Sáng sớm, Lăng Hạ vừa rửa mặt xong đã bị phụ thân gọi lên. Phụ thân thấy nàng, lập tức đưa ra một tờ giấy. Nàng vẻ mặt cực kỳ nghi hoặc nhận lấy, khi đọc rõ nội dung tờ giấy, chút buồn ngủ còn lại không cánh mà bay, cánh tay run rẩy, tờ giấy như nặng tựa ngàn cân, cổ họng khô khốc: "Chuyện này. . . Đây là thật?" "Đúng vậy." Lăng Nguyên Hoành không thể không thừa nhận khi vừa đọc được tin này, hắn còn không bằng con gái, thế nhưng lúc này hắn đã tỉnh táo lại. "Thật quá điên cuồng." Lăng Hạ lẩm bẩm. Lăng Nguyên Hoành cũng đồng cảm gật đầu: "Cực kỳ điên cuồng." Hắn đổi đề tài: "Con hiểu được bao nhiêu về hắn?" Lăng Hạ phản ứng lại, tuy gương mặt vẫn còn chút chấn động và hoảng hốt, nàng cười khổ: "Cơ bản là số không. Gia thế của hắn, lai lịch của hắn, thế lực trên tay, tất cả đều không biết." "Gần đây không được bình an." Lăng Nguyên Hoành trầm ngâm, gia tộc lịch sử lâu đời như Lăng gia có thể nói thâm căn cố đế tại thành Bạch Sa, xúc giác thâm sâu người ngoài khó lòng tưởng tượng. Lăng Hạ trong lòng chấn động, nàng biết phụ thân chắc chắn biết được điều gì. Lăng Nguyên Hoành cười khổ: "Giờ một kẻ điên cuồng hùng hổ như vậy tới đây không biết là chuyện tốt hay chuyện xấu." Lăng Hạ rất ít khí thấy phụ thân lộ vẻ do dự phức tạp như vậy, phụ thân tuy ôn hòa nhưng ngoài mềm trong cứng, làm việc quả quyết, tự có suy nghĩ của mình. "Tình huống tệ lắm sao?" Lăng Hạ thăm dò. "Có phần không tốt." Lăng Nguyên Hoành than thở: "Từ ba năm trước, Hà Anh dâng tặng Nhu phu nhân cho châu chủ, châu chủ bắt đầu ít quan tâm tới chính sự. Hai năm trước ta nghe nói rất nhiều chính sự đều do Nhu phu nhân quản lý, đã biết không ổn rồi. Thủ đoạn của Nhu phu nhân cực kỳ cao minh, chỉ hai năm, viện nội chính còn lại bao nhiêu gương mặt cũ? Tháng trước, đại công tử gặp nạn, nếu không nhờ Tác Bỉ đại nhân âm thầm phái người bảo vệ, chỉ sợ. . ." Lăng Hạ hai mắt mở to, sắc mặt không thể tin nổi: "Chẳng lẽ bọn họ. . ."  "Bọn họ muốn bắt đầu động thủ rồi." Lăng Nguyên Hoành giọng điệu nặng nề: "Binh đoàn số ba và binh đoàn số bốn đã ngả về phía Hà Anh, chính viện trong lòng bàn tay Nhu phu nhân, mấy năm nay vừa đánh vừa lôi kéo, đã một nửa số gia tộc Bạch Sa Châu bị Nhu phu nhân lôi kéo." "Chẳng lẽ châu chủ không hề phát hiện?" Lăng Hạ ngơ ngác hỏi. "Châu chủ hoàn toàn mê muội trong nữ sắc rồi. Nhu phu nhân hoàn toàn khống chế phủ châu chủ, chúng ta muốn gặp châu chủ một lần cũng rất khó. Toàn bộ phủ châu chủ đều đổi thành hầu gái của Nhu phu nhân, ta từng có ý định lẻn vào phủ châu chủ, nhưng những hầu gái kia thực lực thâm sâu khôn lường, chúng ta tổn thất rất nhiều người. Lai lịch Nhu phu nhân tuyệt đối không đơn giản!" Lăng Nguyên Hoành nghiến răng nghiến lợi. Lăng Hạ có làm sao cũng không ngờ tình hình lại tệ tới mức này, sắc mặt nàng trắng bệch. "Vậy chúng ta làm sao giờ?" Lăng Húc mờ mịt hỏi, nàng tuy có tài nhưng dẫu sao tuổi cũng còn trẻ. Lăng Nguyên Hoành gật đầu: "Đây cũng là chuyện cha muốn gọi con tới. Con cần làm hai việc, đầu tiên là lập tức tiếp quản binh đoàn số năm." "Nhưng vẫn chưa có lệnh chính thức. . ." Lăng Hạ không hiểu hỏi. "Đã có lệnh rồi, sáng sớm nay vừa đưa tới." Lăng Nguyên Hoành đưa cho Lăng Hạ một tờ lệnh, bên trên có con dấu đỏ tươi, là công hàm điều động chính thức: "Đây là kết quả nhờ Tác Bỉ đại nhân tự tay thúc đẩy, không cần kiêng kỵ, con phải nhanh chóng nắm giữ binh đoàn số năm trong thời gian ngắn nhất." "Vâng!" Lăng Hạ gật đầu. "Chuyện thứ hai, tạo quan hệ với mãnh nam." Lăng Nguyên Hoành nói ra lời kinh người. "Vì sao?" Lăng Hạ ngây ngẩn. Lăng Nguyên Hoành ánh mắt thâm thúy: "Chúng ta đã làm đủ loại suy tính, Hà Anh và Nhu phu nhân đã bố cục xong, tình huống này cực kỳ bất lợi với chúng ta. Nếu cứ tiếp tục phát triển thế này, phần thắng của chúng ta sẽ càng lúc càng nhỏ. Chúng ta cần một người phá rối, một kẻ đấu đá lung tung." "Cha nói Mãnh Nam?" Lăng Hạ tưởng mình nghe nhầm. "Đúng vậy, cha vừa mới nghĩ ra thôi." Lăng Nguyên Hoành không hề e dè nói: "Một kẻ điên cuồng, không tuân quy thủ, gan lớn bằng trời, còn ai thích hợp đi phá rối hơn hắn đây?" "Nhưng mà. . ." Lăng Hạ do dự.. "Con nghĩ cha lợi dụng hắn?" Lăng Nguyên Hoành cười ha hả: "Yên tâm đi, không cần con làm gì, chỉ cần con quan tâm tới hắn, lúc hắn gặp phiền phức con giúp hắn một tay. Cha có một dự cảm, đây là kẻ trời sinh phá rối!" Lăng Hạ thở phào một hơi, nàng cũng có phần không tin lời phụ thân. Nàng và Mãnh Nam tuy quen nhau không lâu nhưng cho rằng người này làm việc thẳng thắn, vẫn biết nói chuyện đạo lý, không phải kẻ cố ý gây sự như phụ thân nói. Lăng Nguyên Hoành thấy vẻ mặt Lăng Hạ lập tức hiểu ý nghĩ của con gái, cười ha hả, cũng không giải thích. Bên tai vang lên tiếng nổ mạnh, tiếng kêu rên, xuyên qua cánh cửa lớn dày nặng, Ralph toàn thân run rẩy, trên người không còn chút phong thái của Độc Nhãn Ám Xà. Tiếng hò hét điên cuồng ngoài cửa lại vang lên khiến toàn thân hắn run lên bần bật, sợ hãi và xám xịt phủ đầy mặt hắn. Đây là cứ điểm lớn nhất của Kim Sắc Vi, cũng trở thành khối thịt mỡ lớn nhất. Hắn thậm chí có thể nhận ra vài âm thanh quen thuộc, đám tiểu nhân trước đây còn khúm núm với hắn, hiện giờ tay đao tay kiếm, giết thẳng tới cửa. Bọn họ từng đứng dưới bóng tối của Kim Sắc Vi, run lẩy bẩy sợ hãi, nhưng hiện giờ, số tiền thưởng cao bằng trời kia khiến họ mất đi sợ hãi, liên hợp lại, dự định ăn no trên thi thể của Kim Sắc Vi. Khiến Ralph sợ hãi nhất là đám người này đang muốn lấy mạng của hắn. Mười tỷ vân tệ, một ngàn thanh Băng Lam Chi Thương, trong lòng Ralph đầy tuyệt vọng. Càng khiến hắn tuyệt vọng hơn nữa là vị đại nhân kia đã biến mất. Hắn biết thế lực vị đại nhân kia lớn tới mức nào, nếu hắn đồng ý trợ giúp mình, mình còn cơ hội sống sót. Thế nhưng vị đại nhân kia chưa từng xuất hiện. Chẳng lẽ hắn không lo mình khai hết mọi chuyện trước đây? Tiếng bước chân bên ngoài càng lúc càng gần, Ralph không dám chờ thêm, hắn đi tới trước bức tường, mở đường hầm ra, đây là tấm bùa hộ mạng cuối cùng của hắn. Ánh mắt hắn lóe lên vẻ tàn khốc, trên tường của đường hầm còn cơ quan khác, căn nhà này lắp đặt rất nhiều tinh thể năng lượng. Hắn ấn cơ quan, một phút sau, vụ nổ kịch liệt sẽ phá tan nơi này, tất cả những kẻ tham lam đê tiện đều sẽ hóa thành vụn phấn! Đột nhiên trước ngực Ralph đau xót, vẻ mặt hắn cứng lại, một mũi kiếm nhô ra trước ngực hắn. Một bóng người u tối lặng lẽ xuất hiện sau lưng hắn. "Mấy năm nay ngươi làm rất tốt. Ài, ngươi chết đi ta cũng tổn thất rất lớn, thật đáng tiếc." Giọng nói lạnh nhạt vang lên phía sau. Quả nhiên là giết người diệt khẩu. . .  Ralph miệng cười quỷ dị, ngã thẳng xuống. Bóng người cũng không trốn thoát theo đường hầm mà đóng đường hầm lại, đem thân thể Ralph chuyển tới trước bàn. Mười giây sau, ầm, cửa phòng bị dòng người điên cuồng phá tan. Vô số người thấy Ralph ngồi trên ghế, hai mắt bừng sáng, tất cả mọi người rống lên nhào về phía hắn, cãi vã, chửi mắng nhau, đánh nhau chết sống, gian phòng cực kỳ hỗn loạn. Không ai chú tới mọt người cực kỳ bình thường lặng lẽ rời khỏi phòng. Ầm! Một quầng lửa bùng lên, vụ nổ kinh người khiến cả thành Bạch Sa cũng phải rung chuyển. Mọi người dồn dập chạy khỏi nhà, nhìn về phía quầng lửa hừng hực kia, ai nấy sắc mặt phức tạp. Kim Sắc Vi xong rồi, thế lực từng mạnh mẽ nhất trong bóng tối Bạch Sa Châu đã hoàn toàn xong rồi. Kim Sắc Vi xong thật rồi! Khoản tiền khổng lồ khiến vô số kẻ bí quá hóa liều, nỗi sợ hãi Kim Sắc Vi trước kia, lúc này lại bị vân tệ như hải dương hoàn toàn quét sạch. Toàn bộ Bạch Sa Châu, ba mươi hai cứ điểm Kim Sắc Vi bị tàn sát, thế lực ngầm nổi danh nhất Bạch Sa Châu chỉ một đêm đã bị nhổ tận gốc. Một đêm tanh máu. Bạch Sa Châu không thiếu phú hào, giá trị bản thân vượt qua Đường Thiên cũng không ít, thế nhưng trước nay chưa từng có ai dùng phương thức quyết liệt tàn khốc như vậy để trả thù. Đường Thiên vốn đã nổi danh, lại càng nổi danh. Tuy danh tiếng này không phải tốt lành gì cho cam, điên cuồng, tàn bạo, ngủ xuẩn. Thế nhưng không ai dám trêu chọc gã, cũng tương tự, không ai dám coi thường gã. Có người nói đoàn trưởng binh đoàn số hai Hà Anh nhận được tin, nổi giận lôi đình, một hơi giết liền ba vũ cơ hắn yêu thích nhất mới hạ hỏa. Trước cửa sở trị an có thể giăng lưới bắt chim, bảy phần mười số nhân viên thôi việc, khiến sở trị an trực tiếp bại liệt. Sở trị an xưa kia hoành hành vô kỵ lại bị dọa sợ tới mức này, danh vọng Đường Thiên lên cao trước giờ chưa từng có. Chỉ một ngày, toàn bộ Bạch Sa Châu đều biết có một cường hào bá đạo điên cuồng, người cũng như tên. Khi Điền Khải Quang như chết cha chết mẹ chạy tới trước mặt Hà Anh cầu viện, Hà Anh cũng tỉnh táo khỏi cơn giận, hắn nhanh chóng nghĩ ra biện pháp: "Đúng rồi, sở trị an nếu đã suy kiệt như vậy thì cứ để nó tan vỡ đi. Ngươi nghĩ chút xem, ngay sở trị an cũng sợ sự hung hãn của hắn, vậy ai tới bảo vệ dân chúng Bạch Sa? Bảo vệ các gia tộc? Hành động tàn bạo như vậy chỉ khiến thành Bạch Sa máu chảy thành sông. Chỉ có khi máu chảy đủ nhiều bọn họ mới nghĩ tới tầm quan trọng của sở trị an, mới có thể hiểu ai mới là kẻ địch của họ." Điền Khải Quang tinh thần phấn chấn, hắn cho rằng chủ ý của đại nhân quả thật tuyệt diệu. Mãnh Nam kia dẫu sao cũng chỉ là kẻ ngoại lai, lớn lối ương ngạnh như vậy chắc chắn sẽ khiến vô số người ngứa mắt. Sở trị an chỉ cần lộ vẻ yếu thế, âm thầm thêm dầu vào lửa, khiến cả thành Bạch Sa trở nên càng hỗn loạn, ám sát đi, bắt cóc đi, khiến các gia tộc đau đớn như mổ xẻ, bọn họ đương nhiên sẽ trút tất cả lửa giận lên đầu tên khốn kiếp kia. "Thuộc hạ biết nên nói sao rồi!" Điền Khải Quang cung kính nói. Điền Khải Quang vừa rời khỏi, trong bóng tối vang lên một âm thanh: "Biện pháp của ngươi không tồi." Gương mặt Hà Anh không lộ chút vui mừng nào, lạnh lùng nói: "Ngươi đừng gây sự cho ta! Tìm ngươi đến alf để ngươi giải quyết đại công tử. Kết quả ngươi thất thủ, giờ lại gặp phải phiền phức lớn. Đừng quên, đại công tử chết đi, Bạch Sa Châu sẽ là của chúng ta, tới lúc đó ngươi muốn làm cái gì thì làm cái đó. Thế nhưng trước lúc đó ngươi phải giết người trước đã! Nếu không phải ta và phu nhân đều bị giám thị, còn cần tới ngươi ra tay?" "Yên tâm, chẳng mấy chốc hắn sẽ chết." Giọng nói trong bóng tối vẫn bình thản trước sau như một. Rời khỏi quý phủ của Hà Anh, Điền Khải Quang lập tức cho tất cả mọi người của sở trị an nghỉ, còn chính hắn cũng tuyên bố ốm bệnh ở nhà. Thành thị vốn đã hỗn loạn lại càng hỗn loạn, trên đường liên tục xảy ra huyết án. Trong lúc nhất thời, nơi nơi nguy nan.