Bộ Tử Phi quan sát tỉ mỉ tổng hợp về trận chiến của Tôn Kiệt. Phần tổng hợp này được biên lại từ lời những người may mắn còn sống sót, toàn bộ quá trình chiến đấu cùng đại lượng chi tiết nhỏ được phục chế, đây là một trong những căn cứ quan trọng để phán đoán thực lực đối phương. Tất cả nội dung được tổng hợp này Bộ Tử Phi đã thuộc làu làu, hắn đã đọc đi đọc lại nhiều lần. Thực lực Tôn Kiệt không hề kém gì hắn nhưng cũng vẫn chết trận, điều này khiến hắn không dám coi thường kẻ địch trong tương lai. Tuy tập hợp lại đa phần đều là "bất cẩn khinh địch", "Thạch Sâm phản bội" vân vân, thế nhưng Bộ Tử Phi không hề bị những lời này làm ảnh hưởng. Tôn Kiệt có khinh địch, Thạch Sâm phản bộ quả thực cũng có ảnh hưởng lớn, thế nhưng sức chiến đấu của đối phương cũng tương đối mạnh mẽ. Nói tới Thạch Sâm phản bội, Châu chủ giận tím mặt, Châu chủ nổi giận không phải vì Thạch Sâm phản bội mà là một nhân tài cường hãn như vậy lại bị mai một tại Phồn Tinh Châu, Phồn Tinh Châu thật quá mất mặt. Những suy đoán về Thạch Sâm đang không ngừng được điều tra, sau đó tất cả đều bị phủ quyết. Biến hóa của binh đoàn số ba mươi sáu cũng dần nổi lên, Tôn Chính có ý đoạt quyền là nguyên nhân căn bản khiến binh đoàn số ba mươi sáu hủ bại. Những kết quả điều tra này mới là nguyên nhân khiến Phồn Tinh Châu không lập tức xuất binh, không hiểu rõ nguyên nhân, Phồn Tinh Châu như có gai sau lưng, nếu sớm đã bị người ta tập trung vào mà không chút nào hay biết, vậy sẽ cực kỳ nguy hiểm. Trận chiến này tổn thất lớn nhất tuyệt đối là Tôn gia, tầm quan trọng của Tôn Kiệt đối với Tôn gia không ai thay thế nổi, người chỉ hơi có nhãn lực đều biết, cái chết của Tôn Kiệt rất có khả năng khiến Tôn gia từ thịnh chuyển suy. Huống hồ Tôn Chính còn trên tay đám người bí ẩn tại Thương Châu, Tôn gia muốn chuộc người sợ rằng cũng phải trả giá không nhỏ. Tôn gia sống chết ra sao chẳng liên quan tới Bộ Tử Phi, hắn chỉ lưu ý tới sức chiến đấu mà đối phương bộc lộ trong trận chiến này. Đầu tiên là cao thủ, vài cao thủ thực lực phi phàm. Thứ yếu là những thứ vũ khí quái lạ kia, mũi lao màu xanh lam, hắn nghi ngờ là Băng Lam Chi Thương, hộp đồng nho nhỏ kia thì trước nay chưa từng nghe nói tới. Tiểu đội của Thạch Sâm cường hãn tinh nhuệ hơn xa tưởng tượng, sau khi thay đổi trang bị, đội ngũ tinh nhuệ này khiến Bộ Tử Phi cực kỳ đau đầu. Phồn Tinh Châu tổng cộng có tám binh đoàn cấp bạc, ngoại trừ binh đoàn số tám của Tôn Kiệt còn lại bảy binh đoàn cấp bạc. Có điều việc quan trọng nhất là chữa trị Phù Kiều, để đối phó với người lùn xanh có thể xuất hiện bất cứ lúc nào, hai nhánh binh đoàn cấp bạc luôn phải trấn giữ. Phồn Tinh Châu bốn bề thông suốt, điều này khiến Phồn Tinh Châu là trọng châu thương mại phồn vinh, nhưng cũng mang ý nghĩa, Phồn Tinh Châu là nơi dễ xảy ra chiến sự, cần trấn giữ. Một số nơi không quan trọng, binh đoàn bình thường là đủ, thế nhưng những nơi then chốt cần có binh đoàn cấp bạc, không thể điều động. Bình thường binh đoàn thứ tám của Tôn Kiệt cùng binh đoàn thứ bảy của Bộ Tử Phi, hai nhánh binh đoàn linh hoạt cơ động, thành thạo điêu luyện. Thế nhưng biến cố đột ngột này khiến binh đoàn thứ tám bị hủy, điều này trực tiếp dẫn tới chỉ còn binh đoàn thứ bảy của Bộ Tử Phi có thể xuất chiến. Bộ Tử Phi thực lực xuất sắc, làm người cẩn thận, binh đoàn số bảy lại là binh đoàn cấp bạc, toàn bộ Phồn Tinh Châu cực kỳ coi trọng trận chiến lần này. Bộ Tử Phi cười khổ, thật ra hắn không muốn đánh trận lần này. Thương Châu vốn không ích lợi gì cho Phồn Tinh Châu, nơi đó cằn cỗi, có đánh chiếm được thì cũng ích lợi gì? Được vài trăm ngàn dân phu? Vậy càng nực cười. Nhưng trận chiến này lại không thể không đánh. Vì Tôn Kiệt chết rồi, binh đoàn thứ tám cùng binh đoàn thứ ba mươi sáu cùng tiêu hủy. Nếu Phồn Tinh Châu không có bất cứ hành động gì, vậy những thế lực bốn phương rình rập Phồn Tinh Châu sẽ lập tức lao tới như sài lang. Vì thế trận chiến này Bộ Tử Phi không những cần phải thắng mà cần thắng thật đẹp. Phồn Tinh Châu cần một trận thắng, một trận thắng sảng khoái đẹp đẽ áp đảo để chứng minh cho các châu của Nam Vực, bọn họ có thực lực bảo vệ của cải của chính mình. Điều này cũng khiến Bộ Tử Phi càng thêm thận trọng. Xung quanh cửa biển không có cứ điểm, không có bất cứ phòng thủ gì. Có thể thấy lực lượng trên tay đối phương chỉ có hạn, với bất cứ châu nào, bố trí pháo đài tại cửa biển là phòng thủ cơ bản nhất. Cửa biển của Thương Châu trống rỗng, không có thứ gì. Bộ Tử Phi trong lòng hơi buông lỏng, khi hắn nhìn rõ cửa biển này lại không khỏi lắc đầu, cửa biển chỉ rộng có năm mươi trượng, chiến hạm của binh đoàn số bảy không thể tiến vào. Cửa biến như vậy thật quá chật hẹp, thậm chí thuyền buôn hơi lớn cũng không bay vào được. "Hai trăm người thủ thuyền, những người khác bỏ thuyền nhập châu." Bộ Tử Phi quả quyết ra lệnh. Binh đoàn số bảy nhanh chóng kết thành đội hình, bay về phía cửa biển. "Đám thuộc hạ Phồn Tinh Châu là ốc sên hay sao? Đã bao nhiêu ngày rồi còn chưa tới?" Lăng Húc cực kỳ bất mãn, ngày ngày canh giữ cửa biển, đúng là làm lỡ việc tu luyện của mình. Gần đây trạng thái của hắn cực tốt, thương pháp tinh tiến không ít, thế nhưng lại không thể toàn tâm toàn ý tu luyện, khiến hắn cực kỳ khó chịu. Cách đó không xa, Hạc và Tỉnh Hào khoanh chân lơ lửng giữa không trung, nhắm mắt dưỡng thần. Bất đồng là Hạc Kiếm lơ lửng bên cạnh Hạc, còn Thánh Huyết Ẩm lại đặt ngang trên đùi Tỉnh Hào. Trận chiến lần trước, Thánh Huyết Ẩm uống đủ Thánh Huyết, sát ý kinh người, xao động không thôi. Nhưng Tỉnh Hào vẫn bất động như núi, vững vàng áp chế nó. Hạc Kiếm lại tỏa ra khí tức hoàn toàn bất đồng, lúc thì mờ mờ ảo ảo, lúc thì trang nghiêm vô tận. Cho dù đối mặt với hung khí như sóng dữ của Thánh Huyết Ẩm, nó cũng không hề bị ảnh hưởng. "Đâm chết! Đâm chết! Đâm chết!" Lăng Húc vừa nóng nảy gào thét, thân hình như điện, chỉ thấy từng luồng thương mang vây quanh cửa biển, không ngừng sáng lên, hắn đang tập luyện Bào Thương. Bào Thương nhanh chóng được hắn dung nhập vào thương pháp, hắn nhanh chóng phát hiện Bào Thương không chỉ dùng để đi đường, còn có thể phát huy tác dụng rất lớn khi chiến đấu. Hắn tuy gào thét nhưng không hề ngừng lại, độ nhẫn nại như đạt tới giới hạn nhưng xuất thương không hề bị ảnh hưởng, từng lần từng lần một, tu luyện khô khan như chẳng hề ảnh hưởng tới hắn. Đột nhiên, hắn ngừng lại. Cách đó không xa, Hạc và Tỉnh Hào cùng mở mắt. "Tới rồi!" Ba người liếc mắt nhìn nhau, Hạc rướn người, Hạc kiếm dài mảnh bay tới tay hắn. Tỉnh Hào mang theo Thánh Huyết Ẩm, không nói một lời đứng dậy. Lăng Húc nóng nảy lúc này khí tức lại đột nhiên biến mất, lặng lẽ không chút tiếng động lướt ngang vài trượng. Ba người như thợ săn vận sức chỉ chờ phát động, lặng lẽ ngủ đông. "Doanh tiên phong vào trước, đề phòng cẩn thận, phòng ngừa kẻ địch đánh lén." Bộ Tử Phi trầm giọng nói, nhập châu là khi dễ bị đánh lén nhất. "Rõ!" Tướng lĩnh doanh tiên phong Long Nam nhận lệnh, hắn nhìn quét qua xung quanh, trầm giọng nói: "Doanh tiên phong, xuất phát!" Biên chế của doanh tiên phong là năm mươi người, thế nhưng không ai không phải cao thủ. Long Nam trước đây là đạo tặc độc hành nổi danh, một thân thực lực cực kỳ xuất sắc, sau được Bộ Tử Phi mời chào, đổi thành thống lĩnh doanh tiên phong. Lý Nhược trong lòng thầm phản đối tính cẩn thận của Bộ Tử Phi, còn ước gì đối phương đánh tới. Năm mươi người, đội hình như tán loạn nhưng giữa mọi người duy trì khoảng cách thích hợp, một khi có biến cố, đội hữu có thể lập tức phản ứng lại. Chiến pháp của doanh tiên phong hoàn toàn khác với binh đoàn, mà tương tự lính đánh thuê, song thực lực cá nhân của họ cường đại, đảm bảo lực trùng kích kinh người của họ. Tường ánh sáng bốn phía soi rọi khắp nơi, mặt đất phía dưới mơ hồ thấy được mây trắng và rừng cây. Bọn họ mỗi người tài cao gan lớn, không những không giảm tốc độ rơi mà gia tốc lao xuống mặt đất, như mũi tên nhọn, tốc độ cực nhanh. Viu! Thông đạo cửa biển nhanh chóng lướt qua tầm mắt Long Nam, chỉ chốc lát nữa là bay tới cuối cửa biển, đột nhiên trong lòng Long Nam như có cảm giác, hắn biến sắc, lớn tiếng quát: "Cẩn thận!" Đội viên vừa bay khỏi thông đạo đọt nhiên như uống rượu say, thân hình dồn dập mất đi khống chế. Công kích tâm thần! Long Nam không ngờ lại gặp phải công kích tâm thần ở nơi hẻo lánh như vậy. Thánh giả am hiểu công kích tâm thần chỉ là số ít, là một trong những đối tượng khiến người ta chán ghét nhất, nhưng giá trị bản thân bọn họ cũng cực kỳ đắt đỏ. Lúc này đã không kịp giảm tốc, kinh nghiệm chiến đấu của hắn cực kỳ phong phú, lập tức cắn răng thôi động năng lượng toàn thân, năng lượng trải rộng xung quanh hắn. Năng lượng nồng đậm có thể quấy rầy công kích tâm thần ở một mức nhất định. Quả nhiên, ngay khi hắn lao khỏi đường hầm, tâm thần lập tức chấn động, như lọt vào một tấm lưới vô hình. Hắn đột nhiên cắn lưỡi, đau đớn và máu tươi đầy miệng khiến hắn tạm thời thoát khỏi công kích tâm thần, ánh mắt hắn lập tức dời tới chủ của đòn tấn công tâm thần đáng sợ kia. Thiếu niên mặc áo đen cầm kiếm đứng thẳng, múa lên như hạc, kỳ ảo siêu nhiên. Nhưng hắn không ngờ lưới trước mặt họ không chỉ có một tấm. Ánh bạc đột nhiên lóe lên, phủ kín tầm mắt hắn, khí tức sắc bén ép thẳng giữa mi Long Nam, khiến hắn thầm rùng mình, là ánh thương! Những ánh thương này quá theo đuổi số lượng và diện tích che phủ, uy lực không mạnh, nhưng dùng tại đây lại tràn ngập lực sát thương. Phốc phốc phốc! Đội viên doanh tiên phong mất đi khống chế, thân thể bùng nổ từng đóa hoa máu, chỉ chớp mắt đã có hơn mười người bị xuyên thủng. Long Nam trợn muốn rách mí mắt, nổi giận gầm lên một tiếng, quyền phải đột nhiên bùng nổ. Ánh quyền chói mắt, hừng hực như sao băng, khí tức hủy thiên diệt địa bao phủ toàn trường! Hắn liều mình bị thương cũng muốn phá hủy tầng thương võng này. Công kích tâm thần tuy khó lòng phòng bị nhưng lực sát thương bản thân nó lại không mạnh, tác dụng lớn hơn là quấy rối tâm thần. Chỉ cần xông ra khỏi khu vực này, đội viên của mình sẽ khôi phục lại sức chiến đấu. Nắm đấm này là sát chiêu của hắn, gần một phần ba năng lượng trong cơ thể hóa thành ngọn lửa hừng hực, xoay tròn cao tốc, tụ tập thành một vòng xoáy đường kính hai mươi trượng, như một cái đĩa đỏ lửa khổng lồ. Hỏa Qua Bàn! Nắm đấm này có thể quét ra một con đường giữa cơn mưa ánh thương kia. Đột nhiên, một cảm giác cực kỳ nguy hiểm lướt qua trong lòng hắn, không đợi hắn phản ứng lại, Hỏa Qua Bàn trước mặt như đậu hũ bị lưỡi dao cắt qua, bỗng chốc chia thành hai nửa. Giữa khe hở vừa tách ra của Hỏa Qua Bàn, một đại hán tay nắm kiếm lớn lọt vào mắt hắn. Không. . . Không thể nào. . .  Binh nhìn lướt qua Sâm Lâm Kiếm Bảo vừa hoàn thành, lộ vẻ hài lòng. Sâm Lâm Kiếm Bảo được xây dựng có thể chống lại xung kích cường đại, cho dù lá bài trên tay hắn chỉ có hương đoàn Bảo Quang. Nghe Đường thần kinh nói mua hai nhánh binh đoàn, Binh rất ngạc nhiên, trước nay hắn chưa từng nghe nói binh đoàn cũng mua bán được. Có điều Đường thần kinh có thể bán hắc kim với giá cao như vậy cũng khiến hắn thở phào một hơi. Tiền là vấn đề rất lớn, nói thật ra trình độ kiếm tiền của bản thân binh cũng không ra sao. Có điều Đường thần kinh quả thật là kẻ không an phận thủ thường, đi tới đâu cũng khuấy gió nổi mưa. Đột nhiên, bí bảo trên người hắn ong ong cảnh báo, Binh thầm rùng mình, bọn Tỉnh Hào phát hiện tung tích kẻ địch! Hắn cũng không hy vọng gì vào do thám của binh đoàn Bảo Quang, cũng may có ba người Tỉnh Hào, thực lực ba người đủ mạnh, dùng làm do thám quả có phần dao mổ trâu giết gà, nhưng trước mắt chỉ có thể tận dụng. Rốt cuộc cũng tới rồi. . .  Tính thời gian, Phồn Tinh Châu cũng nên ra tay rồi. Tiếng cảnh báo sắc nhọn vang vọng bãi sông, tất cả mọi người biến sắc, không nhịn được dừng việc trên tay lại, khi bọn họ hiểu ra, lập tức như thủy triều tràn vào Sâm Lâm Kiếm Bảo. Chính kiếm bảo màu đen ở trung tâm sáng lên ánh sáng chói mắt, sát theo đó, ánh sáng như làn nước lan tràn ra phía ngoài. Ba mươi sáu kiếm bảo đồng thời kêu lên ong ong, ánh sáng như kiếm xông thẳng tận trời.