Chiến Thần Bất Bại
Chương 576
Thạch Sâm khiếp sợ trước tốc độ tiến bộ của đại nhân, vài ngày ngắn ngủi, số người đấu luyện đã lên tới hai mươi lăm ngươi. Dưới tay hắn đều là U Châu Quỷ Kỵ, đều là tinh nhuệ chân chính thực lực của họ ra sao, không ai hiểu rõ hơn Thạch Sâm.
Thạch Sâm không hề nghi ngờ lai lịch Mãnh Nam đại nhân, thân thể cường đại như sắt thép, ngoại trừ dã nhân, hắn thật sự không nghĩ nổi châu nào có thân thể cường hãn như vậy.
Mãnh Nam, Mãnh Nam, đúng là người cũng như tên.
THế nhưng khiến hắn khó lòng tin nổi là chiêu thức của Mãnh Nam đại nhân cực kỳ tinh diệu, hẳng lẽ võ kỹ của Dã Nhân Châu đã phát triển đến bậc lợi hại như vậy sao?
Hơn nữa Mãnh Nam đại nhân cực kỳ am hiểu lợi dụng ưu điểm bản thân, lại có trực giác như dã thú trong chiến đấu, mỗi khi quan chiến hắn đều không khỏi than thở. Những biến hóa linh động khó lòng tưởng tượng kia khiên hắn cũng không cách nào đoán trước.
Thế nhưng nếu dánh giá chỉnh thể, hắn vẫn không coi trọng. Trơng thời đại nà binh đoàn mới là chủ lưu, phương thức của Mãnh Nam đại nhân là chiến đấu đơn thương độc mã, chắc chắn không thể thành tài. Hắn lại suy nghĩ, nếu cần Mãnh Nam đại nhân xông pha chiến trường, vậy bọn họ thật quá thất bại. Huống hồ Mãnh Nam đại nhân còn có Binh đại nhân phụ trợ.
Sau vài ngày, Binh đại nhân đã khiến Thạch Sâm tâm phục khẩu phục, trình độ của Binh đại nhân cao siêu phi phàm. Binh đại nhân đưa cho hắn vài kiến nghị nho nhỏ về Ngư Long Biến, không cái nào không đánh trúng yếu điểm. Thạch Sâm thay đổi một chút, ngay sau đó uy lực Ngư Long Biến tăng lên 20%.
Cao thủ, tuyệt đối là cao thủ, hơn nữa còn là cao thủ lợi hại nhất Thạch Sâm từng gặp.
Ngư Long Biến được Thạch Sâm sáng chế khi còn trẻ, sau vài chục năm chuyển biến, chiến thuật này không ngừng được thay đổi, tối ưu hóa, sau một lần tối ưu hóa cuối cùng vào năm năm trước, Thạch Sâm cho rằng Ngư Long Biến đã đạt tới hoàn mỹ.
20%, đây có rõ ràng là cách biệt hai cấp bậc, cũng khiến Thạch Sâm nhận thức rõ chênh lệch giữa hắn và Binh đại nhân.
Mãnh Nam đại nhân có võ tướng xuất sắc như vậy phụ tá, vậy lai lịch chắc chắn không phải là nhỏ.
Ba ngày trước trôi qua trong khiếp sợ nhu vậy, khi ngày thứ tư bắt đầu, tình huống phát sinh biến hóa. Mãnh Nam đại nhân vẫn kéo dài đấu luyện cường độ cao như vậy khiến Thạch Sâm không thể không than thở thể lực Mãnh Nam đại nhân quả thật không khác gì dã thú.
Tỉnh Hào dùng tên giả là Kiếm Ngô cũng muốn tham gia đấu luyện.
Ấn tượng của Thạch Sâm đối với Kiếm Ngô đại nhân cực kỳ sâu sắc, một kiếm lúc trước sóng năng lượng tuy không mạnh nhưg ẩn chứa lực lượng pháp tắc. Điều này mang ý nghĩ Kiếm Ngô đại nhân đăng đường nhập thất, là kiếm khách chân chính. Cao thủ như vậy ngàn vàng khó cầu, đáng tiếc là dường như hắn không am hiểu chiến trận, nếu không tuyệt đối là lưỡi đao nhọn sắc bén nhất.
Thạch Sâm lập tức đáp ứng.
Một lát sau, Lăng Húc dùng tên giả Trát Tử, à không, Tra Ti cũng chạy tới yêu cầu tham gia đấu luyện, Thạch Sâm cũng đồng ý.
Sau đó Hạc dùng tên giả là Điền Nhất Tán, à nhầm, Điển Y Tán cũng thỉnh cầu tham gia đấu luyện, Thạch Sâm cũng đồng ý.
Thực lực ba người rõ như ban ngày, nếu có hể thu nạp bọn họ vào binh đoàn sẽ là trợ lực tuyệt hảo. Theo Thạch Sâm thấy những cao thủ này không muốn gia nhập binh đoàn chính là bởi quá tự tin vào thực lực bản thân, một khi bọn họ hiểu rõ thực lực cá nhân vĩnh viễn không thể chống lại binh đoàn, họ cũng sẽ đi theo con đường binh đoàn.
Về phần Mãnh Nam đại nhân, hắn không buồn nghĩ nữa, nhưng ba người này đúng là có thể tính toán.
Vì thế Thạch Sâm đặc biệt căn dặn thủ hạ không cần lưu thủ. Mọi người dưới tay hắn đều gia nhập vào đấu luyện.
Nhưng hắn ngàn vạn lần không ngờ, ác mộng chỉ mới bắt đầu.
Thể lực ba người không xuất sắc như Mãnh Nam đại nhân nhưng vẫn tương đối khá. Lúc mới đầu ba người rõ ràng không hề có kinh nghiệm chống lại binh đoàn, bị thuộc hạ Thạch Sâm áp chế cực kỳ chật vật, điều này khiến Thạch Sâm rất thỏa mãn.
Ba người này nên biết lợi hại.
THế nhưng ba người nhanh chóng bộc lộ khả năng học tập siêu cường, bọn họ tién bộ thần tốc, vì đại đa số U Châu Quỷ Kỵ đều bị Đường Thiên chiếm giữ, không còn cách nào, Thạch Sâm buộc phải tự gia nhập.
Thạch Sâm gia nhập, hiệu quả thấy rõ, ba tiểu đội đầu đuôi nối liền, hắn ở trung tâm, đồng thời khống chế ba tiểu đội, thành thạo điêu luyện.
Ba người lại bị áp chế cực kỳ chật vật.
Nhưng khiến Thạch Sâm vạn vạn không ngờ tới là tính dẻo dai cùng sức chịu đựng của ba người lại vượt qua dự tính của hắn. Cơn ác mộng mới chỉ bắt đầu.
Hắn bắt đầu cảm thấy mệt mỏi.
Đúng lúc này, ba người rốt cuộc mệt mỏi ngã xuống. Thạch Sâm thở dài ột hơi. Tất cả mọi người ngồi bệt xuống đất nghỉ ngơi. Thạch Sâm thở hổn hển nói: "Thể lực cá ngươi thật cường hãn!"
Tỉnh Hào gật đầu: "Cũng được!"
Lăng Húc trợn mắt nhìn: "Ngươi đang khoe khang ư?"
Hạc mang theo ý xin lỗi: "Xin đừng để ý đến hắn!"
Thạch Sâm: ". . ."
Mười phút sau, Lăng Húc nhảy ra, Tỉnh Hào đứng dậy, Hạc cũng nhẹ nhàng đứng lên.
"Tiếp tục!" Ba người đồng thanh nói, bọn họ là thân thể không năng lượng, khả năng khôi phục cực kỳ xuất sắc.
Thạch Sâm: ". . ."
Năm tiếng sau, ba người lại mệt mỏi ngã xuống. Lần này Thạch Sâm cùng đội viên của hắn cũng mệt nhoài, rất nhiều người ngồi bệt xuống đất, mồ hôi tuôn ra như mưa.
Thạch Sâm mặt mũi đầy mồ hôi, thở hổn hển: "Thể lực của các ngươi tốt quá!"
Tỉnh Hào gật đầu: "Cũng được!"
Lăng Húc trợn mắt nhìn: "Ngươi lại khoe khang ư?"
Hạc rất bình tĩnh nói: "Ta tin ngươi không để tâm đến hắn!"
Thạch Sâm: ". . ."
Mười phút sau, thấy Lăng Húc nhảy lên, Thạch Sâm biến sắc, quả nhiên Tỉnh Hào và Hạc cũng đồng thời đứng dậy.
"Tiếp tục!" Ba người đồng thanh nói.
Thạch Sâm: ". . ."
Năm tiếng sau!
Bắp chân Thạch Sâm co quắp, các đội viên xung quanh hắn ngã trái ngã phải, ai nấy sắc mặt trắng bệch. Thạch Sâm đã không còn bao nhiêu sức lực, lại tiếp tục cảm khái đám súc sinh này thể lực thật quá tốt.
Tỉnh Hào gật đầu: "Các ngươi nghỉ thêm một lúc đi!"
Lăng Húc trợn mắt nhìn: "Tại sao ngươi không khen chúng ta thể lực tốt nữa?"
Hạc bình tĩnh nói: "Ngươi câm miệng!"
Mười phứt sau, thấy dáng vẻ sinh long hoạt hổ, tinh lực vô biên của ba người, đám người Thạch Sâm sắc mặt đen kịt. Hạc thấy thế bèn nói: "Lần này nghỉ nhiều thêm một chút đi!"
Thạch Sâm thở dài một hơi, sau đó thấy ba người đồng thời tiến otiws, ba người thảo luận sôi nổi.
"Nhược điểm của bọn họ là ngay khi xuất chiêu, đặc biệt là chiêu thức liên tục, phòng ngự bọn họ sẽ trống rỗng trong một khoảnh khắc ngắn ngủi. Chỉ cần xuất kiếm thật nhanh là xuyên thủng được phòng tuyến." Tỉnh Hào nói.
"Nhược điểm của bọn họ là khi bị tấn công hơn chín mươi sáu lần, phòng tuyến sẽ xuất hiện kẻ hở. Chỉ cần ta xuất thương đủ nhiều, phòng tuyến của bọn họ sẽ tan vỡ." Lăng Húc nói.
"Nhược điểm của họ là chấn động tinh thần, cắt vào từ góc độ nhất định sẽ quấy rối được sác xuất đồng bộ. Chỉ cần tìm ra góc độ cắt chính xác nhất, phòng tuyến của bọn họ sẽ bị xé rách." Hạc nói.
Nghe vậy, Thạch Sâm đổ mồ hôi lạnh rào rào, tay chân lạnh buốt. Bản thân hắn quen thuộc chiến trận này tới mức không thể hơn được, thậm chí quen hơn cả thân thể mình, bởi thế tiếng bàn bạc của ba người trong lòng hắn chẳng khác nào ba tiếng sấm nổ, đầu óc hắn trống rỗng.
Mười phút sau.
"Đến đây nào!" Ba người đồng thanh nói.
Thạch Sâm không biết mình bò dậy thê snào, nhưng hắn tuy không phải người khéo đưa đẩy nhưng nội tâm lại cực kỳ kiêu ngạo. Không riêng gì hắn, U Châu Quỷ Kỵ dưới t hắn cũng như vậy, đều là người mắt cao hơn đầu, nào dễ chịu thua.
Bọn họ giãy dụa bò dậy.
Biểu hiện của ba người Tỉnh Hào lúc trước tệ như vậy là vì còn xa lạ với chiến pháp của Thánh Vực, cũng không quen hoàn cảnh năng lượng cao của Thánh Vực. Theo họ dần quen với chiến pháp binh đoàn, quen với Thánh Vực, bọn họ dần dần tìm ra cách.
Biểu hiện của Đường Thiên càng thêm xuất sắc, một mình` có thể kiềm chế hai mươi lăm U CHâu Quỷ Kỵ. Đương nhiên đây chỉ là kiềm chế, nếu chính diện đón đánh xung phong, Đường Thiên tuyệt đối không phải đối thủ.
Uy lực binh đoàn đạt mức tận cùng khi xung phong.
Bởi khi xung phong, lượng năng lượng có thể điều động sẽ lên tới một con số kinh khủng. Lượng biến đẫn tới chất biết, khi trị số năng lượng lên tới mức độ nhất định, mọi kẽ hở, lỗ thủng đều không còn quan trọng.
Đường Thiên từ từ tìm ra bí quyết, chiến đấu vói binh đoàn không thể cứng đấu cứng, mà cần biến ảo vị trí liên tục, không ngừng dây dưa, không ngừng đánh tỉa, mà tối kỵ là cứng chọi cứng hay bị bao vây.
Khoảng thời gian này, thực lực Đường Thiên tiến bộ cực nhanh, lần trước tỉnh ngộ như đẩy ra một cánh cửa sổ, Hỏa Liêm Quỷ Trảo trên tay gãnhư tân sinh, cũng khiến gã có thêm một thủ đoạn công kích quan trọng. Đường Thiên lúc này mới nhớ ra trên người mình có rất nhiều thứ kỳ quái, ví dụ như Ma Quỷ Hỏa, như Đao Ấn, gã chưa từng nghiêm túc khai quật uy lực của chúng.
Nghĩ vậy, Đường Thiên cảm giác mình còn rất nhiều thứ có thể khai thác, điều này khiến gã cực kỳ hưng phấn.
Thánh Vực quả không hổ danh Thánh Vực, thật lợi hại, mình lại chỉ kiềm chế được hai mươi lăm người.
Khó khăn tạm thời không khiến Đường Thiên ủ rũ, ngược lại gã càng thêm hưng phấn, khiêu chiến mới lạ như vậy khiến gã càng thêm nhiệt tình.
Đường Thiên hoàn toàn không hề hay biết U Châu Quỷ Kỵ dưới tay Thạch Sâm sắc bén cỡ nào. Hai mươi lăm U Châu Quỷ Kỵ, cho dù tại Thánh Vực cũng là một lực lượng không thể coi thường.
Hơn nữa còn là U Châu Quỷ Kỵ được vũ trang đầy đủ, tuy trong mắt Binh những trang bị này vẫn chưa đủ khiến bọn Thạch Sâm phát huy ra năng lực chiến đấu thật sự, thế nhưng đây đã là trang bị Thạch Sâm có nằm mơ cũng không nghĩ tới rồi.
Thế nhưng giờ, tất cả U Châu Quỷ Kỵ đều như đống bùn nhão.
Binh lặng lẽ quan sát, lặng lẽ phân tích, hắn cũng rất tò mò về chiến pháp binh đoàn ở Thánh Vực.
Lợi hại thì lợi hại. . . thế nhưng không đến mức quá kinh khủng. . .
Binh vuốt cằm, nhìn Thạch Sâm mệt mỏi co quắp, nghĩ thầm có nên huấn luyện tăng cường sức chịu đựng cho đám người này không.
Nhưng lúc này, Tôn Chính tại thành Bảo Quang cũng nhận được lệnh thúc giục.
"Thạch Sâm thật phiền toái, đi bao ngày rồi chưa về?" Tôn Chính bất mãn nói.
Một thủ hạ cười nói: "Đại nhân cần gì phải gấp gáp!"
Tôn Chính lườm hắn một cái: "Không gấp gáp? Cấp trên hạ lệnh bắt buộc. Ta nghe nói hai mươi hai binh đoàn không hoàn thành nhiệm vụ, kế quả ư, đoàn trưởng bị cách chức, phó đoàn trưởng bị xử quyết."
Thủ hạ kinh hãi biến sắc: "Không thể nào."
Tôn Chính càng nghĩ càng sợ, gương mặt vặn vẹo: "Chẳng lẽ Thạch Sâm cũng nghe được tin? Muốn giết a? Không được! Tất cả các ngươi ra tay cho ta, bắt người! Ai dám phản kháng đánh chết tại chỗ! Hai trăm ngàn dân phu, chúng ta nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ!"
Những người khác nhìn nhau, ai nấy đều lộ vẻ sợ hãi, lập tức chạy về phía quân doanh.
Truyện khác cùng thể loại
4 chương
13 chương
26 chương