"Quán rượu này thật xa hoa, ở một đêm chắc cũng tốn không ít tiền." Thạch Sâm do dự nhìn bốn phía, quán rượu trang trí cực kỳ hoa lệ. Bọn họ đều là dế nhũi nơi nông thôn, đâu đã từng thấy nơi xa hoa cỡ này. "Một đêm năm trăm ngàn vân tệ." A Lãnh tắc lưỡi, hắn vừa nghe được. Bạch Hiểu đặt một tầng tại quán rượu cho bọn họ. Thạch Sâm giật mình, sắc mặt đau lòng: "Đắt thế? Thật quá lãng phí! Năm trăm ngàn, sao bọn họ không đi cướp luôn đi?" Hai người đang nói nhỏ, cửa đã bị đẩy ra, Đường Thiên bước ra: "Đi thôi, làm chính sự!" Hai người bỗng phấn chấn hẳn lên, vì không quá lôi kéo sự chú ý của người khác, Thạch Sâm chỉ dẫn theo mười người. Đường thần kinh vẫn không quên nhiệm vụ chủ yếu nhất của lần này chính là đi buôn bán. Trong tương lai, Sâm Lâm Kiếm Bảo chắc chắn sẽ lấy sản xuất hắc kim làm chủ, tìm nguồn tiêu thụ là nhiệm vụ cấp bách nhất cho bọn họ. Hai chuyện khác cần ghi nhớ một là Ba chuyện đều rất quan trọng. Vì Bạch Hiểu, bọn Đường Thiên được hưởng thụ đãi ngộ của khách quý ở quán rượu Bạch Sa. Quán rượu cung cấp phục vụ chất lượng tốt nhất, còn có một quản lý hiểu biết đường xá tới dẫn đường cho bọn họ. "Đây là con đường buôn bán vũ khí lớn nhất chợ Bạch Sa, toàn bộ con đường đều là các cửa hàng bán vũ khí, hàng hóa chát lượng cao đều được đặt trong quầy hàng. Chỉ cần ngài có tiền ngài có thể mua bất cứ thứ vũ khí gì, kể cả chiến hạm." Quản lý của quán r Bọn Thạch Sâm nhìn dãy cửa hàng nhìn không thấy cuối, ai nấy hít một hơi lạnh. "Ta muốn tới cửa hàng lớn nhất!" Đường Thiên không hề do dự nói. "Cửa hàng lớn nhất?" Quản lý nhìn Đường Thiên một chút: "Cửa hàng vũ khí lớn nhất tại đây là Từ Kỷ, đã có danh tiếng cả vài ngàn năm, có đủ loại hàng hóa. Thế nhưng bọn họ có quy định, bước vào cửa hàng, tiền mua hàng phải từ một trăm triệu trở lên." "Nơi này có Từ Ký?" Thạch Sâm đột nhiên kích động hẳn lên, những U Châu Quỷ Kỵ khác bên cạnh hắn đều vô cùng kích động. "Nổi tiếng lắm sao?" Đường Thiên cực kỳ kinh ngạc. "Rất nổi tiếng! Bọn họ chỉ bán tinh phẩm, cực kỳ nổi danh!" Thạch Sâm kích động quá mức, không biết nên mô tả ra sao. Phương diện này người quản lý của quán rượu rõ ràng chuyên nghiệp hơn, hắn thao thao bất tuyệt: "Từ Ký là cửa hàng chuyên bán vũ khí cao cấp, trong số tất cả những cửa hàng bán vũ khí trên toàn bộ Thánh Vực, Từ Ký có thể xếp trong năm vị trí đầu. Bọn họ c "Xem ra rất lợi hại!" Đường Thiên hai mắt bừng sáng: "Vậy tới Từ Ký đi!" Quản lý quán rượu trong lòng mừng thầm, hắn dẫn người tới có thể thu được tiền boa 5%. Vốn hắn cho rằng đám người này chân đất mắt toét, toàn thân không giấu nổi vẻ quê mùa, thế nhưng xuất phát từ phẩm đức nghề nghiệp, hắn vẫn phục vụ rất chuyên nghiệp, t Một trăm triệu vân tệ mà không buồn do dự lấy một chút, chắc chắn là đại gia! Gương mặt hắn càng thêm cung kính, dẫn theo đám người Đường Thiên đi về phía cửa hàng Từ Ký. Cửa hàng Từ Ký tại vị trí trung tâm của cả con đường, cửa hàng rất lớn, khiến những cửa hàng khác đều có vẻ bé nhỏ. Bọn họ vừa bước vào, một người quản lý đã tiến lên nghênh đón: "Chào mừng tới với Từ Ký, chúng tôi có thể phục vụ quý vị ra sao?" Giọng nói của người quản lý thân thiết mà không ninh nọt, hắn nhận ra quản lý quán rượu Bạch Sa, vốn là quán rượu cao cấp nhất, quán rượu Bạch Sa rất được giới phú hào yêu thích. "Ngươi dẫn chúng ta đi xem một chút đi." Đường Thiên đường hoàng nói. "Xin mời." Biểu hiện của quản lý rất chuyên nghiệp, hắn không hỏi vì sao, khách khứa tới đây đều là người giàu có, tình khí đại đa số rất kỳ quái, bọn họ đã sớm tập mãi thành quen. "Hàng hóa trong bản tiệm chủ yếu chia làm hai loại vũ khí cá nhân cùng vũ khí binh đoàn. Mời theo ta, bên này là khu để giáp, hiện ở đây là tất cả vũ khí cá nhân của cửa hàng chúng tôi. Trong đó bao gồm cả binh khí, dụng cụ phòng thủ, phụ trợ, chữa bệnh, "Chữa bệnh?" Đường Thiên hơi ngạc nhiên. "Đúng vậy. Người độc hành thường cần đối phó với nhiều tình huống phức tạp khó lường, điều này cũng nghĩa là cần nhiều thủ đoạn ứng biến hơn. Theo chúng tôi thống kê, tầm quan trọng của dụng cụ chữa trị chỉ đứng sau binh khí cùng vật dụng phòng ngự, chúng Quản lý đưa ra số liệu cực kỳ tường tận, rất có sức thuyết phục. "Mà phương diện vật dụng, chúng ta đề cử đầu tiên là cao trừ tà tới từ Hòa Thiện ĐƯờng, tác dụng của nó là tiêu trừ ám thương do năng lượng ăn mòn lâu ngày. Trong số 2400 loại sản phẩm cùng loại, sau khi chúng ta so sánh thí nghiệm tỉ mỉ, cuối cùng chọn c Đường Thiên không chút do dự nói: "Mua năm mươi phần, lão Thạch, mỗi người các ngươi một phần." Thạch Sâm trong lòng cảm động nhưng gương mặt vẫn không biểu thị, chỉ gật đầu: "Rõ!" "Năm mươi phần cao trừ tà." Quản lý ghi chép lại, hắn không ngạc nhiên, giao dịch hai mươi triệu vẫn chỉ là con số lẻ. Theo quản lý giới thiệu, gian hàng đủ loại vũ khí rực rỡ muôn màu, khiến Đường Thiên nhìn mà hoa cả mắt. Binh khí Thánh Vực so với hồn bảo của Thiên Lộ hầu như không có linh tính gì, bên trong tràn ngập khí tức kỳ lạ, kỳ diệu nhất là trong nhiều loại binh Mà binh khí cấp cao lại ẩn chứa cả pháp tắc, có điều những pháp tắc này đại đa số đều tàn khuyết không đầy đủ. Trên cùng của giá để binh khí là một thanh trường kiếm màu đỏ sậm, tỏa ra khí tức kinh người, năng lượng xung quanh đều bị nó cuồn cuộn hút vào. Đường Thiên tò mò xin quản lý lấy tới xem, quản lý không hề từ chối, thanh kiếm được đưa tới tay Đường Thiên. Thế nhưng giá của thanh kiếm này cao tới hai mươi tỷ, khiến sắc mặt mọi người đều cứng nhắc. Đường Thiên vừa rồi còn cảm giác mình thật giàu có giờ lại cảm thụ vẻ nghèo đói. Rất nhanh, theo cấp bậc gia tăng, giá của những vũ khí này cũng khiến sắc mặt người ta vàng như đất. Binh khí năm tỷ vân tệ vẫn chỉ là cấp cao mà thôi. Nhìn giá cả khiến người ta choáng váng tới, Đường Thiên bỗng nghĩ tới một vấn đề rất tệ, gã hỏi: "Xin hỏi, chiến hạm tốn bao tiền?" Quản lý nói: "Cái này phải xem cấp bậc. Chiến thuyền cần năm ỷ, chiến hạm khoảng hai tỷ trở lên, không có giới hạn giá cả." Thạch Sâm trong lòng lạnh buốt, ai nấy vẻ mặt cười khổ, vừa còn mộng đẹp đại gia lại đột nhiên phát hiện mình tới chiến thuyền cũng không mua nổi. Đường Thiên lại chẳng hề để ý mà tiếp tục hỏi: "Chỗ các ngươi có thu mua vũ khí không?" "Chỉ cần phù hợp với tiêu chuẩn của cửa hàng, chúng tôi đều sẽ thu mua." Quản lý đáp. Đường Thiên tò mò: "Tiểu chuẩn gì?" "Trong số những sản phẩm cùng loại có thể được đánh giá vào năm hạng đầu, đây là tiêu chuẩn của tiệm chúng tôi." Quản lý giọng nói bình tĩnh nhưng không khỏi lộ ra một luồng kiêu hãnh. "Vậy các ngươi có mua Băng Lam Chi Thương không?" Đường Thiên hỏi trực tiếp. Cho dù thế nào gã cũng cần mua chiến hạm! "Băng Lam Chi Thương?" Quản lý lộ vẻ kinh ngạc, hắn cẩn thận nói: "Cái này tại hạ cần hỏi chưởng quầy, xin hỏi ngài muốn bán Băng Lam Chi Thương phải không?" "Đúng!" Đường Thiên sảng khoái đáp. "Xin chờ một chút." Quản lý vội vàng rời đi, một lát sau, một người trung niên mặc áo lam đi tới trước mặt nhóm người Đường Thiên, ôm quyền nói: "Tại hạ Từ Tấn, chưởng quầy của cửa hàng, xin hỏi vị nào muốn bán Băng Lam Chi Thương?" "Ta." Đường Thiên giơ tay lên. "Chẳng hay số lượng bao nhiêu?" Từ Tấn hỏi. "Rất nhiều." Đường Thiên nói. Từ Tấn trong lòng thầm kinh ngạc, gương mặt vẫn mỉm cười, hắn giơ tay ra mời: "Mời theo tôi." Trong phòng khách quý, Từ Tấn nói: "Các hạ định bán Băng Lam Chi Thương, chẳng hay có thể để tại hạ xem qua được không?" "Được!" Đường Thiên cực kỳ sảng khoái, ầm, một bó Băng Lam Chi Thương ném thẳng xuống thảm. Phòng khách quý lập tức im bặt, tất cả mọi người đều bị bó Băng Lam Chi Thương cao bằng nửa người này làm cho kinh ngạc không thôi, quản lý cửa hàng cùng quản lý quán rượu cùng lộ vẻ kinh hãi. Từ Tấn cũng ngây ngẩn, nhưng hắn dẫu sao cũng là người từng trải, tuy trong lòng gợn bao sóng to gió lớn nhưng gương mặt vẫn duy trì trấn định: "Có thể để tại hạ giám định không?" "Không thành vấn đề." Đường Thiên vung tay. Từ Tấn chỉ đưa tay tới chạm vào lập tức biết đây là hàng thật, Băng Lam Chi Thương, Băng Lam Chi Thương chân chính. Tâm trạng của hắn thầm kích động, Băng Lam Chi Thương số lượng kinh người như vậy chắc chắn là nhiều nhất từng xuất hiện. Hắn kiểm tra tỉ mỉ một lượt, e sợ có chỗ nào sai sót, một lát sau hắn mới đứng thẳng dậy, thở dài một hơi: "Chẳng hay các hạ muốn bán chỗ Băng Lam Chi Thương này với giá bao nhiêu?" "Tám triệu vân tệ một cây." Đường Thiên nói. Từ Tấn tâm thầm gật đầu, đây là cái giá rất đángt in, đối phương hiển nhiên đã sớm điều tra, hắn sảng khoái nói: "Thành giao!" "Chỗ này có bao nhiêu cây?" Đường Thiên hỏi. Vừa rồi lúc kiểm tra Từ Tấn cũng đã tính toán số lượng, phóng khoáng nói: "Tổng cộng 1006 cây, tám tỷ lẻ bốn mươi tám triệu, làm tròn thành tám tỷ mốt đi." "Mới tám tỷ mốt?" Đường Thiên bất mãn, vẫn còn cách chiến hạm xa. "Các hạ không hài lòng với cái giá này?" Từ Tấn hơi ngạc nhiên. "Không phải." Đường Thiên lắc đầu, hắn nhìn Từ Tấn: "Các người còn có thể thu mua bao nhiêu?" Trái tim Từ Tấn nhảy loạn, câu nói này ý là trong tay người này còn lượng lớn Băng Lam Chi Thương! Hắn cố gắng tự trấn định, cười nói: "Vốn lưu động của Từ Ký là bảy mươi tỷ! Chỉ cần không vượt qua số lượng này vậy không thành vấn đề!" Giọng nói của Từ Tấn tràn ngập tự tin, từ bao giờ mà Từ Ký phải phiền não về vấn đề tiền? Trong phòng khách quý vang lên tiếng hít hơi lạnh chỉnh tề, tất cả mọi người đều khiếp sợ trước tài lực hùng hậu của Từ Ký. Chỉ mình Đường Thiên không bị chấn động, gã vui vẻ ra mặt: "Vậy thì tốt rồi!" Ầm ầm ầm! Đường Thiên ném liền mười bó Băng Lam Chi Thương. Phòng khách quý rộng rãi đột nhiên im bặt, mười bó Băng Lam Chi Thương chiếm gần nửa căn phòng. Dưới ánh đen, ánh sáng băng lam lộng lẫy như bảo thạch màu lam mê người, khiến người ta hoa cả mắt. Từ Tấn chưa bao giờ thất thố lúc này lại há hốc mồm, dáng vẻ như kẻ ngu ngốc, ngây ra như phỗng.