Chiến Thần Bất Bại
Chương 645
"Các ngươi thấy thế nào?" Người nói là một vị lão giả râu tóc bạc trắng, ông là Trương Anh Như, gia chủ Trương gia ngũ tộc. Ông nắm một kiện ngân sắc bảo bình, dường như e sợ bảo bình sẽ bay đi vậy.
Năm tộc gia chủ tề tụ tại sảnh, sắc mặt người nào cũng đều vô cùng nghiêm trọng. Năm tộc tuy rằng thân như một nhà, nhưng tề tụ tất cả các gia chủ như thế chỉ khi phát sinh sự tình cực trọng yếu.
"Rất kỳ diệu." Trong mắt Diệp Phong Liệt tinh quang chớp động, tướng mạo hắn uy mãnh, nhưng kì thực tâm tư kín đáo, rất có kiến giải, hắn thưởng thức vật trong tay, một kiện thiên bình(cân 2 đĩa) ngân sắc, cực kỳ tinh xảo khéo léo, khiến người kinh dị chính là nó tản ra ba động kỳ dị.
Hai mắt Diệp Phong Liệt khép hờ, tựa hồ chìm đắm ở trong ba động tuyệt diệu kia.
"Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, ta tuyệt đối không tin, trên đời này vậy mà lại có hồn vật phù hợp cùng ta như thế, dường như lượng thân định ra vậy." Thần sắc Diệp Phong Liệt say sưa, thanh âm lành lạnh như băng.
Lý Nhạc Đào là nữ tử duy nhất trong năm vị gia chủ, nàng nghiêm mặt nói: "Những hồn vật này, hoàn toàn khác thánh vực hồn vật, trái lại có chút giống hồn vật của Quang Minh châu."
Trong tay nàng là một ngân thuẫn khéo léo tinh xảo, mặt ngoài ngân thuẫn là một phù điêu hoa văn con cua. Nàng vuốt ve hoa văn mặt ngoài ngân thuẫn, ba động kia như có như không, khiến cho năng lượng trong cơ thể nàng không tự chủ mà hòa nhịp.
"Quang Minh châu?" Ngụy Đạt cười nhạt: "Hồn vật Quang Minh châu tuy rằng quán tuyệt thánh vực, nhưng mà so với những hồn vật này, còn là kém xa lắm."
Năm tộc và Quang Minh châu minh tranh ám đấu nhiều năm như vậy, không bị diệt tộc nên đã hiểu nhau vô cùng. Quang Minh châu có thủ đoạn gì, không ai hiểu rõ hơn bọn họ.
Hắn đương cầm một thanh ngân cung, Ngụy gia lấy cung thuật gia truyền, ngân cung vừa vào tay, hắn trở nên kích động.
Vu Tiên Chi chậm rì rì nói: "Các ngươi nhìn huy chương trên mặt cái này, Bạch dương Vu gia, truyền thừa đến nay, cái huy chương Bạch Dương này, chẳng bao giờ xuất hiện qở chỗ khác. Ngân thương Bạch Dương, thiên hạ không có chuyện trùng hợp như vậy chứ."
Trước mặt hắn cắm một cây ngân thương, hàn quang lòe lòe.
Mọi người thoáng cái trầm mặc. Mười ba tộc vì sao bị Quang Minh châu truy sát? Việc này người khác không biết, bọn họ thế nào lại không biết?
"Lẽ nào tiền bối thất tung của mười ba nhà chúng ta năm xưa chưa chết, mà là đến một nơi khác khai chi tán diệp rồi?"
Thanh âm Trương Anh Như có chút run, truyền thuyết xa xưa luôn luôn ghi chép ở trong sử sách của mỗi gia tộc. Cái truyền thuyết này chưa từng được chứng thực, mười ba nhà tốn hao vô số khí lực, thậm chí phái người đánh tận tới Quang Minh châu, nhưng tin tức vĩnh viễn như ẩn như hiện, tựa như truyền thuyết.
Ngụy Đạt hừ bảo: "Bằng không đám láo xược Quang Minh châu kia trăm phương nghìn kế muốn đẩy chúng ta vào chỗ chết? Quang Minh châu chỉ sợ đã sớm có tin tức. Hừ, Quang Minh châu nghiên cứu hồn không hiểu ra sao đã đột phá rồi, tám chín phần mười chính là được lợi bởi cái này."
Ngụy Đạt tạo nghệ cung đạo thâm hậu, nhưng không có tý lãnh tĩnh của xạ thủ, ghét ác như cừu, tính nóng như lửa.
Những người khác gật đầu lia lịa, lời Ngụy Đạt nói cũng là suy nghĩ trong lòng mọi người.
"Có phải là quỷ kế của Quang Minh châu hay không?" Lý Nhạc Đào có chút do dự.
"Địa chủ gia cũng không dư lương thực." Thanh âm Diệp Phong Liệt mát lạnh lãnh tĩnh vang lên: "Tiện tay liền đưa năm kiện hồn vật, Quang Minh châu không có nhiều gia sản như vậy để cho bọn họ tiêu xài."
Những người khác đều nở nụ cười, đúng thế, Quang Minh châu có phóng khoáng thế nào, cũng không thể xuất ra năm kiện hồn vật phẩm chất xuất sắc như thế làm mồi câu.
"Hơn nữa, chúng ta cũng cần có một ít đồ vật, để cải biến hiện trạng."
Ngữ khí Vu Tiên Chi vẫn chậm rì rì, khiến cho mọi người lại lần nữa trầm mặc, tình trạng Châu Nam gần nhất rất tệ.
"Vậy thì gặp mặt thôi!" Trương Anh Như trầm giọng hô: "Khai đại môn, nghênh quý khách!"
Bốn vị gia chủ kia đồng thời đứng dậy.
Bên ngoài Lục vụ hải.
Lý Tra Đức nhịn không được hỏi: "Lão bản, tiêu phí chúng ta có phải tốn kém quá chăng?"
Lăng Hạ đứng bên cạnh tỏ ra băn khoăn.
Hai người không có chút lo lắng Châu Nam ngũ tộc sẽ mặc kệ bọn họ ở ngoài cửa, chẳng có gì đáng cười cợt, năm kiện hồn vật, hơn nữa còn là hồn vật đẳng cấp cực cao. May là Từ Tấn không ở đương trường, bằng không mà nói, con mắt chỉ sợ lập tức xanh lét rồi. Lý Tra Đức tại chỗ nhi tử từng thấy rất nhiều hồn vật, đều là lão bản cung cấp cho nhi tử sử dụng nghiên cứu, nhưng mà đẳng cấp năm kiện hồn vật này so với chút hồn vật kia còn cao giai hơn, phẩm chất mỗi cái phi phàm.
Thánh vực không phải là Thiên lộ, nơi đây bản thân hồn vật chính là của hiếm lạ, mà hồn vật phẩm chất phi phàm như thế, mỗi cái giá trị liên thành.
Đứng cạnh hồn vật không phải của bản thân mình, hai người đều cảm thấy đau lòng.
Lão bản tiêu tiền như nước, Lý Tra Đức đã biết trước rồi, nhưng thủ bút vừa xong còn khiến cho hắn cảm thấy khiếp sợ.
Lăng Hạ chỉ cảm giác trong đầu bản thân mình hạn mức hai tiếng "Đại gia" đã được đổi mới.
"Lớn sao?" Đường Thiên thuận miệng hỏi, vẻ mặt của hắn hiển nhiên không lưu tâm lời nói của Lý Tra.
"Đương nhiên lớn!" Lý Tra Đức vội vàng nói: "Chỉ cần một đã đủ rồi! Đưa cả năm cái, thực sự... thực sự quá xa xỉ!"
"Xa xỉ?" Đường Thiên có chút phục hồi lại tinh thần: "Không xa xỉ a, mỗi nhà một thôi mà."
Một nhà một...
Đường Thiên quay mặt réo Ngụy Đình Đình: "Uy, các ngươi gia chủ rốt cuộc gặp hay không? Không gặp ta đi liền đó."
Ngữ khí Đường Thiên rất không kiên nhẫn, thoạt nhìn, hắn cực kỳ không bằng lòng đối với tình cảnh hiện tại.
Không ai cảm thấy Đường Thiên bất mãn có cái gì không đúng, đến cả Ngụy Đình Đình cũng cảm thấy như vậy.
"Phải đấy!" Lý Tra Đức là người thứ nhất phụ họa, hừ lạnh: "Chỉ có điều năm kiện hồn vật kia có thể mua lấy một châu! Hơn nữa chắc chắn không phải là tiểu châu, quý phương thể diện cũng quá lớn rồi đấy."
Lăng Hạ không nói gì, nhưng biểu tình trên mặt nàng, biểu thị ra nàng đối với đãi ngộ của bọn họ cũng thực bất mãn.
Trong lòng Ngụy Đình Đình gượng cười, nhưng vào lúc này, bỗng nhiên nàng nghe thấy một tiếng thanh âm từ trong Lục Vụ hải truyền ra, tức thì tinh thần rung lên: "Hoan nghênh các vị tới Châu Nam."
Oanh long long, thanh âm như sấm rền từ chỗ sâu trong Lục Vụ hải truyền ra.
Sau lôi âm, chỉ nghe thấy vô số đệ tử cùng hô.
"Nghênh quý khách!"
Làn sóng âm thanh cuồn cuộn giống như nước lũ, Lục Vụ hải phía sau Ngụy Đình Đình cuồn cuộn không ngừng, một luồng lực lượng thực lớn chia lục vụ hải thành hai, một đạo vân lộ rộng rãi hiện ra kéo dài xa tít. Vân lộ màu trắng, ở trong Lục Vụ hải màu mặc lục, trắng tinh không tì vết.
Các đệ tử mặc những màu sắc khác nhau tới như nước chảy, đứng hai bên vân lộ.
Năm đạo thân ảnh từ trên bầu trời bay xuống, dừng lại trước vân lộ, mặt mỉm cười. Trong mắt năm người hiện lên một tia kinh dị, Đường Thiên tuổi trẻ làm cho bọn họ có hơi bất ngờ.
Tuyết mi Trương Anh Như khẽ nhếch, cười nói: "Quý khách lâm môn, bọn ta tới chậm, bao dung bao dung!"
Bốn người kia đều mỉm cười, đồng thời chắp tay chào Đường Thiên.
Ngụy Đình Đình ngơ ngác nhìn năm vị gia chủ, nàng rất chấn động. Nàng đã nghĩ năm tộc đồng ý cho đối phương tiến nhập Châu Nam, nhưng mà không thể ngờ thành lễ tiết như vậy. Năm vị gia chủ đồng thời xuất hải đón chào, vụ hải khai đại môn, đệ tử trấn vân lộ, đó chính là lễ tiết đón khách cao nhất ở Châu Nam ngũ tộc.
Gần nhất đón khách như thế đã bao lâu rồi?
Sau khi nàng sinh ra, chưa từng thấy như thế. Kể cả khi Bạch Sa châu chủ đích thân tới, cũng tuyệt đối không có đãi ngộ như thế.
Đứa gia hỏa này...
Đột nhiên nàng nghiêng đầu nhìn Đường Thiên. Tâm tư nàng trong sáng, năm kiện hồn vật tuy giá trị liên thành, nhưng tuyệt đối không đủ để khiến cho năm vị gia chủ trọng đãi như thế.
"Kính chào nãi nãi, kính chào bốn vị gia gia!"
Nhìn thấy dung mạo năm vị gia chủ, Đường Thiên có hơi bất ngờ, hắn chưa từng nghĩ năm vị gia chủ tuổi lớn như vậy, vì vậy ngọt ngào chào hỏi, dù sao bản thân mình tuổi còn nhỏ, Đường Thiên không có tý gánh nặng nào. Với người già cả, Đường Thiên luôn luôn là phi thường lễ phép.
Lý Tra Đức đứng bên cạnh biểu tình trong nháy mắt nghiêm trang trở lại, ở trong hắn cảm nhận, bản thân lão bản cường thế, bá đạo, sát phạt quyết đoán, dù ở bất luận địa phương nào cũng là anh hào kiêu hùng.
Trước mắt cái đứa thiếu niên ngoan ngoãn thế này...
Lý Tra Đức chỉ cảm giác bản thân mình bị một trận thác loạn.
Lăng Hạ cũng trợn mắt há mồm, cơ hồ cho rằng cái lỗ tai bản thân mình nghe lầm rồi, cái này cái này cái này... Có phải cái gã thiết huyết bá chủ giết người vô số, huyết chiến không lùi sao?
Khuôn mặt Thạch Sâm ngệt ra, lão bản...
Nụ cười tươi trên khuôn mặt năm người Trương Anh Như càng thịnh, bọn họ chưa từng gặp gỡ Đường Thiên, chỉ cảm giác hài tử trước mắt này, vừa nhu thuận vừa có lễ phép, vừa thấy liền biết gia giáo vô cùng tốt. Năm người đều là người lớn tuổi, đối với tiểu bằng hữu như vậy, yêu thích lắm lắm.
Lịch sử ngũ tộc đã lâu, lễ pháp sâm nghiêm, đệ tử vãn bối, đều theo quy củ, trông thấy năm người bọn họ không khỏi nơm nớp lo sợ, cẩn thận từng li từng tí.
Câu chào của Đường Thiên, tức thì khiến cho trong lòng năm người rất là hài lòng.
"Ai nha, là cái tiểu bằng hữu a, trong nhà cũng yên tâm để một mình lưu lạc?" Lý Nhạc Đào là người đầu tiên không nhịn được bèn hỏi.
"Đúng vậy đúng vậy!"
"Mau vào mau vào, đói bụng rồi phải không, để ngươi chờ lâu như vậy..."
...
Nhìn Đường Thiên được năm vị lão đầu lão thái vây quanh, hắn thỉnh thoảng làm bộ khuôn mặt hồn nhiên ngây thơ, nhu thuận khả ái mà trả lời, mấy người Lý Tra Đức, hoàn toàn hóa đá.
Bọn họ thế nào cũng chưa từng nghĩ, biểu hiện của bọn họ, đọng ở trong mắt năm vị lão giả, cư nhiên rước lấy một phen quở trách.
"Cũng thật là, hài tử như vậy nhỏ xuất môn không dễ dàng, hộ vệ cũng phải chọn lựa có cơ trí chút a, đám này vừa ngây vừa ngốc..."
"Không việc gì, đến lúc đó chúng ta bổ sung chút nhân thủ..."
Vừa ngây vừa ngốc...
Thạch Sâm, Lý Tra Đức suýt nữa phun ra một ngụm nghịch huyết.
Đường Thiên cảm giác cũng rất tốt, tuy rằng đầu óc hắn không phải quá linh mẫn, nhưng mà trực giác nhạy cảm, năm vị gia gia nãi nãi che chở và quan tâm hắn, khiến cho hắn cảm thấy ấm áp đã lâu chưa hưởng.
Ấm áp có chút xa lạ, khiến cho Đường Thiên có chút hoảng hốt.
Một đường kinh lịch, phải kiên quyết như sát, thiêu đốt quyết tâm, không cam lòng gào thét, là giãy dụa, là chiến đấu. Trong bất tri bất giác, hắn đã thói quen không ngừng chiến đấu, thói quen đối diện nguy cơ, thói quen băng lãnh đao phong, thói quen hơi hiện ra ẩn hàm tiên huyết vị đạo.
Sự quan tâm thình lình, tựa như một vạt ánh nắng đâm phá mây đen.
Không quan hệ tới nhiều hay ít, ấm áp luôn luôn trị được lòng người.
Bỗng nhiên, Đường Thiên nghĩ đến mụ mụ, nghĩ đến ánh mắt mụ mụ ôn nhu như nước, nghĩ đến bàn tay mụ mụ ấm áp.
Hắn nghĩ đến Quỷ trảo, cái thân ảnh trầm mặc lạnh lùng nghiêm nghị kia, quan tâm và kỳ vọng.
Mũi hắn có chút cay cay, hắn lại khiến cho nụ cười tươi nở ra càng thêm xán lạn.
Thế giới này, cũng không phải là chỉ có hắc ám và tiên huyết, cũng không phải là chỉ có minh tranh ám đấu, cũng không phải là chỉ có ngươi lừa ta gạt, còn có quang minh và ấm áp, còn có quan tâm giản đơn mà không lợi ích, còn có mềm mại và che chở phát ra từ nội tâm.
Người với người có thể phức tạp thiên ti vạn lũ sáng tối đan xen, cũng có thể giản đơn đến vô cùng.
Thoát khỏi những lợi ích, nụ cười tươi trên mặt Đường Thiên càng hồn nhiên.
Cái gì hoàng đạo 12 cung, cái gì lợi ích khúc mắc, lúc này, tất cả đều bị hắn vứt đến lên chín tầng mây.
Truyện khác cùng thể loại
155 chương
933 chương
108 chương
18 chương
501 chương
111 chương