Chiến Thần Bất Bại
Chương 561
Chiến thuật ếch nhảy không phải loại chiến thuật thường dùng, trên thực tế, điều kiện sử dụng của nó rất hà khắc, cần thỏa mãn rất nhiều hạng mục. Cho dù khi còn ở binh đoàn Nam Thập Tự, Binh cũng không mấy khi dùng đến. Mà vì đây là chiến thuật ngoài lối thường nên Binh cũng không dạy cho Đường Thiên.
Cho nên khi Binh thấy Đường Thiên vô sự tự thông sử dụng chiến thuật ếch nhảy, hơn nữa hiệu quả còn cực kỳ xuất sắc, vẻ mặt hắn như gặp quỷ.
Bản năng chiến đấu thật đáng sợ.
Binh thu hồi tâm thần, hắn cao giọng hô: "Tiếp nào!"
Vẻ căng thẳng trên mặt các thôn dân cũng tan đi không ít, hơn nữa số lần phối hợp nhiều lên, mọi người cũng nhanh chóg lĩnh ngộ được bí quyết trong đó. Những thôn dân này từ nhỏ đã giao thiệp cùng năng lượng, tự nhiên vận dụng năng lượng thành thạo, hơn nữa thể chất bọn họ rất đặc biệt, cũng giúp họ có thêm ưu thế khi điều động năng lượng.
Khắc phục tâm lý sợ hãi, biểu hiện của họ lập tức khiến Binh vui mừng.
Năng lượng mọi người phát ra cực kỳ bình quân, cũng cực kỳ chính xác, với võ tướng am hiểu khống chế năng lượng, binh lính như vậy có thể khiến thực lực gia tăng tới vài cấp.
Binh hiện tại chính là như vậy.
Hắn mang theo một đám nông thôn dân dã, đánh lam triều đáng sợ túi bụi.
Quả thật là đánh đập túi bụi.
Mà theo phối hợp ăn ý dần, khoảng cách giữa mỗi lần công kích thu nhỏ, dần hình thành cục diện nghiêng hẳn một bên như vậy.
Công kích liên tục, Binh đã tìm ra phương thức hữu hiệu nhất đối phó với người lùn xanh. Mỗi đợt bắn hắn chia ra tám viên đạn ánh sáng, uy lực mỗi viên đạn nhỏ hơn rất nhiều, thế nhưng tám viên đạn có thể bao chùm một khoảng không dài chừng 500m, rộng 100m.
Với lam triều nhìn không thấy cuối, mỗi lần công kích đều không mấy ảnh hưởng, thế nhưng Binh luôn khống chế khu vực nổ ở chính giữa lam triều.
Vài lần liền người lùn xanh bị Binh chặn ngang cắt đứt Binh thấy rất rõ, chút hỏa lực đó chẳng bõ bẽn gì với lam triều, thế nhưng lợi dụng tốt có thể chặt đứt liên hệ trước sau.
Còn ở phía trước có con ếch tàn bạo Đường Thiên không ngừng nhảy tới nhảy lui, mỗi lần nhảy đều để lại một khu vực trống trải hình tròn.
Chỉ chớp mắt, tiền quan không được bổ sung trợ giúp lập tức thủng trăm ngàn lỗ, hoàn toàn thay đổi.
Mà không ai chú ý tới Tiểu Nhị mang theo Mầm Mầm lại lướt đi trong đại quân, tìm bóng dáng thủ lĩnh kẻ địch.
Mầm Mầm nói, đội ngũ khổng lồ như vậy chắc chắn có thủ lĩnh.
Tiểu Nhị Thuấn Di xuất quỷ nhập thần. Mỗi lần xuất hiện đều tạo thành rối loạn. Thế nhưng không đợi người lùn xanh xung quanh phản ứng lại, bọn họ đã biến mất không còn tăm hơi.
"Ở đâu?" Tiểu Nhị cố kiềm nén trái tim xao động của mình.
Mình lại đi tin Mầm Mầm…
Được rồi, khi Tiểu Nhị chuẩn bị xuất kích, Mầm Mầm không biết chui ở đâu ra, ánh mắt tội nghiệp khiến Tiểu Nhị không cách nào từ chối. Được rồi, ai bảo thằng nhóc này cứu mình một mạng..
Tiểu Nhị cắn răng, mang theo Mầm Mầm.
Sau đó Mầm Mầm y y a a một hồi, nói có thể tìm được thủ lĩnh người lùn xanh, thế mà mình cũng ngơ ngơ ngác ngác, tin nó.
Sao ta lại thành thế này. . .
Tiểu Nhị thầm hối hận không thôi, y dám chắc dây thần kinh nào của mình bị rối rồi nên mới hồ đồ theo tên nhóc Mầm Mầm này. So sánh ra, chiêu chiến thuật ếch nhay trông rất có trình độ của cái gã mình hay kêu là ngốc kia khiến Tiểu Nhị bỗng có cảm giác trí thông minh của mình bị diệt sạch trong chớp mắt.
Ngục Hải Kiếm trên tay mình giờ còn chưa ra được chiêu nào. . .
Rốt cuộc đầu óc ta hồ đồ tới mức nào đây.
Cũng may năng lượng ở đây cực kỳ đậm đặc, y Thuấn Di thoải mái mà không cần lo lắng vấn đề năng lượng.
Đột nhiên Mầm Mầm kích động y y a a về phía trước không ngừng, sắc mặt Tiểu Nhị ngờ vực: "Ngươi chắc chắn chứ? Lần này không lừa ta đấy chú?"
Tình hình như vậy y đã gặp vài lần, liên tục vồ hụt khiến y không thể không hoài nghi.
Mầm Mầm kiên quyết gật đầu liên tục, còn lấy tay ra dấu trên đầu, dáng vẻ như "nếu lần này còn sai ta tự vẫn tạ tội". . .
Được rồi, cả cái trò này cũng dùng mấy lần rồi, dẫu sao mình cũng đã lên thuyền giặc, Tiểu Nhị bất đắc dĩ dĩ nghĩ, thân hình nhanh chóng biến mất theo hướng Mầm Mầm chỉ.
Khi Tiểu Nhị xuất hiện trở lại, con mắt y đột nhiên co rút. Người lùn xanh xung quanh rõ ràng mạnh hơn đám pháo hôi xung quanh, khí thế đột ngột mạnh hơn khiến áp ực của y gia tăng.
Gần như trong chớp mắt, Tiểu Nhị vào thế chuẩn bị đối địch.
Thế nhưng kẻ địch phát giác con nhanh hơn tưởng tượng của y, hoàn toàn không có vẻ trì độn của nhưng người lùn xanh trước đó.
Tiếng thét vang lên chói tai.
Người lùn xanh xung quanh cầm mâu gỗ, điên cuồng lao về phía Tiểu Nhị, động tác của chúng cực kỳ nhanh nhẹn.
Nhưng không đợi Tiểu Nhị phản ứng lại, Mầm Mầm, y y a a một tiếng, lao thẳng về phía đám người lùn xanh. Tiểu Nhị chỉ thấy mắt hoa lên, đã mất đi bóng dáng Mầm Mầm, khóe mắt y giật giật, tốc độ thạt nhanh!
Tốc độ bầy người lùn xanh trong mắt Mầm Mầm đã không chậm, nhưng so với Mầm Mầm vẫn không cùng một trình độ. Mầm Mầm chỉ để lại một tàn ảnh nhàn nhạt rồi lập tức biến mất không còn tăm hơi.
Phốc phốc phốc!
Tiểu Nhị ngạc nhiên phát hiện đầu người lùn xanh trước mặt điên cuồng tấn công về phía hắn đột nhiên nổ tung như quả dưa hấu, Tiểu Nhị mơ hồ thấy được một cái bóng mờ như làn khói nhẹ lóe lên rồi biến mất.
Mầm Mầm… lại lợi hại như vậy!
Con ngươi Tiểu Nhị suýt nữa rơi xuống đất.
Mầm Mầm cực kỳ linh hoạt, lượn tới lượn lui, nếu nói Đường Thiên như một con ếch tàn bạo, Mầm Mầm lại như một con sóc linh hoạt nhẹ nhàng. Cái đầu nó còn nhỏ hơn người lùn xanh, khiến nó tới lui càng thêm thong dong.
Mầm Mầm lập tức xuất hiện trên vai một người lùn xanh, nắm đấm nhỏ đánh lên đầu người lùn xanh này, ầm, đầu tên người lùn xanh nổ tung, vô số dịch xanh bắn tung khắp nơi.
Khóe mắt Tiểu Nhị giật giật, thật hung bạo! Y bỗng nhớ lại, Mầm Mầm đã từng học Thôn Quang Thiết Quyền, nắm đấm nó tuy nhỏ nhưng cực kỳ cứng rắn.
Dịch xanh chưa kịp bắn ra, Mầm Mầm đã nhảy tới vai một người lùn xanh khác, như quả đạn pháo.
Ầm ầm ầm!
Người lùn xanh trong tầm mắt Tiểu Nhị dồn dập nổ đầu.
Với Tiểu Nhị, tình thế trước mắt không thể nói là tanh máu nhưng vẫn khiến y cực kỳ rung động. Thực lực mà Mầm Mầm bộc lột vượt quá tưởng tượng của y.
Đột nhiên, một tiếng y a vang lên.
Theo âm thanh, lúc này Tiểu Nhị mới chú ý thấy một bầy người lùn xanh đang hốt hoảng lui lại phía sau. Chuyện này lập tức khiến Tiểu Nhị chú ý, thực lực người lùn xanh không mạnh, thế nhưng hung hãn không sợ chết, từ đầu đến giờ Tiểu Nhị chưa từng thấy chúng trốn tránh.
Đám người lùn xanh này có biểu hịe lạ, khiến Tiểu Nhị lập tức ý thức được, tóm được cá lớn rồi!
Y lập tức lao thẳng tới.
Gã ngốc kia có lợi hại đến đâu cũng không thể dùng sức một người giết chết hết đám pháo hôi người lùn xanh kia. Đây mới là nguyên nhân căn bản khiến Tiểu Nhị đồng ý với đề nghị của Mầm Mầm, bắt giặc phải bắt vua trước, đây là biện pháp tốt nhất để đối phó với chiến thuật biển người!
Tiểu Nhị nhanh chóng khóa mặt một người lùn xanh trông có vẻ già nua nhất trong bầy.
Rất ít người lùn xanh có dug mạo già cả, chúng như đúc từ cùng một khuôn, người lùn xanh già nua này xem ra là một đại nhân.
Kiếm Ngục Hải trên tay ung dung giải quyết vài người lùn xanh nhào tới, Tiểu Nhị tiếp tục truy kích. Không có cành cây băng lam uy hiếp, thực lực người lùn xanh không hề đáng kể chút nào.
Nhưng đúng lúc này, bảy tám mũi lao bắn về phía Tiểu Nhị.
Mũi lao đen thui cũng được chế tạo bằng cành cây, Tiểu Nhị chẳng biết là gì. Trên mũi lao đen kịt như có một luồng ba động nhàn nhạt khiến tâm thần Tiểu Nhị rung động.
Gần như không hề nghĩ ngợi, thân hình y rung khẽ như quỷ mị, lướt sát qua những mũi lao mà không đón đỡ.
Ngay khi lướt qua những mũi lao này, luồng ba động rõ rệt khiến Tiểu Nhị âm thầm sợ hãi. Y gần như dám khẳng định, mũi lao màu đen cực kỳ nguy hiểm.
Cảm giác coi thường vừa rồi lập tức tan sạch, Thánh Vực có quá nhiều nguy hiểm trí mạng mà mình không biết.
Kiếm Ngục Hải rung rung trong tay, sóng khí vô hình tỏa ra, không có sóng năng lượng, chỉ có lưỡi kiếm không khí do thân kiếm phá không hình thành.
Tiểu Nhị tuy không làm được như Tỉnh Hào, kiếm xuất pháp tắc, thế nhưng dẫu sao y cũng là một kiém khách đường hoàng, kiếm pháp của y thậm chí còn xuất sắc hơn Hạc. Đã biết khả năng phòng ngự năng lượng của người lùn xanh rất xuất sắc nhưg phòng ngự lực lượng lại rất tệ, y đương nhiên có biện pháp của ình
Phốc phốc phốc!
Y lướt qua vài người lùn xanh, máu xanh yêu dị bắn ra, khác với Mầm Mầm chỉ thích đánh nổ đầu, mỗi kiếm y đâm ra đều là vi trí trí mạng, thế nhưng không có kiếm nào tương đồng.
Thế nhưng,Mầm Mầm nhanh hơn y, Mầm Mầm giẫm lên vai người lùn xanh bay lượn, hình thể của nó bé nhỏ, tốc độ nhanh như chớp giật, hững mũi lao đen muốn đâm trúng nó cũng cực kỳ khó khăn.
Gương mặt nhỏ bé của Mầm Mầm cực kỳ hưng phấn, người lùn xanh già nua cách nó càng lúc càng gần.
Nếu có thể bắt được thủ lĩnh của đối phương, vậy chắc chắn là công lao cực lớn, chủ nhân nhất định sẽ khen thưởng mình!
Trước mắt Mầm Mầm hiện lên vô số món ăn ngon, nước miếng chảy dài. . .
Ka ka ka. . .
Nó âm thầm hoan hô, dùng sức giẫm mạnh lên vai người lùn xanh dưới chân, thân hình như điện nhào về phía đối phương.
Viu!
Một điểm đen nhỏ bắn tới, à một mũi mau đen kịt đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt nó. Đối phương như con rắn độc ẩn nấp tỏng bóng tối chờ thời cơ đánh một đòn trí mạng, mà thời cơ lần này đã bị hắn nắm bắt được!
Thật âm hiểm. . .
Con mắt nho nỏ của Mầm Mầm trợn tròn, một mâu này của đối phương súc thế đã lâu, nhanh như chớp giật, Mầm Mầm không kịp phản ứn lại, trơ mắt nhìn thân thể mình va về phía mũi mâu của đối phương.
Mầm Mầm hồn phi phách tán, gương mặt nho nhỏ đầy sợ hãi.
Tiểu Nhị cách đó không xa biến sắc, tay chân lạnh lẽo, không. . .
Người lùn xanh vừa phóng mâu lộ vẻ vui mừng như điên, bóng dáng xuất quỷ nhập thần nhanh như chớp giật của Mầm Mầm đã khiến hắn sợ hãi. Hắn vừa hộ tống thủ lĩnh lui lại phía sau vừa âm thầm mưu tính. Hắn đang chờ cơ hội tốt nhất, hắn biết mình chỉ có một cơ hội xuất thủ, nếu đánh không trúng, vậy chắc chắn không có cơ hội thứ hai.
Rốt cuộc cơ hội cũng đến!
Chết đi!
Hắn cực kỳ tự tin, vô số trận chiến trước đây chứng minh, chỉ cần kẻ địch bị mũi mâu của hắn đâm trúng, chưa từng có người sống.
Thế nhưng cảnh tượng tiếp theo diễn ra lại khiến sắc mặt vui mừng của hắn cứng lại.
Truyện khác cùng thể loại
4 chương
13 chương
26 chương