Chiến Thần Bất Bại
Chương 629
"Bảo vệ vị trí, ba người trở lại!"
"A Tường đóng ở vị trí kia, quân phải giao cho Tiểu Lâm!"
. . .
Lý Nhiên kéo chân qua lại khắp nơi, khi còn trẻ đùi phải của hắn bị thương trong một trận chiến, không được y sĩ cứu chữa đúng lúc dẫn tới đùi phải bị tàn phế. Lý Nhiên mất đi sức chiến đấu, bị trục xuất khỏi binh đoàn, lưu lạc đầu đường xó chợ, sau được Tần Ngữ Nhiên cứu. Tần Ngữ Nhiên từng nói đùa, hai người tên đều có chữ Nhiên, sao có thể khoanh tay đứng nhìn được.
Lý Nhiên lớn tiếng la lên, gương mặt đầy mồ hôi lẫn với bụi bặm, khuôn mặt vốn lúc lường không lộ vẻ gì, lúc này lại tỏa ra ánh sáng dị thường.
Rất nhiều hộ vệ thật ra khá coi thường Lý Nhiên, trong thế giới cường giả vi tôn này, một kẻ rác rưởi sao được người khác tôn trọng? Thế nhưng tiểu thư rất kiên trì, Lý Nhiên mặc dù không cách nào tự suất đội chiến đấu, thế nhưng trình độ quản lý ngày thường cũng không tệ, sau một thời gian mọi người cũng không nói gì nữa.
Trong lòng mọi người, Lý Nhiên chỉ là một quan hậu cần, trợ giúp mọi người chuẩn bị cuộc sống thường ngày.
Mãi tới tận lần này.
Nhìn Lý Nhiên kéo cái chân què qua lại khắp nơi, giọng nói khàn khàn không ngừng hô gào chỉ huy, trong lòng mọi người không khỏi bái phục. Sống chung một thời gian, mọi người cũng biết chuyện cái chân của Lý Nhiên. Đùi phải hắn chỉ cần đứng thẳng hơi lâu một chút sẽ đau nhói, nghiêm trọng thậm chí còn có thể sưng phù.
Lúc này chân Lý Nhiên đã sưng phù như củ cải, mạch máu lồi ra như giun, trông cực kỳ kinh khủng. Hắn vẫn như chẳng hề phát hiện ra, đi lại khắp nơi. Ánh mắt mọi người nhìn Lý Nhiên bất giác mang theo kính ý.
Thực lực có thể khiến người ta sợ hãi, nhưng dũng khí và niềm tin lại thu được tôn trọng.
Gã này đúng là liều mạng. . .
Mọi người suy nghĩ trong lòng, không ai phản đối Lý Nhiên chỉ huy, không có gì để phản cảm cả. Người cứng rắn như vậy luôn khiến người ta phấn chấn tinh thần.
Thế nhưng vài lần liền đẩy lui công kích của kẻ địch, mọi người bắt đầu bái phục Lý Nhiên. Nghe đồn Lý Nhiên là sĩ quan của binh đoàn chính quy, có điều Lý Nhiên chưa từng trả lời câu hỏi này, mọi người cũng chỉ coi đây là lời đồn. Thế nhưng giờ đoàn người mới đột nhiên ý thức được, có lẽ đây không phải là lời đồn.
Lý Nhiên chỉ huy rất có kết cấu.
Tần Ngữ Nhiên tuy không phải phú hào, thế nhưng rất nổi tiếng, hơn nữa tài sản cũng dư dả, trình độ hộ vệ xung quanh đều tương đối khá. Trong đó có không ít là do giới quyền quý các châu nơi nàng từng lưu diễn tặng cho, trình độ tuyệt đối không kém.
Bọn họ là người biết hàng, chỉ qua vài đợt, kẻ địch tấn công trang viên Nguyệt Chi ngoại trừ lưu lại một đống lớn thi thể, không hề khiến trang viên chịu uy hiếp gì quá lớn, phe bọn họ hầu như không tổn thất gì.
Trình độ Lý Nhiên rất cao!
Kết luận này lập tức khiến mọi người giật mình, nhưng đa phần lại là mừng rỡ. Mấy năm nay vào nam ra bắc, mọi người trải nghiệm phong phú, biết cửa ải hôm nay thật sự không dễ chịu.
Có một cao thủ chiến thuật tọa trấn hữu dụng hơn hết. Thực lực cá nhân mỗi người bọn họ tuy đều không yếu, nhưng chắp vá lung tung, am hiểu đơn đả độc đấu, không hiểu chiến thuật chiến đấu.
Sự tín phục đối với Lý Nhiên khiến tình cảnh bọn họ càng thêm ổn định. Lý Nhiên lúc này cũng thử để những hộ vệ, người hầu bắt đầu chuẩn bị nhiều công tác hơn, tỷ như xây dựng một số công sự đơn giản.
Sắc mặt trấn định của hắn như một liều thuốc an thần cho mọi người, mọi người đều tin rằng thế cuộc vẫn trong lòng bàn tay Lý Nhiên.
Thật ra trong lòng Lý Nhiên không được bình tĩnh như vẻ mặt, ngược lại, trong lòng hắn đang cực kỳ lo lắng. Cường độ xung kích đang không ngừng gia tăng. Ban đầu chẳng qua chỉ là ba tới năm tên giặc cướp nhỏ lẻ muốn nhân lúc cháy nhà hôi của, đến giờ đã là đoàn lính đánh thuê quy mô nhỏ.
Trang viên Nguyệt Chi cũng không thích hợp để phòng thủ, địa hình nơi này quá trống trải. Hơn nữa nó nằm trong thành Bạch Sa, người xây dựng nó cũng không nghĩ tới vấn đề phòng thủ, điều này mang lại khá nhiều phiền phức cho Lý Nhiên.
Không có công sự phòng ngự, thủ hạ chỉ là một đám quân ô hợp, hơn nữa quan chỉ huy chỉ là một phế vật không chiến đấu. Lý Nhiên âm thầm cười khổ, bố trí thế này mà còn cản được vài đợt, đúng là may mắn.
Sao Mãnh Nam đại nhân còn chưa tới?
Giờ Mãnh Nam chỉ hy vọng Mãnh Nam đại nhân có thể mau chóng tới đây, như vậy hắn cũng được giải thoát. Đùi phải của hắn đã hoàn toàn mất đi tri giác, cũng may như vậy ngược lại không thấy đau.
Đột nhiên chân trời phía xa xuất hiện một loạt điểm đen nhỏ.
Lý Nhiên cảnh giác hô lớn: "Chuẩn bị nghênh địch!"
Tất cả hộ vệ xốc lại tinh thần, chuẩn bị nghênh tiếp kẻ địch. Thế nhưng khi kẻ địch hạ xuống trước trận, toàn bộ trang viên rối loạn.
Người ở chính giữa kia không ai không biết, đó là một trong những người quyền thế nhất Bạch Sa Châu, binh đoàn trưởng binh đoàn số hai Hà Anh.
Hà Anh ngạo mạn phất phất tay, một tướng lĩnh bước khỏi đám người, lớn tiếng hét: "Bắt đầu từ bây giờ, phòng ngự nơi này do binh đoàn số hai tiếp nhận! Tất cả mọi người hạ vũ khí tại chỗ, nếu dám kháng lệnh, giết chết không cần luận tội!"
Lý Nhiên sắc mặt trắng bệch, hắn bỗng ý thức được, Hà Anh trước mặt mới thật sự là kẻ địch. Hắn vốn tưởng lần gây rối này chẳng qua chỉ là một ít hải tặc hay giặc cướp, giờ hắn mới hiểu, đây là một trận nội loạn, một đợt chính biến! Mà người khơi mào tất cả mọi chuyện, rất có thể chính là Hà Anh!
Ầm ầm ầm, tiếng binh khí rơi xuống bùn đất không ngừng vang lên, đám người hầu hộ vệ của những gia tộc sắc mặt mừng rỡ.
"Thật tốt quá!"
"Hà đại nhân tới, lần này chúng ta an toàn rồi!"
"Chúng ta được cứu rồi!"
. . .
Hộ vệ Tần Ngữ Nhiên hai mặt nhìn nhau, cùng nhìn sang Lý Nhiên.
Lý Nhiên yết hầu khô khốc, hắn biết bọn họ đã tới bước ngoặt sinh tử. Hắn nghĩ tới những nữ quyến trong trang viên, thế nhưng cũng nghĩ tới tiểu thư. Hà Anh sẽ tuyệt đối không bỏ qua cho tiểu thư, nếu tiểu thư rơi vào tay Hà Anh, sẽ chỉ trở thành đồ chơi cho hắn.
Không!
Lý Nhiên lập tức kích động hẳn lên, hắn tuyệt đối không đáp ưng! Tất cả mọi sợ hãi đều bị ném ra sau đầu, thân thể tàn phế này là được tiểu thư cứu, vì tiểu thư mà chết cũng có sao?
Sau cơn kích động, Lý Nhiên lập tức bình tĩnh lại!
Hắn rút thanh kiếm bên hông, thanh kiếm giản dị tự nhiên, vung cao lên như ngọn cờ.
"Mọi người vỗ ngực tự hỏi lại xem, ngày thường tiểu thư đối xử với chúng ta thế nào? Nuôi binh ngàn ngày, dùng trong chốc lát! Chúng ta chịu ơn huệ của tiểu thư, nay tới lúc báo đáp. Bất cứ ai có âm mưu gì với tiểu thư chỉ có thể đạp lên thi thể chúng ta mà bước qua!"
Sắc mặt bọn hộ vệ dần trở nên nghiêm túc, gương mặt ai nấy lộ vẻ kiên quyết. Bọn họ là người từng trải, kinh nghiệm phong phú, vừa thấy đối phương khí thế hùng hổ đã biết hôm nay tuyệt đối không dễ dàng gì rồi.
"Tiên sư nó, xấu xí như vậy cũng dám mơ tưởng?"
"Lý thủ lĩnh nói đúng, tiểu thư đối xử rất tốt với chúng ta, liều mạng vì tiểu thư cũng đáng!"
. . .
Hà Anh nghe đám hộ vệ bàn ra tán vào, chửi bới om xòm, sắc mặt âm trầm lại. Chủ lực binh đoàn số hai không ở bên cạnh hắn, xung quanh hắn là doanh tiên phong.
Có điều, muốn đối phó với đám hổ lốn này, doanh tiên phong thừa sức.
"Diệc An, giao cho ngươi, không cần để lại người sống." Hà Anh lạnh nhạt nói. Ánh mắt nàm tử cao gầy bên cạnh lộ vẻ trào phúng khiến trong lòng Hà Anh cực kỳ tức giận, sát tâm nổi lên.
Về phần trái tim mỹ nhân, có tức giận, có căm ghét hắn không? Hà Anh không buồn để ý.
Kiều Diệc An thầm rùng mình, khom người tuân lệnh: "Rõ!"
Dứt lời, hắn nhảy khẽ, thân hình lập tức bay tới, tốc độ như chậm nhưng nhanh, nháy mắt đã tới trước trận địa, giữa không trung trường kiếm đã rời vỏ, một phiến hào quang chiếu nghiêng xuống.
Hộ vệ phía dưới rống giận vung vẩy binh khí, bày tầng tầng ánh sáng.
Kiều Diệc An vung ra phiến hào quang này không hề chói mắt, thế nhưng chìm vào màn sáng lại như lưỡi đao sắc đâm vào đậu hũ, phốc phốc phốc, vài cái đầu đã bay lên trời, máu tươi bắn tung.
Toàn bộ quá trình liền thành một mạch, hơn nữa động tác của Kiều Diệc An cực kỳ tiêu sái, không mang chút khói lửa nào, vui tai vui mắt không nói nên lời.
Lý Nhiên sắc mặt đại biến, hắn không phải không biết sự lợi hại của Ngân Dực Kiếm Khách Kiều Diệc An, theo hầu tiểu thư, hắn đã nhiều lần thấy Kiều Diệc An biểu diễn thực lực bản thân, thế nhưng tự mình đối địch, cảm thụ càng sâu sắc.
Áp lực ập tới, không chỗ nào trốn, khiến người ta tuyệt vọng.
Kiếm chiêu đẹp mắt nhưng cực kỳ vô tình thu gặt sinh mệnh, bất cứ phản kháng nào cũng không hề nghĩa lý gì trước ánh kiếm không hề chói mắt kia.
Thế nhưng, bọn họ đã không có đường lui.
Lý Nhiên tinh lực dâng trào, hắn như con bạc đã thua sạch mọi thứ, vẫn phí công phản kháng.
"A Tường, tập trung thủ hộ!"
"Tiểu Lâm, dùng. . ."
Phốc phốc!
Đầu của A Tường và Tiểu Lâm bay thẳng lên trời, máu tươi bắn thẳng lên, chiếu rọi bóng người như làn khói nhẹ.
Giờ khắc này, hắn hy vọng cỡ nào thủ hạ của mình là một nhánh binh đoàn được huấn luyện nghiêm chỉnh, hắn hy vọng cỡ nào mình vẫn như năm xưa, có thể liều mạng chiến đấu, có thể đặt cược mọi thứ của mình!
Hắn già, hắn tàn phế, hắn sắp chết!
Lý Nhiên đỏ cả mắt, hét lên thất thanh: "Kết trận! Viên trận!"
Chết thì chết đi!
Đám hộ vệ ngoan cường bảo vệ Lý Nhiên chính giữa, con mắt Lý Nhiên gằn tia máu, hắn như con sói, một con sói già nua đã tới sát tuyệt cảnh.
"Quả không hổ danh Ngân Dực Kiếm Khách, thực lực rất mạnh." Nam tử cao gầy lộ vẻ tán thưởng.
Gương mặt Hà Anh lộ vẻ đắc ý: "Thực lực cũng khá, hiếm thấy nhất là nghe lời. Ngươi cũng biết, tính khí của cao thủ thời nay đều không ra sao."
Nam tử cao gầy gật đầu: "Lời này chí lý!"
"Chờ ta trở thành châu chủ Bạch Sa, ta có thể chiêu một anh hào thiên hạ rồi!" Hà Anh cực kỳ đắc ý.
Lý Nhiên không nói một lời, nhìn chằm chằm về phía Kiều Diệc An đang ưu nhã thu gặt sinh mạng. Kiều Diệc An thành thạo điêu luyện lại ung dung tao nhã, dạo tới dạo lui ở rìa ngoài viên trận, mỗi lần tiếp cận lại mang đi vài sinh mệnh.
Lý Nhiên liếm môi, trong lòng nhẩm tính.
Kiều Diệc An lại nhanh nhẹn rời đi, Lý Nhiên đột nhiên nhỏ giọng nói: "Lúc nữa ta nói tên ai, mọi người lập tức tấn công về phía người đó, đừng lưu thủ!"
Những người còn lại phấn chấn, giờ bọn họ chỉ còn lại không tới hai mươi người. Tới lúc này mọi người cũng biết khó lòng thoát khỏi rồi, ngược lại hung tính trỗi dậy, dẫu sao cũng là chết.
Lý Nhiên cẩn thận quan sát bóng dáng Kiều Diệc An, động tác của Kiều Diệc An mang nhiều tính lừa dối,t hế nhưng Lý Nhiên kinh nghiệm chiến đấu phong phú, biết mọi người đều có thói quen. Thói quen này sẽ thể hiện trong chiến đấu, đặc biệt là khi chiến đấu không có áp lực, phe chiếm ưu thế sẽ càng bộc lộ những thói quen của mình.
Mà cách hắn dùng tên chỉ phương vị cũng là một điểm vi diệu, bọn họ cực kỳ quen thuộc lẫn nhau, còn Kiều Diệc An lại không quen biết bọn họ.
Kiều Diệc An lúc trái lúc phải, thân hình khó dò.
Tàn ảnh liên tục, phản chiếu lên con mắt cùng đường mạt lộ vặn vện tia máu.
Lý Nhiên đột nhiên lớn tiếng hét: "Đổng Ba!"
Đám hộ vệ đã sớm vận sức chờ phát động, không chút chần chừ, tất cả mọi người dốc hết năng lượng toàn thân, vung binh khí trong tay!
Con ngươi Kiều Diệc An đột nhiên mở rộng, ánh sáng cực kỳ hỗn độn như một bức tường ánh sáng sặc sỡ xuất hiện trước mặt hắn.
Chết tiệt!
Đối phương lại phán đoán ra địa điểm hắn xuất hiện, đột nhiên không kịp đề phòng, hắn chỉ có thể tận lực vung trường kiếm.
Ánh kiếm liên tục đảo qua bảy tám vệt sáng, rốt cuộc bể nát.
Kiều Diệc An thân thể sáng lên lồng sáng, tay trái vỗ một chưởng, rên lên một tiếng, thân hình bay ngược ra xa hai mươi trượng, lảo đảo rơi xuống đất, tóc tai hắn bù xù, khóe miệng tràn ra một tia máu tươi.
Hắn nhìn chằm chằm vào đám người như lang sói kia, không thể tin được mình lại bị đám người này làm bị thương.
Bọn hộ vệ hoan hô rợp trời, đây là lần đầu tiên bọn họ tạo thành uy hiếp với Kiều Diệc An.
Ánh mắt Lý Nhiên lóe lên vẻ thất vọng, hắn biết, bọn họ đã không có cơ hội nữa rồi.
Đột nhiên thân thể hắn chấn động, con mắt nhìn trừng trừng về phía sau Hà Anh, bóng người tối tăm như dòng lũ màu đen.
Đó là. . .
Rầm rập.
Mặt đất chấn động, phòng ốc chấn động, không khí cũng chấn động.
Truyện khác cùng thể loại
155 chương
933 chương
108 chương
18 chương
501 chương
111 chương