn khôi phục mấy phần huyết sắc, trầm giọng nói: "Lập tức phái người, ngăn cản Binh đoàn Sơn Sương phía sau, bảo bọn họ đi đường vòng." "Vâng!" "Cấp báo Kim Ngưu cung, Quang Minh võ hội tới phạm!" "Vâng!" "Toàn quân tập kết, chuẩn bị ứng chiến." "Vâng!" Kiệt La Mỗ tuyên bố mệnh lệnh đâu vào đấy, biểu tình hắn trấn định tự nhiên cảm nhiễm thủ hạ đang có chút kinh hoàng, binh đoàn xao động lập tức bình ổn lại. "Trời ạ! Binh đoàn của Quang Minh võ hội! Đây là cái binh đoàn gì? Bọn họ sao lại xuất hiện tại nơi đây?" Một gã quý tộc đệ tử thần tình kinh hoảng, vô thức reo lên: "Hết rồi! Hết rồi! Chúng ta hết rồi..." Cả đám người phía sau hắn, thần sắc ai nấy hoang mang. "Lâm trận ồn ào náo động, người dao động quân tâm, trảm!" thanh âm băng lãnh của Kiệt La Mỗ vang lên, kiếm quang trên không trung chợt lóe rồi biến mất, một cái đầu bay lên thiên không, huyết trụ bắn ra. Vài giây sau, thi thể không đầu mới thùm thụp mà đổ. Lặng ngắt như tờ. sắc mặt các đệ tử quý tộc ai cũng trắng bệch, không thể tin nổi, bọn họ không thế nào nghĩ đến bình thường Kiệt La Mỗ nói chuyện tình cảm, thế nào như là con người khác. "Kiệt La Mỗ, ngươi điên rồi! Ngươi vậy mà lại giết chết Yaren! Mạc Nhĩ công tước sẽ không bỏ qua ngươi..." Một quý tộc tuổi còn trẻ khác thét chói tai. thần tình Kiệt La Mỗ lạnh lùng, hắn phun ra một chữ: "Trảm!" Thân binh của hắn biết rõ tướng quân đã động thật cách(tính cách thật), không chút do dự động thủ, giống như tên rời dây cung, đồng thời đánh về phía cái tên quý tộc tuổi còn trẻ này. "Các ngươi dám..." Kinh hô líu lo mà ngừng, quý tộc tuổi còn trẻ ngơ ngác nhìn trường kiếm cắm ngực. Thùm thụp, hắn vô lực ngửa mặt đổ xuống, mắt hắn trợn trừng, dù cho đã chết rồi, cũng không minh bạch vì sao Kiệt La Mỗ lại động thủ. Đệ tử quý tộc tuổi còn trẻ câm như hến, sắc mặt bọn họ trắng bệch, e sợ nếu phát ra chút xíu thanh âm, đưa tới họa sát thân. "Ta biết rõ các ngươi nghĩ cái gì. Sau trận chiến này, các ngươi muốn đối phó ta thế nào tùy ngươi, nhưng đại chiến ngay bây giờ, ai muốn phạm quân pháp, cũng đừng trách ta vô tình." Kiệt La Mỗ nói xong chẳng nhìn ai, liền xoay người rời đi. Khi hắn nhìn thấy cờ xí của Quang Minh võ hội, liền minh bạch vận mệnh của mình, minh bạch vận mệnh chòm Kim Ngưu. Không ai hiểu rõ hơn hắn, cái đầu Kim Ngưu đã từng khí phách vô song bây giờ suy yếu tới mức nào. Quang Minh võ hội triệt để xé bộ đồ ngụy trang, là địch nhân mà chòm Kim Ngưu vô pháp chiến thắng. Quái thú binh đoàn trước mặt, hắn chưa từng thấy, nhưng chúng nó tỏa ra khí tức đáng sợ, lại khiến cho Kiệt La Mỗ minh bạch, chúng nó là vũ khí bí mật của Quang Minh võ hội. Binh đoàn Sơn Sương đúng, Bố Lạp Đức đúng, có con mồi nào tốt hơn chòm Kim Ngưu? Minh bạch vận mệnh chòm Kim Ngưu, chẳng hiểu vì sao, trong lòng hắn trái lại có một phần thoải mái. Cuối cùng không cần cả ngày liên miên không dứt mà ứng phó những gia hỏa mục nát kia, cuối cùng không cần miễn cưỡng nặn ra khuôn mặt tươi cười, cuối cùng không cần cẩn thận từng li từng tí cân đối mỗi lộ thế lực. Bố Lạp Đức, ngươi phải nỗ lực lên. Kiệt La Mỗ yên lặng mà lẩm bẩm ở trong lòng. Tại cái đế quốc hắc ám mục nát khiến người ta thất vọng này, Bố Lạp Đức là hi vọng duy nhất, là thứ duy nhất đáng để thủ hộ. Vô luận như thế nào, cũng phải bảo hộ điện hạ an toàn ly khai, vô luận như thế nào, cũng phải bảo tồn được cái phần hi vọng này. Đó chính là chuyện duy nhất hắn có thể làm. Kiệt La Mỗ cầm kiếm đi trước, tiên huyết dọc theo mũi kiếm nhỏ giọt xuống đất, thần tình hắn bình tĩnh, ánh mắt kiên định, hắn chưa từng có một khắc nào rõ ràng minh bạch sứ mệnh thân bản thân mình gánh vác như hiện tại. chết trận như thế cũng đáng. "Mặc giáp, thổi kèn!" Ngưu Giác trầm thấp ô ô mà vang lên khắp Sa Nguyên thành, như gió thổi qua cánh đồng hoang vu. Liễu Á Chi ngắm nhìn Sa Nguyên thành phía trước, hắn liếm liếm môi, trong mắt ánh lên một tia cuồng nhiệt. Đó chính là trận chiến đầu tiên sau khi hắn đầu nhập dưới An trưởng lão, dưới sự áp chế cơ quan hồn giáp của Tam Hồn thành, không ai còn nhớ rõ huyết mạch võ giáp đã từng xuất hiện. Đến cả Hắc hồn, cũng buông tha nghiên cứu đối với huyết mạch võ giáp, bọn họ cho rằng nó không có tiền đồ. Huyết giáp sẽ giải tán, mọi người sụp đổ. Tự mình điều khiển đối chiến huyết mạch võ giáp và cơ quan hồn giáp, Liễu Á Chi nhận xung kích mạnh mẽ. Hắn trở nên chán ngán thất vọng, cuộc sống hắn trở nên hỏng bét, cơ quan hồn giáp như cơn ác mộng bao phủ hắn, hắn trở nên nóng nảy dễ giận, mẫn cảm điên cuồng, bệnh tâm thần. Thân nhân hắn rời xa hắn, bằng hữu rời xa hắn, toàn bộ thế giới đều rời xa hắn. Đối với thất bại, hắn cực kỳ không cam lòng, hắn tiếp tục nghiên cứu của hắn, chẳng mấy chốc của nả tích súc xài hết, hắn trở nên khốn và buồn chán. Cùng đường, Liễu Á Chi lại có người tìm tới cửa. Khi An trưởng lão xuất hiện trước cửa nhà hắn, mỉm cười mà nói nguyện ý giúp đỡ hắn tiếp tục nghiên cứu huyết mạch võ giáp thì, hắn đối với cái nam nhân kèm theo nụ cười này quyết một lòng. An trưởng lão không nuốt lời, vô luận là kinh phí, hay bất luận yêu cầu gì, đều được thỏa mãn, thậm chí cho hắn tìm tòi đại lượng tư liệu tuyệt mật bên trong Quang Minh võ hội. Liễu Á Chi cũng vì đó dốc hết toàn bộ tinh lực, hắn mất ăn mất ngủ, không ngày không đêm. Hắn nghiên cứu ra đặc biệt【 quang minh 】 hệ liệt huyết mạch, đồng thời thành công gieo những huyết mạch này trồng trong cơ thể tinh hồn thú. Kinh lịch từng đời bồi dưỡng cường hóa, 【 quang minh 】 hệ liệt huyết mạch, bắt đầu biểu hiện ra uy lực của nó. Nhận được trưởng lão có quyền thế nhất Quang Minh võ hội ủng hộ, đột nhiên tiến triển tăng mạnh. Cao giai tinh hồn thú, thậm chí rất nhiều tinh hồn thú quý hiếm từ các nơi thâm sơn, hoang trạch bị săn bắt đưa đến. Liễu Á Chi cuối cùng chế tạo ra tác phẩm làm hắn thỏa mãn. 【 thánh huyết 】, huyết mạch võ giáp cường đại nhất từ trước tới nay. Cửu giai tuyết vượn vương, trải qua cải tạo, đào tạo, chế tạo thành huyết mạch võ giáp hoàn toàn mới. Liễu Á Chi lại tốn hao vô số tâm lực, chế tạo ra cơ quan binh đoàn số 1 trong lịch sử Quang Minh võ hội, Thánh huyết binh đoàn. Khi An trưởng lão quyết định khởi xướng công kích đối với chòm Kim Ngưu thì Liễu Á Chi chủ động xung phong. Tái Lôi! Chuyện Binh đoàn Sơn Sương làm Binh đoàn Ngưu giác thất bại không phải cái gì bí mật, chòm Kim Ngưu muốn giảm nhẹ thất bại, bọn họ tuyên truyền thổi phồng Binh đoàn Sơn Sương, gọi nó là cơ quan binh đoàn cường đại nhất từ trước tới nay, vũ khí bí mật của Đại Hùng tọa vân vân. Có cái gì sánh được đối mặt Tái Lôi, đánh bại cơ quan binh đoàn mạnh nhất mà nàng một tay chế tạo, càng có thể chứng minh bản thân mình? Chỉ mới nghĩ tới thôi, Liễu Á Chi tự kích động đến mức không thể tự ức chế. Tuy nhiên, hắn phải giải quyết phiền toái trước mắt đã, Binh đoàn Ngưu giác. Không, hắn không cảm thấy Binh đoàn Ngưu giác có thể cấu thành uy hiếp vớ vẩn gì đối với bọn họ. Nhìn thấy Binh đoàn Ngưu giác trước mắt, chậm rãi tới gần, đội hình nghiêm chỉnh, các tướng lĩnh Thánh huyết binh đoàn, trái lại thu hồi vẻ xem thường trên mặt. "Nghe nói, Binh đoàn Sơn Sương xung phong một lần đã suy sụp Binh đoàn Ngưu giác?" Thanh âm Liễu Á Chi phi thường khó nghe, như tiếng cạo rin rít trên thủy tinh. "Trong tình báo đã nói như vậy." sĩ quan phụ tá của hắn - Đơn Mậu (Thiện Mậu) đáp, hắn nhún nhún vai. tính khí Liễu Á Chi cổ quái, rất khó hợp tác, sĩ quan phụ tá bị hắn đuổi vô số kể, đến An trưởng lão cũng vô cùng đau đầu, đành phải đưa võ tướng bản thân mình có chút thích thú Đơn Mậu sang. Không ngờ Đơn Mậu lại được Á Chi lưu lại, khác với các sĩ quan phụ tá khác, Đơn Mậu có chút bất cần đời, thích trêu chọc, tính khí lại thẳng, đối với Liễu Á Chi cũng không một mực nhường nhịn. Trái lại, Liễu Á Chi luôn nhường nhịn Đơn Mậu, bởi vì trình độ Đơn Mậu cực kỳ xuất sắc. Đơn Mậu mới đến Thánh huyết binh đoàn, liền không chút khách khí chỉ ra mấy chỗ sai lầm trong chiến thuật Liễu Á Chi đã thiết kế. Liễu Á Chi giận tím mặt, Đơn Mậu nửa bước không lùi, song phương suýt nữa choảng nhau, Liễu Á Chi tâm cao khí ngạo, quyết định dùng kết quả thực tế chứng minh đối phương sai lầm. Nhưng sau cùng sự thực chứng minh, Đơn Mậu mới là chính xác. tính cách Liễu Á Chi cổ quái, lại cố chấp, Đơn Mậu chứng minh được năng lực của mình, thái độ hắn lập tức quay một trăm tám mươi độ. Từ đó về sau, Đơn Mậu cấp tốc trở thành phó lãnh đạo Thánh huyết binh đoàn, được Liễu Á Chi tín nhiệm. "Binh đoàn Sơn Sương có thể làm được, chúng ta cũng có thể làm được!" Liễu Á Chi lạnh lùng nói. "Tranh khí như thế hoàn toàn không có ý nghĩa." Đơn Mậu không cho là đúng. Liễu Á Chi bỗng dưng quay mặt, hai mắt sung huyết mà trừng mắt Đơn Mậu: "Ngươi nói không có ý nghĩa?" Đơn Mậu biết rõ, Tái Lôi chính là tử huyệt của Liễu Á Chi, cơ quan hồn giáp chính là tử đối đầu của Liễu Á Chi, chỉ cần thua đối phương nửa điểm, Liễu Á Chi thì sẽ phát điên. "Như ngươi mong muốn, đội trưởng đại nhân của ta." Đơn Mậu rất thức thời nói. Một lần xung phong, thật khiến cho người ta đau đầu a.