Chiến Thần Bất Bại
Chương 636
Từ trước tới nay, trực giác đều là một trong những thứ sức mạnh thần bí nhất .Ví dụ như lão binh có thể dự báo trước nguy hiểm, ví như trước một sự việc sắp sửa xảy ra thì mọi người thường phát sinh ra dự cảm.
Loại sức mạnh thần bí mà mạnh mẽ này cũng là mục tiêu của rât nhiều người theo đuổi. Rất nhiều tiền bối đã nghiên cứu nó cả đời với hy vọng ngày nào đó có thể nhìn rõ thiên cơ nhưng đến tận bây giờ vẫn chưa có ai có thể hoàn toàn nắm giữ loại sức mạnh này.
Cảm giác của Tạ Phỉ hiện tại không được gọi là tốt.
Thực lực cận chiến của Mãnh nam khiến nàng rất kinh ngạc. Nàng tưởng ráng hắn không giỏi về cận chiến không ngờ kỹ thuật cận chiến của Mãnh nam cũng dũng mãnh như vậy.
Sức lực mạnh mẽ, xuất chiêu cực nhanh, dứt khoát lưu loát không một chút do dự, tràn đầy tính xâm lược cùng cảm giác áp bức. Nếu như không tận mắt chứng kiến đám mây lửa đáng sợ kia thì Tạ Phỉ nhất định sẽ cho rằng mình đang cùng đối kháng với một vị cao thủ cận chiến.
Nhưng dù thế Tạ Phỉ vẫn tràn đầy niềm tin với chính mình, thứ nàng am hiểu nhất chính là ám sát cận chiến. Mai phục tại chỗ khuất, lợi dụng hồn thuật tấn công từ xa, nhất kích tất sát đây chỉ là thủ đoạn của đồ nhát gan, nàng khác bọn họ, nàng thích ẩn nấp đến gần địch nhân rồi mới tiêu diệt. Thứ nàng am hiểu nhất chính là cận chiến.
Thánh giả cận chiến có đặc điểm dễ nhận đó là nhanh như chớp giật, khác với thánh giả viễn chiến đi lại như gió, thánh giả cận chiến khi di chuyển trong một phạm vi nhỏ đã đạt đến một cảnh giới đáng sợ. Mắt thường khó có thể bắt kịp, thậm chí nếu gặp cao thủ về tốc độ thì dao động năng lượng cũng không thể bắt kịp tốc độ của hắn.
Không chỉ có vậy, nếu bọn họ ra tay đủ nhanh liền chỉ trong chớp mắt có thể tung ra mười lần tấn công. Mà với bình thường thánh giả viễn chiến thời gian này không đủ chuẩn bị hoàn thành một cái hồn thuật.
Thánh giả cận chiến một khi bị áp sát, kết quả thường rất bi thảm.
Đây cũng chính là cá tính của Tạ Phỉ, Mãnh nam trong yến hội đã biểu hiện ra sức chiến đấu mạnh mẽ, có thiên hướng về tấn công tầm xa. Có một chút thánh giả muốn xem vào giữa hai người trong lúc có ví dụ như kiếm khách, nhưng để một người có thể am hiểu cả tấn công gần và xa thì rất hiếm thấy. Tuy Mãnh nam tại cận chiến cũng có vài phần bản lĩnh nhưng Tạ Phỉ tràn đầy tin tưởng chỉ cần gây áp lực đủ lớn cho hắn, đối phương tất sẽ lộ ra nguyên hình.
Sức người có hạn.
Cả hai người biến thành hai đạo tàn ảnh qua lại dây dưa với nhau.
Nắm đấm của Đường Thiên đánh mạnh lên một tấm chắn năng lượng, phanh, tấm chắn năng lượng bị đánh tan, toái mang bay toán loạn, ba đạo chỉ mang ẩn trong toái mang lặng lẽ đánh tới.
Đường Thiên dường như đã biết trước, lắc mình một cái đã lách qua ba đạo chỉ mang, thuận nước đẩy thuyền, đùi phải dường như hóa thành đao bổ về phía Tạ Phỉ.
Tạ Phỉ lâm nguy không loạn, vung tay lên tạo ra một tấm chắn năng lượng chắn ở trước người.
Dưới chân đao của Đường Thiên, tấm chắn năng lượng lại một lần nữa tan vỡ, nhưng chỉ chậm lại một chút, hình bóng của Tạ Phỉ đã biến mất.
Tạ Phỉ như từ hư vô đi ra, xuất hiện ngay phía sau của Đường Thiên, còn chưa kịp tấn công, một đạo sóng gợn không khí đã in vào trong mắt của nàng cùng lúc đó nàng cũng thấy được tàn ảnh thủ đao của Đường Thiên.
Tê!
Từng đạo khí lưu sát gương mặt nàng lướt qua để lại từng trận đau nhức trên má của nàng.
Thật nhanh !
Tạ Phỉ có chút chật vật, động tác vừa rồi của Mãnh nam lại nhanh hơn nàng một phần hơn nữa đường như mỗi phán đoán của nàng đều được hắn tính toán tất cả rồi.
Nàng đối với phán đoán của mình sản sinh một chút dao động. Đối thủ khó chơi vượt qua tưởng tượng của nàng, Mãnh nam dường như có thể dự đoán được hướng nàng tấn công nên hắn rất thành thạo né tránh hoặc công kích nàng. Nàng có hồn thuật uy lực mạnh mẽ vậy mà chéo áo của đối phương nàng vẫn chưa đụng tới được. Có vài lần nàng đã nghĩ rằng đòn tấn công của mình đã trúng địch nhân vậy mà đến thời điểm đó đối phương với một cách không thể tin nổi mà tránh được đi công kích của nàng.
Nàng lần đầu tiên gặp phải loại địch nhân như thến này, năng lực dự đoán mạnh mẽ cùng với đó động tác lưu loát đứt khoát không có nửa điểm chần chờ thêm nữa là tràn đầy sức sát thương.
Lẽ nào phán đoán của mình, thật sự sai rồi sao?
Sau liên tục mấy chục chiêu cuối cùng Tạ Phỉ phải thừa nhận phán đoán của mình sai rồi. Mãnh nam tuyệt đối là một cao thủ chân chính về cận chiến, hơn nữa trải qua lúc luống cuống ban đầu, nàng đã dần nhận ra con đường mà Mãnh nam đang đi.
Phương thức cận chiến của Mãnh nam vô cùng kỳ lạ, trừ ngọn lửa màu xám quỷ dị kia vậy mà không có lấy một chút dao động năng lượng nào, vậy hắn ra đòn hoàn toàn dựa vào sức mạnh của bản thân.
Thật cổ quái, Tạ Phỉ trong lòng vừa nghĩ đến đó bỗng lóe lên một ý nghĩ, dường như nàng đã tìm được nhược điểm của hắn.
Tấn công cự ly !
Nàng đột nhiên kéo dãn khoảng cách giữa hai người ra, đến khi cự ly đến tầm bảy trượng, tuy cự ly này vẫn thuộc dạng gần nhưng lại đủ để phương thức đánh cận chiến mất đi hiệu dụng mà hồn thuật của nàng vẫn có thể tấn công đối phương.
Quả nhiên khi kéo dãn khoảng cách ra, áp lực nàng phải chịu nhỏ hơn nhiều.
Mười ngón tay được bao phủ trong ánh sáng nhạt, vẩy nhẹ nhàng, chỉ mang tuôn ra như mưa bắn về phía Đường Thiên.
Đối diện với cơn mưa chỉ mang này, sắc mặt của Đường Thiên chuyển thành nghiêm trọng, … những chỉ mang này có âm thanh cực nhỏ nhưng nếu vì vậy mà coi thường nó, vậy chắc chắn sẽ chết rất thảm. Chỉ mang trình độ ngưng thực đã vượt qua hồn thuật của Thiên Lộ. Trong cơ thể của thánh giả Thánh Vực đã tích lũy năng lượng vượt xa thánh giả của Thiên lộ.
Tạ Phỉ trước mặt Đường Thiên là một vị bạch ngân thánh giả, bạch ngân thánh giả đã hiểu rõ sự biến hóa của năng lượng và tinh thông hồn thuật.
Hồn thuật tiêu hao cực lớn trong tay nàng phát ra lại rất nhẹ nhàng, giống như một dạng không tiếc tiền tùy ý có thể ném ra hơn nữa nếu so với Thiên lộ thì uy lực của nó còn lớn hơn nhiều.
Nhưng thế trong mắt Đường Thiên lại không có một tí ý nghĩ lùi bước nào, chỉ có hai luồng hỏa diễm hừng hực cháy. Nếu như nói Đường Thiên khiến cho Tạ Phỉ kinh ngạc thì Tạ Phỉ lại khiến cho Đường Thiên hưng phấn.
Đây là một đối thủ mạnh mẽ, Cung thần nếu đứng trước mặt nàng dường như chỉ như trẻ con mà thôi.
Thánh vực là thiên hạ của binh đoàn, tại phương diện tu luyện cá nhân thì bọn họ lạc hậu rất nhiều so với Thiên Lộ. Tu luyện tại Thiên Lộ không thể nghi ngờ đã có trụ cột hơn xa Thánh vực, có được Thiên lộ hồn thuật cùng Thánh vực năng lượng nên thánh giả của Quang Minh Châu có sức mạnh cá nhân là cực mạnh.
Cho dù là Đường Thiên có muốn không thừa nhận cũng không được, đây là một tổ hợp hoàn mỹ.
Dù thế thì sao nào? Quang Minh Châu là tử địch của hắn cũng là tử địch của toàn bộ Thiên Lộ.
Vì vậy nên hắn phải chiến thắng, cần phải đánh bại, không còn đường nào khác nữa.
“ Giết “
Đường Thiên nổi giận gầm lên một tiếng, nghênh đón chỉ mang như mưa, hung hãn phóng đi.
Tạ Phỉ sửng sốt,…hắn…hắn muốn chết sao?
Nhưng mà với kinh nghiệm chiến đấu phong phú của mình ngay khi nhìn thấy Đường Thiên phạm sai lầm, không sai, chính là cuối cùng cũng phạm phải sai lầm ! Quan trọng nhất trong lúc này là phải nắm lấy cơ hội.
Từng tiếng ngâm phát ra, toàn thân nàng toát ra bạch diễm, đây là hiện tượng sinh ra khi năng lượng của nàng đã đạt đến cực hạn.
Cánh tay mềm mại không xương, được bao phủ bởi lửa trắng, trong lúc uyển chuyển vẫy ra vô số đạo chỉ mang đạm bạch bay ra…..những chỉ mang này còn mang theo nhàn nhạt bạch diễm.
Chỉ mang ngay mặt bắn tới, lộ ra sát cơ mạnh mẽ, với người có trực giác nhạy cảm như Đường Thiên giống như bị đao phong kề cổ, mũi kiếm đụng họng.
Dù thế nhưng hắn làm sao có thể lùi bước, làm sao có thể chạy trốn.
Thật vất vả đi qua vùng biển lam sắc kia, thật vất vả khi đi được tới đây, thật vất cả khi tìm được các ngươi.
Ý chí của thiếu niên, quyết tâm của thiếu niên, lời thề của thiếu niên chưa từng có một giây phút nào xao động.
Ngươi đã định trước là địch nhân của thiếu niên, vậy hãy chờ bị thiếu niên đánh bại đi.
Đi nào, buông tay đánh một trận đi.
Trong đầu Đường Thiên bỗng nhiên hiện lên một đoạn hình ảnh, là hình ảnh về chuyên gia cận chiến mà hắn đã từng xem. Thực lực của hắn bây giờ đã hơn vị chuyên gia cận chiến kia rất nhiều nhưng khi hắn nghĩ đến đoạn hình ảnh kia thì khí thế tấn công lại đốt cháy lên chiến ý của hắn.
Khí thế của lần vọt lên trước chưa tan hắn lại một lần nữa tăng tốc cùng lúc đó hai tay bao phủ bởi linh diễm đang đao động với tần suất khó mà nắm bắt được bởi bằng mắt thường.
Vũ kỹ cơ sở không có bất cứ gì biến hóa, trừ nhanh cũng chỉ có nhanh mà thôi.
Mục tiêu của hắn là chỉ mang cực kỳ nguy hiểm kia.
Tạ Phỉ dường như không tin vào hai mắt của mình nữa, thằng này điên rồi? Nàng tưởng hắn sẽ dựa vào khả năng phán đoán xuất sắc của mình để tránh né chỉ mang, không thể nghĩ tới rằng đối phương không có chút ý nào muốn né tránh mà lựa chọn phương thức thô bạo mà trực tiếp nhất.
Truyện khác cùng thể loại
155 chương
933 chương
108 chương
18 chương
501 chương
111 chương